Chân Tiểu Tiểu vốn định bơi theo dòng nước né tránh sự đuổi giết của A Bố Phùng Nham rồi lên bờ tìm đám người Thân Đồ Nguy Nhiên và Kim Bách, không nghĩ tới nước sông màu đỏ này chỉ chảy một đoạn trên mặt đất liền dũng mãnh đào sâu xuống trở thành một dòng nước ngầm.
Xung quanh tối tăm mờ mịt, hồng ngọc đeo trước ngực tản ra ánh sáng nhu hòa.
Chân Tiểu Tiểu cảm giác được dọc đường lại có vài nhánh nước tụ hợp về, bởi vì lượng nước tăng gấp bội nên tốc độ chảy của sông ngầm bắt đầu tăng lên nhanh chóng!Trái tim cũng gia tăng tần suất đập.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch……Trong không gian yên tĩnh, Chân Tiểu Tiểu nghe rõ mồn một tiếng tim đập của bản thân, thậm chí là thanh âm máu ào ào lưu động qua các kinh mạch.
Quá tĩnh mịch.
Cũng quá u ám.
Duỗi tay không thấy rõ năm ngón, chìm trong bóng tối vừa không ánh sáng vừa không mục tiêu như vậy tâm tình nàng càng ngày càng thấp thỏm bất an, Chân Tiểu Tiểu có dự cảm không tốt, dường như mình sắp đụng phải thứ gì đó.
Phanh!Chỉ mới nghĩ thế đầu liền đột nhiên va vào một vật cứng, nàng đau đến ứa nước mắt.
“Ai nha má ơi!”Theo bản năng duỗi tay sờ thử Chân Tiểu Tiểu âm thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn đừng gặp phải dị thú đáng sợ nào đó dưới sông.
Xúc cảm cho nàng biết, thứ phía trước mình hiện tại có vẻ là một khối nham thạch cứng rắn, cảm giác hơi lạnh nhưng cũng không thô ráp ngược lại còn hết sức nhẵn nhụi, có chút giống vách tường Tử Tinh lúc trước nàng và các đồng bạn đã phát hiện.
Hơn nữa thể tích chướng ngại vật trong nước này cực kỳ lớn, từ sự biến hóa của dòng nước có thể thấy, sau khi nước sông chảy qua khối cự nham liền lập tức chia thành hai đường đổ ra trái phải.
Ta nên đi đâu về đâu đây?Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu do dự không thể chọn đường, xúc cảm dưới tay bỗng mềm nhũn.
Giống như nham thạch đã biến thành cục thạch, không kịp phòng bị thình lình nuốt nàng vào trong đó!“A a a! Con bà nó!”Lộn nhào ba vòng trong chất keo kỳ dị thật vất vả mới lấy lại được thăng bằng, một chốc một lát Chân Tiểu Tiểu khó có thể thích nghi với tình cảnh hiện tại của mình.
Xúc cảm quá kỳ quái, có gì đó trơn trượt chảy qua kẽ tay.
Mỗi tấc da thịt trên cơ thể cũng cảm nhận được áp lực, dường như cưỡng ép nhét bản thân vào một cái chai đầy bông, lực đè nén từ bốn phương tám hướng dồn hết lên một mình nàng, nhưng lực lượng nghiền áp này lại không quá khó chịu đến mức khiến nàng thấy đau đớn.
Vẫn có thể điều động linh khí hấp thu không khí từ không gian, Chân Tiểu Tiểu hít sâu hai hơi lấp đầy lá phổi, khẩn trương và bất an bỗng vơi đi phần nào.
Bởi vì hành tẩu tại đây so với trôi dạt giữa sông ít nhất còn hơn ở một điểm, đó chính là có ánh sáng!Không rõ ánh sáng bắt nguồn từ đâu, chỉ thấy toàn bộ tầm nhìn đều được ánh huỳnh quang nhàn nhạt chiếu rọi.
Không rõ có phải do nơi đây ẩn sâu dưới nền đất hay chất liệu của nó vốn như thế, nếu cẩn thận quan sát có thể mơ hồ nhìn ra, chất keo lấp đầy không gian có màu tím đen.
Bên tai phảng phất truyền đến tiếng ồn ào náo động vụn vặt, hơn nữa cách không xa ánh sáng đặc biệt chói loá, Chân Tiểu Tiểu không chút do dự nhấc chân tiến về phía đó, chẳng qua vì chống lại lực cản từ bốn phía mà tốc độ có chút thong thả.
Mất khoảng mười lăm phút, nàng mới gian nan tới gần nguồn âm.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, không ngờ lại chính là bóng dáng mình!Dường như đối mặt với một tấm gương khổng lồ Chân Tiểu Tiểu nhìn thấy bản thân, bởi nó không ngừng dập dờn như nước nên phản chiếu ra những mảnh hình ảnh vụn vỡ, có chút buồn cười.
Tiến lên phía trước vài bước, ảnh ngược biến mất, nàng dán sát vào mặt kính, thấy một đám tu sĩ đang chém giết!.