Hôm nay là ngày thứ ba bị kẹt rồi.
Nước và đồ ăn công thụ mang đã không thừa lại mấy.
Thể chất của công không tốt bằng thụ.
Tuy rằng ngày thường đã bị thụ kéo theo luyện tập rất nhiều, nhưng chung quy vẫn có chút bạc nhược, đại khái là yếu bẩm sinh từ trong bụng mẹ.
Thụ dựa vào trên vách động, công nằm ở trong lòng ngực hắn, cả gương mặt nhỏ chỗ nào cũng nóng.
Công ghé vào trên người thụ, thẩn thờ mịt mờ, lâu lâu mới trả lời được một câu nói của thụ.
Sức lực tinh thần của cả hai đều không còn bao nhiêu.
Bị kẹt ở trong sơn động, ra không được vào không xong.
“Nhạc Nhạc, uống chút nước nhé?” Thụ nhẹ nhàng nâng công dậy, trong bình nước chỉ sóng sánh một tầng mỏng dưới đáy bình.
Công lắc đầu, liếm liếm môi, quật cường nói, “Ta không khát.”
Thụ thò lại gần muốn thân thân môi công, nhưng bởi vì tối quá, chỉ thơm được chóp mũi người ta, dụ dỗ cậu: “Ngoan nào, uống một chút thôi.”
Nói rồi không màng công cự tuyệt, mò đến môi công, lập tức cứng rắn đút nước vào.
Công uống nước xong, tinh thần khá hơn nhiều, cũng có chút khí lực tâm sự.
“Ngươi nói xem, chúng ta sẽ được cứu ra ngoài chứ?”
“ Được, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.”
“ Nhưng đã là ngày thứ ba rồi, vẫn chưa ai phát hiện chúng ta cả” Công âu sầu.
“Đừng lo lắng.
Chỗ này địa hình phức tạp, tốn thời gian tìm kiếm cũng là chuyện bình thường.” Thụ xoa xoa gương mặt công, an ủi nói.
“Ngươi có hối hận không? Nếu không phải ta nhất định một hai đòi tới nơi này, chúng ta cũng sẽ không ngoài ý muốn bị nhốt ở đây, nghiêm trọng hơn là có thể mất mạng nữa.” Công cà cà mặt mình vào lòng bàn tay thụ, khụt khịt tự trách.
Nếu không phải bản thân cậu nằng nặc muốn qua bên này chơi, cả hai người cậu đều sẽ không phải bị kẹt lại không biết sống chết như vậy.
Thụ ôm công chặt thêm một chút, lấy bả vai của mình làm điểm tựa cho cậu nghỉ ngơi.
“Ta không hối hận.
Chỉ cần là ở bên cạnh ngươi, cho dù nhảy chảo dầu vào biển lửa, ta cũng nguyện ý.
Huống hồ, chúng ta có thể sinh cung thời, cùng nhau chết, đây là một cái kết rất đáng thỏa mãn.
Nếu không phải ta đi cùng ngươi mà bây giờ đổi thành người khác, ta không biết được sẽ có bao nhiêu khổ sở.” Để công và một người khác trải qua cái việc đồng sinh cộng tử này, hắn đời nay tuyệt đối không cho phép.
“ Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như thế nha, ta cái gì cũng đều không tốt, cái gì cũng làm không xong hết.” Mắt công rơm rớm nước chực chờ chảy.
“Không cho phép ngươi nói lão bà của ta như vậy, hắn là tốt nhất! Hắn là ta dùng toàn bộ thanh xuân mà đổi lấy, là báu vật của ta!” Thụ trả lời ngược lại, với hắn công thực hảo, phương diện nào cũng tốt.
Hắn thực thích, cho dù là chính bản thân công, hắn cũng không đồng ý cậu bị chê bai như thế.
“Ngươi là lão bà của ta nha!” Thụ ôm lấy công thật chặt, giữa hai người gần như không còn tí ti khoảng cách nào.
“Ta không phải!” Công không chịu.
“Lão bà!”
“Không nghe không nghe!”
“Lão bà!”
“Lão bà!”
“Lão bà!”
……
“Ta là lão công!”
“Lão công!”
“Ai...!”
Công lúc này mới giật mình nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Trọng điểm ở đây không nằm ở xưng hô, vấn đề ở đây là cậu chấp nhận kết hôn với hắn khi nào!?
Công bắt đầu gõ gõ thụ.
Thụ thì đừng nói ghét bỏ, trái lại còn cực kỳ vui vẻ tiếp nhận rồi.
Chỉ cần công có thể đáp ứng, bắt hắn hái sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho cậu.
Chờ khi công mệt mỏi ngả vào lòng mình nhắm mắt giữ sức.
Thụ động tác từ tốn đem chiếc vòng đeo trên cần cổ công tháo xuống.
Trên vòng cổ treo hai cái nhẫn, thực giản dị, không có hoa văn gì, sờ lên một mảnh âm ấm bóng loáng.
Công đã mang chiếc vòng cổ này từ rất lâu.
Đó là kỷ vật bà nội của thụ để lại cho hắn và cháu dâu tương lai của bà.
Thụ đã sớm dùng chút âm mưu nhỏ mà đem vòng cổ mang ở trên người công, tư tâm đem công cột ở bên người mình.
Khung xương công vốn nhỏ, một chiếc trong đôi nhẫn được thiết kế dành cho nữ đeo trên ngón áp út của cậu vậy mà lại vừa vặn.
Công hờn hờn dỗi dỗi mà chìa tay ra tùy ý thụ đem nhẫn mang lên, trên tay nhiều thêm một thứ, cậu có hơi chút cảm thấy không quen.
Hai ngón tay cùng đeo một đôi nhẫn đan cài vào nhau, cảm giác hai chiếc nhẫn giống như được lồng thành một.
Công nói nhiều như vậy, huyên náo lâu như vậy, đàn dần cạn kiệt sức lực, ghé vào trên người thụ ngủ mất.
Hô hấp của cậu thực yếu ớt, nếu như không cẩn thận lắng nghe thì cứ tưởng là không còn hô hấp nữa rồi.
“Nhạc Nhạc, chờ khi chúng ta ra ngoài liền đi lãnh chứng được không?”
“Sau đó, lại làm một cái hôn lễ.”
“ Mời ba mẹ hai nhà, mời thêm mấy người bạn thân thiết tham dự.”
“Ta muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, chúng ta sẽ vẫn luôn vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Muốn cho Nhạc Nhạc của ta mãi mãi làm một tiểu vương tử.”
“Nhạc Nhạc à…”
Nhưng mà cánh tay hắn ôm công chưa một giây nào buông lỏng.
Tận khi hai người đều nhắm mắt, mười ngón vẫn móc lấy nhau thật chặt.
Mấy giờ sau đó, công cùng thụ được cứu.
Nhưng nhân viên cứu viện vẫn rất khó đem tay của hai người tách ra.
Hết cách, họ chỉ đành đem cả hai song song chuyển đi.
Sau đó nữa, bọn họ - tại một buổi sáng nắng nhạt soi rọi khắp không gian - lãnh chứng.
Nhân gian hoan hỉ, người yêu đáng yêu, cung chúc tân hôn sung sướng tròn đầy..