Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Không biết lúc nào đám chuột ăn thịt người vây chặt ở cửa mật thất mới tản đi, tóm lại, Quân Diệc Tà ôm Hàn Vân Tịch đi thẳng một đường, cũng không có thứ gì đuổi theo.

Bởi vì Quân Diệc Tà đụng vào tử huyệt của hố trời nên trực tiếp rơi xuống mật thất của Độc Thú, lối ra cũng không bị tảng đá sụp xuống chặn kín lại, hắn bay dọc theo lối ra, nhanh chóng bay khỏi động đá vôi, bay về cửa hố trời.

Địa đồ bị mất trộm, hơn nữa tử huyệt của hố trời lại bị kích hoạt, thủ vệ của Y Học viện bao vây hố trời một cách chặt chẽ, muốn tránh khỏi ánh mắt của mọi người để chạy trốn, cũng không phải là một việc dễ dàng.

Nhưng mà, với bản lĩnh của Quân Diệc Tà, hắn vẫn có thể lao ra khỏi vòng vây.

Một tay hắn ôm chặt Hàn Vân Tịch, một tay lại kéo khăn che mặt lên.

Đang muốn chạy, Hàn Vân Tịch vẫn luôn im lặng cả đường đi đột nhiên lại mở miệng, giọng nói lạnh như băng: “Quân Diệc Tà, nếu ngươi dám để thân phận của ta bại lộ, ta nhất định sẽ làm cho cả Bắc Lệ quốc từ trên xuống dưới đều biết Khang vương điện hạ chính là môn chủ của Bách Độc môn!”

Xung quanh hố trời đều là thủ vệ, Quân Diệc Tà che mặt cho mình, nhưng lại quên mất nàng.

Bàn tay của Quân Diệc Tà nhìn thì có vẻ đang ôm rất nhẹ, thật ra lại dùng đủ sức lực, một khi Hàn Vân Tịch dám giãy dụa, eo của nàng chắc chắn sẽ đứt đoạn.

Hàn Vân Tịch không giãy dụa cũng không phải là điều gì kỳ quái, chỉ là, nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng này đều trầm mặc suốt đường đi, chuyện này không bình thường chút nào.

Quân Diệc Tà đã đề phòng từ sớm, nhưng hắn không nghĩ rằng Hàn Vân Tịch vừa mở miệng liền cảnh cáo hắn!

Hắn khinh thường cười lạnh: “Hàn Vân Tịch, ngươi đừng quên bây giờ ngươi đã ở trong tay ta!”

Khuôn mặt của Hàn Vân Tịch vẫn không có biểu cảm gì: “Khang vương điện hạ đừng quên rằng độc trên vai của ngươi chỉ có ta giải được!”

Lần này không có ai thấy được Độc Thú, nói cách khác Quân Diệc Tà cũng không lấy được máu của Độc Thú để giải độc, độc trên vai hắn vẫn chỉ có Hàn Vân Tịch có thể giải được.

Vừa nghe thấy lời nói này của Hàn Vân Tịch, Quân Diệc Tà liền cười to: “Sao hả, rơi vào tay bổn vương, ngươi còn không định cho thuốc giải?”

“Thật là không có ý định đó.” Hàn Vân Tịch không hề sợ hãi trả lời.

Quân Diệc Tà cũng không tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng, bất thình lình đè đầu của Hàn Vân Tịch vào ngực mình, ôm chặt nàng rồi bay vút lên trời.

Lần này, Hàn Vân Tịch giãy dụa, chỉ là, đầu của nàng càng lay động, bàn tay của Quân Diệc Tà càng đè chặt hơn, cả khuôn mặt của nàng đều áp sát vào lồng ngực của hắn, rất khó thở.

Hai tay của nàng, một tay thì kề sát vào người hắn, một tay lại bị hắn đè ở bên hông, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Đồ vô lại!

Trong lòng Hàn Vân Tịch đang mắng mỏ một cách tức giận, có khi nào là do nàng lương thiện quá nên ai cũng dám bắt nạt nàng hay không?

Con hổ không phát uy liền xem nàng là con mèo bị ốm hả?

Lúc này, Quân Diệc Tà đã ôm nàng bay đến đỉnh của hố trời, thủ vệ Y Học viện vừa nhìn thấy có người, cung tiễn thủ lập tức xếp thành hàng, vạn mũi tên cùng bắn!

Quân Diệc Tà vừa trốn vừa né, vô cùng tập trung, nào ngờ, ngay lúc này, Hàn Vân Tịch đột nhiên há miệng, tàn nhẫn cắn vào ngực hắn!

Cắn, là võ công lợi hại nhất của nữ nhân!

Có lúc, nàng đã cắn Long Phi Dạ, đương nhiên, so với lần cắn Long Phi Dạ lúc trước, lần này Hàn Vân Tịch cũng không hạ độc, độc trên vai của Quân Diệc Tà chính là món tiền cược lớn nhất mà nàng có được, độc dược của nàng rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ lãng phí.

Quân Diệc Tà không hề nghĩ đến việc Hàn Vân Tịch sẽ cắn mình, hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống, mà đúng lúc này, một mũi tên nhọn bay vụt đến trước mặt hắn, Quân Diệc Tà vội vã nghiêng đầu tránh đi, suýt chút nữa đã bị bắn trúng.

Chết tiệt!

Nữ nhân này cố ý, chọn đúng vào lúc hắn không thể mất tập trung thì “động khẩu”!

Quân Diệc Tà không thể không buông tay ra: “Hàn Vân Tịch, ngươi có tin là bổn vương cho ngươi ngã xuống dưới hay không!”

Lúc này Hàn Vân Tịch mới nhả ra, không hề quan tâm: “Tùy ngươi... nếu ngươi không muốn sống nữa.”

Nàng chết rồi, ai sẽ giúp hắn giải độc nhỉ?

Hắn đường đường là môn chủ của Bách Độc môn, là bậc kiêu hùng của độc giới, nhưng đến bây giờ vẫn không biết vai mình đã trúng độc gì, chừng nào sẽ phát độc mà chết, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sao hắn có thể dừng chân ở độc giới nữa chứ?

Quân Diệc Tà giận dữ, hắn đã năm lần bảy lượt muốn bắt cóc nữ nhân này, rốt cục thì lần này đã thành công, tuy nhiên, hắn không hề thấy được cảm giác thành công, ngược lại còn buồn nôn muốn chết nữa.

Quân Diệc Tà lựa chọn im lặng, không đấu với Hàn Vân Tịch nữa, cực kỳ tập trung đối phó với các mũi tên bắn ra từ bốn phương tám hướng, nhưng ai ngờ, lúc này tâm trạng của Hàn Vân Tịch rất tệ, sự tức giận vẫn không phát ra được, thế nên nàng không định buông tha hắn.

Nhân lúc Quân Diệc Tà buông tay, Hàn Vân Tịch đột nhiên đưa tay chộp vào cái vai bị thương của hắn, người khác không biết vết thương trên vai Quân Diệc Tà vẫn chưa khép lại, Hàn Vân Tịch lại biết rất rõ ràng.

Hơn nữa, nàng còn biết cách làm cho vết thương càng đau chính là dùng sức cào vào chỗ đó!

“Hàn Vân Tịch!”

Quân Diệc Tà đau đến mức gào lên, một khi tâm trạng Hàn Vân Tịch trở nên tồi tệ, nàng liền không sợ trời không sợ đất, nàng không trả lời mà lại càng dùng nhiều sức hơn!

Quân Diệc Tà thực sự không chịu nổi nữa, trói tay nàng lại một lần nữa, Hàn Vân Tịch kịch liệt giãy dụa.

Quân Diệc Tà vừa phải né cung tên, vừa phải đối phó với sự làm phiền của Hàn Vân Tịch, không bao lâu thì một bên vai của hắn đã trúng hai mũi tên.

Mà lúc này, thủ vệ của Y Học viện đã dùng khinh công đuổi đến nơi.

“Hàn Vân Tịch, ngươi đủ chưa!”

Quân Diệc Tà nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ có thể để mặc cho nàng cào, tập trung đối phó với thủ vệ của Y Học viện.

Khi Quân Diệc Tà mang theo Hàn Vân Tịch né hết cung tên, thoát khỏi thủ vệ rồi trốn vào núi rừng chung quanh, hai vai của hắn đã máu me đầm đìa từ lâu.

Vừa rơi xuống đất, hắn liền hung hăng quăng Hàn Vân Tịch ra, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào.

Thiên hạ này chưa từng có nữ nhân nào có thể làm khổ Bắc Lệ Khang vương đến như vậy nhỉ?

Hàn Vân Tịch ngã xuống đất, ngã rất đau, thế nhưng, dù có đau đến mức nào cũng không đau bằng cái đau ở trong lòng, lông mày của nàng cũng không hề nhíu lại, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Quân Diệc Tà, ánh mắt lạnh lẽo.

Quân Diệc Tà đang xử lý vết thương, thấy Hàn Vân Tịch nhìn chằm chằm vào mình, cơn tức liền nổi lên, hắn lập tức dùng mũi chân của mình hung hăng hất một đống đất vào mặt Hàn Vân Tịch: “Tiện nhân!”

Nữ nhân này đã đụng vào điểm mấu chốt của hắn không chỉ một lần.

Hàn Vân Tịch quay mặt đi, nhưng vẫn bị bùn đất đập vào chính giữa, chỉ là, nàng cũng chú ý đến hành vi của Quân Diệc Tà.

Một nam nhân luôn muốn bắt cóc một nữ nhân, lại uy hiếp nữ nhân đó, còn có thể đặt hy vọng vào việc hắn sẽ thương hương tiếc ngọc sao? Còn hy vọng hắn sẽ thương lượng tử tế ư?

Hàn Vân Tịch lau mặt, vẫn im lặng và lạnh lùng nhìn Quân Diệc Tà.

Thấy vẻ mặt của nàng, Quân Diệc Tà vừa xử lý vết thương, lại vừa phải cảnh giác nhìn nàng, sợ nàng lại đánh lén.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng, hắn thật sự có cảm giác không biết nên đối phó với nàng ra sao.

Lần này, Hàn Vân Tịch cũng không nhúc nhích gì, cũng chỉ nhìn như vậy, ánh mắt dần trở nên vô hồn, cứ như đã thất thần rồi vậy.

Hình như nữ nhân này có điều gì lạ lắm, nhưng hắn lại không thể nói ra nàng lạ ở chỗ nào.

Xử lý xong vết thương, Quân Diệc Tà liền đến trước mặt Hàn Vân Tịch, đưa tay ra trước mặt nàng, lạnh lùng nói hai chữ: “Thuốc giải!”

“Thuốc giải của Long Thiên Mặc.” Hàn Vân Tịch cũng đưa tay ra.

Nhìn sắc trời lúc này, chỉ còn mấy canh giờ nữa thì trời sẽ tối, đã đến giờ ước định với Tam trưởng lão.

Không tìm được Độc Thú, nàng lấy gì để cứu Long Thiên Mặc, lấy gì để thắng Tam trưởng lão, lại lấy gì để giải oan cho mình và Cố Bắc Nguyệt chứ?

Nàng có thể trốn khỏi Thiên Ninh quốc, thật ra nàng cũng chẳng muốn ở đó cho lắm, thế nhưng, nàng không thể để cái tên “Hàn Vân Tịch” này trở nên hôi thối trong y học giới được, nàng càng không thể gánh lên lưng mình một án mạng cả đời được!

Nàng là bác sĩ, trong cuộc đời làm việc của mình, nàng chưa bao giờ thất thủ, nàng không cam tâm!

“Ta đã nói không có thuốc giải.” Quân Diệc Tà tức giận.

“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta lấy thuốc giải ra?” Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi ngược lại.

Quân Diệc Tà thình lình bẻ cằm Hàn Vân Tịch, nắm thật chặt: “Ngươi không có tư cách nói điều kiện với bổn vương.”

“Ta không nói điều kiện với ngươi, ta chỉ nói là ngươi không có tư cách đòi thuốc giải với ta.” Hàn Vân Tịch khinh thường phản bác.

Lời này vừa nói ra, gân xanh trên trán của Quân Diệc Tà đã nổi hết lên.

Hắn dùng sức bóp, suýt chút nữa đã bóp nát cái cằm của Hàn Vân Tịch: “Hàn Vân Tịch, đừng tưởng rằng bổn vương chưa giải độc thì không dám giết ngươi, cùng lắm thì, bổn vương từ bỏ cái vai này!”

Tuy hắn không biết độc trên vai mình là độc gì, thế nhưng, hắn biết rõ độc tố chỉ ở trên vai chứ không khuếch tán ra ngoài.

“Ta đoán... ngươi không nỡ.”

Hàn Vân Tịch quả nhiên có bản lĩnh làm người ta tức chết, thật ra, nàng cũng không định chọc giận Quân Diệc Tà, nàng chỉ thuận miệng trả lời thôi.

Bây giờ trong lòng nàng đang rất buồn bực, rất hỗn loạn, nàng chỉ có một suy nghĩ rất kiên định, đó là không muốn quay về Thiên Ninh, không muốn gặp lại người kia.

Nàng hoàn toàn không để chuyện của Quân Diệc Tà ở trong lòng, nàng vẫn đang bối rối không biết mình nên đi con đường nào.

Long Phi Dạ, chàng có thể không thích ta, thế nhưng, chàng không thể vừa đối xử tốt với ta, đồng thời lại đối xử tốt với nữ nhân khác!

Hàn Vân Tịch mất tập trung, Quân Diệc Tà lại vô cùng tức giận.

“Hàn Vân Tịch, bổn vương sẽ không giết ngươi, thế nhưng, bổn vương muốn ngươi sống không bằng chết.”

Quân Diệc Tà nói, bất thình lình xé cổ áo của Hàn Vân Tịch ra, lần này, Hàn Vân Tịch mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ đống suy nghĩ của mình.

Nàng vội vã đè bàn tay đang xé đồ của hắn, tức giận: “Quân Diệc Tà, ngươi đừng quá đáng!”

“Quá đáng?” Quân Diệc Tà cười lạnh, đột nhiên lại dùng sức, mạnh mẽ xé nát áo ngoài của Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch kêu lên sợ hãi, bắt đầu kịch liệt giãy dụa: “Quân Diệc Tà, ngươi vô sỉ, không phải nam nhân!”

“Bổn vương có phải nam nhân hay không, lát nữa ngươi sẽ biết!”

Hai con mắt của Quân Diệc Tà đã tức đến mức đỏ hết cả lên, hắn cũng không có ý định xâm phạm Hàn Vân Tịch, chỉ muốn hù dọa nàng một chút, làm cho nàng biết cái gì gọi là sợ sệt!

Nhưng ai ngờ, khi hắn nhìn thấy sự sợ hãi của Hàn Vân Tịch, hắn càng không dừng lại được.

Thì ra, nữ nhân không biết trời cao đất rộng này cũng sẽ sợ hãi, lẽ nào nếu hắn có thể có được nàng, nàng sẽ khuất phục hắn ư?

Nghĩ đến đây, bàn tay lớn của Quân Diệc Tà bắt đầu thăm dò xuống dưới.

“Cút ngay!”

Hàn Vân Tịch đã bị dọa sợ, nàng không nghĩ đến Quân Diệc Tà sẽ vô sỉ như vậy, nàng đã sợ đến mức quên luôn việc mình có ám khí, có thuốc độc.

Ngay tại lúc này, một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện, không phải ai khác, chính là nam tử áo trắng che mặt kia, lúc này, cái khăn che mặt của hắn đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ bằng máu.

Hắn vừa rơi xuống đất, suýt chút nữa thì đã ngã sấp xuống, đứng cũng không vững, giống như đã bị bệnh nặng một trận vậy, thân thể vô cùng suy yếu.

Thế nhưng, hắn vẫn xông đến từ xa, mạnh mẽ nắm chặt bả vai của Quân Diệc Tà, hung hăng kéo hắn ra! Lập tức cởi áo ngoài che lại cho Hàn Vân Tịch.

Rõ ràng đã không chịu nổi nữa, gió vừa thổi qua sẽ ngã xuống, thế nhưng, hắn vẫn quay người lại nhìn vào Quân Diệc Tà, đáy mắt phát ra sát ý ngập trời, bắn thẳng vào lòng người.

“Quân Diệc Tà, trừ phi ta chết, nếu không thì ngươi đừng hòng chạm vào một cọng tóc của nàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui