Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Đêm khuya thanh vắng, vầng trăng lơ lửng trên tầng không, cả Y thành như được dát lên một lớp ánh trăng mỏng manh, vạn vật đều chìm đắm trong giấc ngủ say.

Toàn bộ Y thành tạo thành hình Bát Quái, Viện y học nằm trong trung tâm Y thành, dựa lưng vào ngọn núi cao nhất Y thành, có tên là Liên Hoa Sơn.

Ngọn núi này có năm đỉnh núi, giống như một đóa hoa sen sắp nở rộ, mỗi đỉnh núi đều vô cùng hiểm trở, chỉ có duy nhất một con đường đi lại, con đường được tạc ra từ vách đá, giống như nấc thang lơ lửng dẫn lên trời, bậc cầu thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.

Thời kỳ Y Tông và Độc Tông cùng tồn tại, Viện y học trước kia thuộc về Y tông, sau đó thuộc về Độc Tông, ngọn núi Liên Hoa Sơn này thuộc sở hữu của Độc Tông.

Bây giờ, toàn bộ Viện y học đều thuộc về Y Tông, thế là chỉ riêng ngọn Liên Hoa Sơn này không có ai dám đến, được coi là cấm địa của Viện y học, những người của thế hệ trước thầm gọi ngọn núi là cấm địa Độc Tông.

Truyền thuyết kể rằng, bên trong Liên Hoa Sơn độc khí bao phủ quanh năm, khiến mọi loài vật và cây cỏ không thể sinh sống, ngọn núi này chính là một ngọn núi chết;

Bên trong Liên Hoa Sơn chứa đầy oan hồn của Độc Tông, mỗi khi màn đêm buông xuống, bên trong truyền ra những tiếng than khóc không dứt;

Năm đó Độc Tông giữ lại kho cỏ độc ngay ở trong Liên Hoa Sơn, nhiều năm qua, cỏ độc điên cuồng sinh trưởng, cả ngọn núi, chỗ nào trên mặt đất cũng có độc.

...

Truyền thuyết có thật có giả, nhưng điều Long Phi Dạ có thể xác định chính là, độc thú Cổ Thử chắn chắn bị vây trong hố trời nằm giữa năm đỉnh núi.

Ban đêm đi vào hố trời, còn là hố trời của Độc Tông, đây quả thực là một việc điên rồ đến không thể điên rồ hơn.

Đường Li liên tục khuyên ngăn, nhưng Long Phi Dạ đều làm ngơ.

Lúc này, hai người đã né tránh các điểm canh gác của Viện y học, đứng bên cạnh hố trời ở giữa năm ngọn núi. Chuyện thám thính đã nói trước đó chỉ là thăm dò khu vực hố trời này, mà đêm nay, Long Phi Dạ không chỉ muốn xâm nhập hố trời, mà còn muốn mang độc thú đi!

Đến nơi này, Đường Li vốn đang lải nhải không ngừng cũng trở nên nghiêm túc: “Long Phi Dạ, nhất thiết phải hành động vào đêm nay sao?”

Kế hoạch ban đầu của hai người là đợi thêm mấy ngày, bám theo người của Viện y học để đi vào, đợi độc thú bị hạ thuốc mê rồi mới hành động.

Long Phi Dạ khẽ gật đầu, lấy một đôi bao tay bằng tơ bạc trong tay áo ra, tiện tay ném một cái cho Đường Li.

Đường Li bắt lấy bao tay rồi ngắm nghía, bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Huynh dùng cái này thật sao!”

Đôi bao tay bằng tơ bạc này là bảo bối bách độc bất xâm, chỉ cần đeo cái bao tay này, chạm vào bất kì chất độc gì cũng không có vấn đề gì.

Đường Li và Long Phi Dạ cũng coi là bạn bè chơi từ bé đến lớn, nhưng Đường Li chỉ từng thấy đôi bao tay này một lần.

Mẹ ruột của Long Phi Dạ để lại cho hắn hai món đồ, cái thứ nhất chính là đôi bao tay tơ bạc này, cái còn lại chính là nước độc Mê Điệp Mộng đã được Hàn Vân Tịch thu nhận.

Trừ phi đứng trước chuyện sống chết, nếu không Long Phi Dạ cũng không tùy tiện lấy bao tay này ra.

“Theo sự hiểu biết của Vương Công ở Dược thành, dưới đáy hố có địa hình phức tạp như mê cung, ẩn dấu rất nhiều cơ quan chứa độc, ngươi chớ khinh thường.” Long Phi Dạ thản nhiên nói.

Đường Li lắc đầu nguầy nguậy: “Long Phi Dạ, bây giờ huynh tìm Hàn Vân Tịch đến còn kịp, bỏ mặc người ta ở đấy không dùng, huynh không phải quá lãng phí của trời rồi sao?”

Long Phi Dạ không trả lời, nhanh chóng đeo bao tay vào, cuối cùng, mới thản nhiên nói: “Nàng không biết võ công... mang đi chỉ tổn vướng tay vướng chân.”

Đường Li thò đầu ra nhìn hố trời, bất đắc dĩ thở dài: “Không biết võ công đến chỗ này cũng là chuyện rất nguy hiểm.”

“Đi!”

Long Phi Dạ không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn thả người nhảy xuống, thân ảnh màu đen như ma quỷ nhanh chóng hòa lẫn vào màn đêm.

Đường Li lập tức thu lại tâm tư bám theo hắn, mặc dù trên người mặc bộ y phục trắng như tuyết, nhưng cũng nhanh chóng bị bóng đêm trong hố trời nuốt chửng.

Lúc Long Phi Dạ và Đường Li đáp xuống đất chưa được bao lâu, cùng với tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông vang, hai bóng người lần lượt bay ra từ trong khu rừng sâu ở gần đó.

Hai người đó gồm một nam một nữ, không phải ai khác mà chính là Cố Thất Thiếu và thiên tài dược sư Mộc Linh Nhi của Mộc gia ở Dược thành. Không thể nhìn thấy vết thương trên vai của Cố Thất Thiếu, hắn vẫn khoác trên mình bộ áo đỏ xa hoa như cũ, xinh đẹp như một đóa hoa Bỉ Ngạn đang nở rộ trong đêm; Mộc Linh Nhi cười tinh quái, nàng có một đôi mắt to điển hình tựa như có thể chứa đựng những ánh nước long lanh của cả thế gian, khiến người ta khó quên.

Lần này Dược thành và Y thành liên thủ kê đơn thuốc cho độc thú, chủ yếu lấy thuốc của Mộc gia cung cấp, còn lại do hai nhà Vương, Tạ bổ sung, Mộc Linh Nhi không chỉ phụ trách mang dược vật đến tay viện trưởng Viện y học, mà còn phải trợ giúp mấy vị Y sư dùng thuốc với độc thú.

Đây là mệnh lệnh cấp gia tộc đầu tiên mà nàng tiếp nhận, lúc này, nàng vốn dĩ nên mang thuốc đến cho viện trưởng, chỉ là, nàng lại lén lút chuồn ra, gặp người trong lòng là Cố Thất Thiếu.

Người tùy hứng như nàng, đã chán ghét sự trói buộc của gia tộc từ lâu, đối với nàng ta mà nói vị trí gia chủ không hề có sức mê hoặc, mà ngược lại nó chính là trách nhiệm, có thể ở bên cạnh Thất ca ca, là chuyện vui vẻ nhất cuộc đời nàng.

“Thất ca ca, huynh trộm độc thú để làm gì?”

Đến nay, Mộc Linh Nhi vẫn chưa hiểu rõ mục đích của Cố Thất Thiếu, không ít người trong thiên hạ đều đang rình rập độc thú, thế nhưng bọn họ không hề biết, điều khiển những độc thú này không hề đơn giản, không làm tốt sẽ bị phản phệ, rồi đón nhận một cái chết rất bi thảm.

Cố Thất Thiếu nhìn chằm chằm hố trời đen ngòm, một lúc lâu cũng không trả lời.

“Thất ca ca, muội đang hỏi huynh đấy!” Mộc Linh Nhi đẩy hắn một cái.

Cố Thất Thiếu lúc này mới hoàn hồn, cười nói: “Làm thịt nấu canh, chia cho muội một ngụm.”

“Chỉ một ngụm thôi hả? Đồ keo kiệt!”

Mộc Linh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, dáng vẻ nũng nịu đó vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, đáng tiếc là Cố Thất Thiếu không để ý, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo ra, mượn ánh trăng chăm chú nghiền ngẫm bản đồ.

Mộc Linh Nhi chớp đôi mắt to, cười gian xảo, hỏi đùa: “Nghe nói người trong lòng của huynh cũng đang ở Y thành, huynh định chia cho nàng ta mấy ngụm canh?”

Lần trước ở nhà trọ, ánh mắt Thất ca ca nhìn Hàn Vân Tịch rõ ràng không giống, hắn còn nói trong lòng hắn đã có một người, Mộc Linh Nhi canh cánh trong lòng từ đó đến nay, nàng ta vô cùng hy vọng Thất ca ca chỉ nói đùa.

Cứ tưởng rằng Thất ca ca sẽ không trả lời cái vấn đề nhàm chán này của nàng, ai ngờ, Cố Thất Thiếu lập tức quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười yêu nghiệt: “Nàng ấy muốn bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu.”

Lời này vừa nói ra, tâm trạng vui vẻ của Mộc Linh Nhi biến mất trong nháy mắt, vẻ không vui viết đầy trên mặt, đáng tiếc, Cố Thất Thiếu cũng không để ý, hắn nghiên cứu bản đồ, cũng không rõ đang nói đến chuyện gì.

Mộc Linh Nhi tự mình chuốc lấy sự khó chịu, liên tục giậm chân mấy lần, thấy Cố Thất Thiếu vẫn không quan tâm đến nàng, nàng sắp khóc đến nơi, thế nhưng, dù vậy, nàng không có tính hờn dỗi, không lâu sau đã chủ động tới gần Cố Thất Thiếu.

Dù sao, cho dù nàng có giận dỗi, Thất ca ca cũng chưa bao giờ dỗ dành nàng, khiến nàng bao lần ngượng ngùng.

Vừa nhìn thấy tấm bản đồ trong tay Cố Thất Thiếu, Mộc Linh Nhi kinh ngạc: “Sao huynh lại có cái này?”

“Lấy trộm.” Chú ý thất thiếu phóng khoáng thừa nhận.

Theo Mộc Linh Nhi được biết trong hố trời có rất nhiều cơ quan chứa độc, những cơ quan này cũng không phải do Viện y học tạo ra, mà đã có từ ban đầu, nếu không cẩn thận động vào, chết lúc nào cũng không hay.

Thế nhưng, trong tay viện trưởng Viện y học có bản đồ hố trời, đi theo sự chỉ dẫn của bản đồ, là có thể dễ dàng đi đến đáy của mật thất.

“Thật hay giả vậy? Huynh làm sao mà trộm được?” Mộc Linh Nhi sán lại gần, thế nhưng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ, nên cũng không thể phân biệt thật giả.

“Thiên hạ còn có việc Thất ca ca ta không làm được sao?” Cố Thất Thiếu vui vẻ hỏi ngược lại.

“Không có!” Mộc Linh Nhi cũng cười, thật ra nàng cũng không hiểu vị Thất ca ca này lắm, nhưng theo như cô thấy, một người lấy đâu ra nhiều thứ để người khác hiểu như vậy chứ, chỉ cần lúc ở bên nhau thấy vui là được.

Cố Thất Thiếu vui vẻ, vừa nói vừa duỗi tay ra, ôm vai Mộc Linh Nhi: “Đi nào, bắt được nhiều độc thú sẽ thưởng muội một ngụm canh để uống.”

Biểu cảm kia của Cố Thất Thiếu cùng với hình ảnh hai người bọn họ kề vai sát cánh, sao có thể giống tình cảm huynh muội được, trong lòng Mộc Linh Nhi ngọt ngào như rơi vào hũ mật, nàng nghĩ, nếu như Thất ca ca bằng lòng mang nàng lưu lạc giang hồ, tiêu dao tự tại, cho dù phải từ bỏ mọi thứ của Mộc gia, dù phải thay tên đổi họ, nàng cũng bằng lòng!

Rất nhanh, bóng dáng của Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi cũng biến mất trong hố trời tăm tối kia.

Nhìn qua thì hố trời có vẻ yên lặng, nhưng thực ra những mối nguy hiểm đã sớm rình rập từ bốn phía, mà lúc này, ẩn núp dưới vẻ yên tĩnh của Viện y học là cơn phong ba cuồn cuộn.

Hàn Vân Tịch tìm Cố Bắc Nguyệt cả buổi chiều cũng không tìm thấy hắn, có người nói thấy hắn ra ngoài, nhưng không ai biết hắn đã đi đâu.

Buổi tối Hàn Vân Tịch lại tìm một lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng Cố Bắc Nguyệt đâu, lúc cô trở lại phòng mình, thì thấy Lạc Túy Sơn đang đi tới đi lui ở trước cửa phòng, giống như là có chuyện gì gấp.

“Lạc quản sự, sao vậy?” Hàn Vân Tịch nghi hoặc hỏi.

Khi Lạc Túy Sơn nhìn thấy Hàn Vân Tịch, giống như thấy ngọn cỏ cứu mạng: “Tần Vương phi, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, có chuyện không hay rồi!”

“Cố Bắc Nguyệt bị làm sao?” Hàn Vân Tịch bị dọa, ban ngày nàng từng hỏi Lạc Túy Sơn câu này.

“Thất Nhi có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lạc Túy Sơn lo lắng đến tái mặt.

Thất Nhi?

“Cố Thất Thiếu?” Hàn Vân Tịch càng thêm buồn bực.

“Hắn... hắn, ây! Ngươi…” Lạc Túy Sơn lại sốt ruột, nhưng không biết nên nói như nào mới được.

Bản đồ hố trời của viện trưởng bị mất, lúc này những người đứng đầu Viện y học đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, mặc dù tin tức chưa được lan truyền, nhưng với mối quan hệ của Lạc Túy Sơn thì có thể nghe ngóng được.

Người khác không biết bản đồ sao lại mất, còn Lạc Túy Sơn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là do Cố Thất Thiếu lấy trộm, hắn có thể khẳng định chắc chắn lúc này Cố Thất Thiếu nhất định đang ở bên trong hố trời.

Nếu như Cố Thất Thiếu không ở trong Y thành, Lạc Túy Sơn còn có thể nghĩ là do người khác lấy trộm, chỉ cần Cố Thất Thiếu ở Y thành, thì nhất định là hắn, không thể sai được.

Hắn biết ngay lần này tiểu tử thối kia trở về sẽ không có chuyện gì tốt lành, không ngờ mục đích của hắn lại là độc thú.

Thấy dáng vẻ ăn nói ấp úng của Lạc Túy Sơn, Hàn Vân Tịch cũng sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Thất Thiếu trộm bản đồ của viện trưởng, đến hố trời trong cấm địa Độc Tông để trộm độc thú!” Lạc Túy Sơn chỉ có thể nói thẳng ra.

Trước khi quen biết Hàn Vân Tịch, trên thế gian này không ai có thể thuyết phục được Cố Thất Thiếu, Lạc Túy Sơn nghĩ, bây giờ người có thể ngăn cản Cố Thất Thiếu, cũng chỉ có Hàn Vân Tịch.

Nhất định phải ngăn Cố Thất Thiếu lại trước khi hắn lấy được độc thú ra, tiểu tử thối kia vô cùng căm hận Y thành, không trở lại thì thôi, nếu hắn trở lại thì có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

Hơn nữa, cho dù hắn có bản đồ, muốn ăn trộm độc thú, đó cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, không có thuốc được tạo ra từ ba gia tộc trong thành, ngay cả viện trưởng bọn họ cũng rất khó khống chế đám độc thú kia.

Tiểu tử thối kia quả thật đang đi nộp mạng!

“Hố trời, độc thú?” Hàn Vân Tịch hoàn toàn không biết những chuyện này.

Nhưng mà, trong lúc Lạc Túy Sơn đang kể khái quát mọi việc, Hàn Vân Tịch lập tức hiểu câu nói đùa kia của Cố Thất Thiếu có ý gì.

Hắn nói nàng hãy đợi hắn đến đêm mai, đêm mai là kỳ hạn giao ước cuối cùng giữa nàng và Tam trưởng lão.

Hắn biết nàng không giải được cốt độc của Long Thiên Mặc, cho nên hắn đi trộm độc thú, máu của độc thú có thể giải được mọi loại độc.

“Tên đáng chết, không mang ta đi cùng!” Hàn Vân Tịch mặc dù trách móc, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, Cố Thất Thiếu đối xử tốt với nàng, nàng sao lại không biết, làm sao có thể không khắc ghi trong lòng?

“Đi, đưa ta đến hố trời!” Hàn Vân Tịch nhanh chóng quyết định.

"Nhanh lên, không chừng có thể ngăn ngăn cản hắn." Lạc Túy Sơn ôm hy vọng cuối cùng, hy vọng lúc bọn họ chạy đến, Cố Thất Thiếu chưa xuống hố trời.

Ngộ nhỡ Cố Thất Thiếu đã đi xuống, thì tất cả coi như xong, len lén tiến vào cấm địa Độc Tông đã là chuyện bất đắc dĩ, còn hố trời, dù hắn không dám xuống, cũng không thể không xuống.

“Đi!”

Đáy mắt Hàn Vân Tịch lướt qua một tia kiên định, máu của độc thú là hy vọng duy nhất của Long Thiên Mặc, cũng là hy vọng cuối cùng của nàng và Cố Bắc Nguyệt, nàng nhất định phải có được nó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui