Vạn Thú Triều Hoàng


“Chín……”Tạm dừng một lát, Lôi Nhụy tiếp tục đếm.

“Tất cả, lui lại!”Khoảng khắc chữ “chín” thanh thúy vang vọng trời cao, một lượng lớn cường giả thân mặc trưởng bào của Giám Hỏa Cục Nam Đỉnh từ đâu ngự không bay lên, vung tay hô to.

Ối giời!Khuôn mặt nhỏ của Chân Tiểu Tiểu giựt giựt, lập tức hành động.

Nàng vội vàng bay về phía khu vực khai thác, cũng may không tốn bao nhiêu thời gian, đến nơi thì thấy đám người Tiểu Chúc Chúc và Dương Diễm đã hội hợp với nhau đang cùng đi tìm mình.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mặt Dương Diễm đần thối.


“Không biết, đáng tiếc tên thần côn kia không ở đây!” Vương Hoán có chút nhớ Lý Thần Quang không từ mà biệt ở ốc đảo.

“Cho dù không có hắn lão tử cũng có thể cảm giác được trong không khí có loại hương vị kích thích tới phát điên!” Kim Bách cuống cuồng chạy như điên, sau mông toé lửa.

Tiểu Chúc Chúc không nói gì, nhưng khi ngẩng đầu nhìn nữ tử đứng sừng sững trên bầu trời đang dùng thủ đoạn đếm ngược xua đuổi mọi người trong thành.

Đáy mắt hắn bất giác loé lên vẻ âm u.

Toàn bộ khu phía nam Hải Hoàng Thành loạn như cào cào.

Lấy nhóm Giám Hỏa Tư và cường giả Nguyên anh dẫn đầu, trong vòng hai giây trên đường đã không một bóng người, tiếp đó là vô số đệ tử Nam Đỉnh trào ra từ các mạch khoáng ngầm trông đen nghìn nghịt.

Số lượng lớn tới hội tụ thành một đám mây trôi ngang qua trời.

Tuy rằng đây chính là mệnh lệnh của Bách Hoa Thánh Nữ nhà mình, khi rút lui mọi người không hề giẫm đạp hay la hét chói tai, song vì hoàn toàn không rõ nguyên do nên trên mặt tất cả đều treo biểu tình hoang mang mờ mịt.

“Thánh nữ đại nhân! Thánh nữ đại nhân?!”Nơi hoả mạch Thu Phong đóng quân vẫn còn mấy đệ tử trung thành và tận tâm hết mực chưa đi, bọn họ thật cẩn thận vỗ nhẹ cửa lớn động phủ của Sa Chi Điệp.

Vỗ vài tiếng mà không ai đáp lại liền đẩy cửa ngó vào trong đánh giá.


Trong phòng rỗng tuếch, vắng tanh không một bóng người.

“Quái lạ……” Các đệ tử vò đầu bứt tai cuối cùng mới nhớ mang máng, tựa hồ vừa rồi có thấy thị nữ trưởng Huyết Dạ Cơ vội vàng biến mất ở chân trời.

Đại khái là lúc ấy, Thánh Nữ đại nhân cũng đi cùng chứ nhỉ?Bởi ký ức có chút mơ hồ nên bọn họ rất nhanh đã dùng logic và lẽ thường vẽ ra cảnh tượng, Thánh nữ nhà mình nhận được lệnh trước mới trực tiếp rời thành.

Vì thế vừa la oai oái vừa vội vàng khởi hành, hoàn toàn vứt Thánh nữ ra sau đầu.

Phía bắc Hải Hoàng Thành lại là địa bàn của tu sĩ Bắc Nham.

Man tu Bắc Nham thô lỗ và nữ tu Nam Đỉnh nóng nảy vốn nổi tiếng thiên hạ từ lâu.

Mặc dù từ thâm tâm rất kiêng kị sự xuất hiện của Bách Hoa Thánh Nữ nhưng nghe nàng yêu cầu mọi người rút lui cuồng vọng như vậy, con trâu trong lòng các tu sĩ Bắc Nham lập tức hăng máu!Còn không phải chỉ là con nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh sao?Thế nào?Ỷ vào tư chất cường đại, dung hợp Bách Hoa Địa Hỏa, đã đến Nguyên anh Hậu kỳ đại viên mãn mà dám kiêu ngạo đấy à?Ngươi muốn bố mày đi, bố mày càng không đi đấy! Ngươi làm gì được ta?Tuy nhiên quý tộc Bắc Nham có một chi huyết mạch đặc biệt tên là Xư Lí.


Không chỉ chiến đấu kiêu dũng, mà còn giỏi bói toán cát hung.

Hơn nữa lần này không có nhiều người biết, vị tiểu thế tử thân phận tôn quý của Xư Lí nhất tộc đã lặng lẽ tới Hải Hoàng Thành.

“Thế tử điện hạ, chúng ta có cần rút lui hay không?”Tác Xích - nô bộc trung thành nhiều năm của Xư Lí Thần Quang đứng trước án hỏi.

Có điều khi hắn ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng tăm hơi Thế tử điện hạ đâu, màn che bị cự lực và cuồng phong phá ra một cái động lớn!“Mọi người, rời thành!”Siết hào bối đen nhánh đang vỡ vụn trong tay, Xư Lí Thần Quang lấy linh khí thêm vào tiếng gầm nhẹ của mình khuếch tán âm thanh chấn vang không trung phía bắc Hải Hoàng Thành!Mẹ kiếp!Thằng khốn nạn nào hò hò hét hét?Mấy tướng quân đang bày tiệc trong quân trướng nghe tiếng hắn lập tức đập nát bàn rượu, nhấc đại đao muốn đi chém tên reo giắc khủng hoảng đương trường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận