Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

"Không dám không dám."

Một câu "Thỉnh", Bắc Cung Hà Trạch làm sao chịu được?

Nhưng mà, Long Phi Dạ lại nói, "Nếu Tần Vương phi cứu không được Mục Thanh Võ, ngươi liền mang về xử theo phép công, nếu Tần Vương phi cứu tỉnh Mục Thanh Võ......"

Nói đến đây, hắn ngừng lại, thanh âm lạnh lùng, "Ngươi không có đầy đủ chứng cứ đã bắt Vương phi của bổn vương, cũng đừng trách bổn vương việc công xử theo phép công!"

Bắc Cung Hà Trạch giật mình một cái, dọa ngốc, hắn cũng không xác định được Hàn Vân Tịch rốt cuộc là cứu người hay là hại người, hắn tất cả đều là nghe theo Trường Bình công chúa cùng Thái hậu nương nương nha!

Tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm mà chờ, trong lòng ai cũng đang ngờ vực. Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt luôn hy vọng Mục Thanh Võ không có việc gì, nhưng lại không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ thoát tội, giờ lại rối rắm lại khẩn trương. Khăn tay trong tay đều nhanh chóng bị bóp nát.

Hạ nhân chuyển ghế đến, Long Phi Dạ khí phách mà ngồi ở cửa phòng, tựa như tự cao tự đại, thống ngự vạn vật thần chi.

Hắn nói chờ, ngay cả khi phải chờ đến ba ngày ba đêm cũng không ai dám động đến hắn.

Bắc Cung Hà Trạch càng nghĩ càng sợ, hắn cùng những người khác không giống nhau, hắn chỉ là đảm đương một cái chức nho nhỏ trong Đại Lý Tự, sinh tử của Mục Thanh Võ cũng không cùng hắn có quan hệ, vạn nhất thật đem người cứu tỉnh, hắn cũng liền xong đời.

Không được, nhất định phải nghĩ cách đi vào!

Nhưng ai biết, đúng lúc này, có tiếng đập cửa phát ra từ phía sau Long Phi Dạ truyền đến.

Này...... người bên trong đang gõ cửa?

Trong lúc nhất thời, toàn trường đều yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, tiếng đập cửa kia như là gõ ở trong lòng mỗi người, đông, đông, đông!

Trong phòng cũng chỉ có Mục Thanh Võ cùng Hàn Vân Tịch hai người, sẽ là ai đang gõ cửa đây?

Chỉ thấy Long Phi Dạ lười biếng đứng dậy đi tới, tự mình đẩy ghế dựa qua một bên. Cửa là từ bên ngoài cài chốt lại, khóa bị cạy ra còn treo ở phía trên.

Hàn Vân Tịch có phải đã thành công giải độc cho Mục Thanh Võ? Mục đại tướng quân kích động lại khẩn trương, hận không thể tiến lên một phen đẩy cửa ra, chỉ là, thấy Tần Vương không có ý tứ tránh ra, hắn chỉ có thể tự kiềm chế tâm tình nôn nóng của mình.

Long Phi Dạ cũng không nóng lòng mở cửa, mà là ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bắc Cung Hà Trạch một cái. Bắc Cung Hà Trạch tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai chân nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, cũng không biết kết quả như thế nào, thật muốn nhắm mắt lại chứ không muốn xem.

Long Phi Dạ tự mình lấy ghế dựa ra, gỡ xích sắt xuống, rút chốt cửa ra, tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm tay hắn, theo dõi mỗi một động tác của hắn, đều bị kinh hồn táng đảm, hô hấp ngừng trệ.

Người bên trong tựa hồ nghe được thanh âm rút ra chốt cửa, cũng không gõ cửa nữa. Toàn trường càng thêm tĩnh lặng, phanh phanh phanh, mặc cho trái tim ai nấy đều đang đập nhanh kinh hoàng.

Đột nhiên, Long Phi Dạ một phen đẩy ra cửa phòng.

"Bang!"

Khoảnh khắc này Bắc Cung Hà Trạch tim suýt nữa nhảy ra khỏi ngực, chỉ thấy...... Chỉ thấy bên trong cánh cửa đứng một người, dáng người đĩnh bạt, mày rậm mắt to, ngũ quan hình dáng đặc biệt thâm thúy. Tuy rằng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng cặp mắt to kia thần vận hãy còn, lộ ra quang mang lỗi lạc.

Người này không phải ai khác, chính là thiếu tướng quân Mục Thanh Võ!

Hắn tỉnh! Hắn không chỉ có tỉnh, ánh mắt hắn còn sáng ngời, đứng ở cửa, ánh mắt phẫn nộ thẳng tới bức Bắc Cung Hà Trạch.

Sau khi vừa mới giải độc xong hắn liền tỉnh, thời điểm Hàn Vân Tịch băng bó miệng vết thương đều nói hết thảy mọi chuyện đã xảy ra.

Mọi người còn chưa bình thường trở lại, Mục Thanh Võ đột nhiên tức giận, "Bắc Cung Hà Trạch, ngươi có ý tứ gì? Tần Vương phi là ân nhân cứu mạng của bổn tướng quân, ngươi dựa vào cái gì nói nàng là thích khách, vu oan hãm hại nàng khám sai? Ngươi dựa vào cái gì bắt giam nàng? Không có nàng, mạng của bổn tướng quân đã sớm không còn, thế nào, ngươi cũng ước gì bổn tướng quân sớm chết đi sao?"

Thiên a, Mục Thanh Võ cư nhiên tỉnh! Hàn Vân Tịch thật sự cứu hắn tỉnh!

Xong rồi xong rồi, hết thảy đều xong rồi!

Bắc Cung Hà Trạch hai chân run run, suýt nữa ngã mềm xuống dưới, "Hiểu lầm a! Thiếu tướng quân, hạ quan là oan uổng, hạ quan thật không biết Tần Vương phi có thể cứu sống ngươi nha!"

Mục Thanh Võ lại phẫn nộ nhìn về phía Mục đại tướng quân, "Phụ thân! Tần Vương phi cùng hài nhi không oán không thù, vì sao sẽ hại hài nhi, vì sao sẽ là thích khách? Ngày đó hài nhi bị thích khách hạ độc, là bản thân vương phi cứu hài nhi, hài nhi sau khi thấy nàng mới bất tỉnh nhân sự!"

Mục đại tướng quân mặt đỏ bừng bừng, hổ thẹn không thôi, "Cha, này không phải cũng là lo lắng......"

"Ngươi đây là lão hồ đồ! Ngươi suýt nữa hại hai mạng người là Vương Phi nương nương cùng hài nhi ngươi đây!" Mục Thanh Võ quở mắng.

Mục đại tướng quân sớm đã biết sai rồi, vội vàng quỳ xuống, "Lão phu sai rồi! Sai rồi!"

Mục Thanh Võ chính nghĩa đầy mình, phẫn nộ đến cực điểm, hắn che lại miệng vết thương, cất bước ra cửa, đang muốn tiếp tục răn dạy, lúc này mới phát hiện Tần Vương Long Phi Dạ đứng ở một bên, hắn hoảng sợ, lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.

Tần Vương ở đây, nào đến phiên hắn lớn tiếng nói chuyện như thế a!

"Miễn, Hàn Vân Tịch đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Lúc này, Hàn Vân Tịch mới thu thập xong, rửa tay sạch sẽ đi ra, nghe được chính Long Phi Dạ nói tên của mình, cũng không biết là thanh âm trầm thấp của hắn rất dễ nghe, hay là tên nàng dễ nghe, tóm lại, Hàn Vân Tịch nghe được liền cảm thấy thư thái vui vẻ.

"Thần thiếp ở đây." Hàn Vân Tịch vẻ mặt dịu ngoan đi ra, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn.

Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đang từ trên người Mục Thanh Võ dời đi, dừng ở trên người Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch. Phải biết rằng, hai người này từ lúc thành hôn đến nay, chưa từng có ai nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ với nhau. Đến nỗi quan hệ giữa hai người bọn họ như thế nào, càng không ai biết được.

Hàn Vân Tịch dáng người nhỏ nhắn khí chất thanh tao, lại vừa đứng bên cạnh Long Phi Dạ, nháy mắt làm cho người ta có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

Hàn Vân Tịch tiến vào đại môn Tần Vương phủ, bên ngoài liền có các loại đồn đãi không tốt, có người còn tiên đoán Hàn Vân Tịch còn chưa từng nhìn thấy Tần Vương điện hạ. Nhưng lần này, Nghi thái phi cũng chưa có động tĩnh gì, Tần Vương thế nhưng tự mình xuất hiện ở chỗ này, đúng là làm người mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ, bởi vì Hàn Vân Tịch mỹ mạo xoay người hay sao?

Tần Vương đối với nàng, rốt cuộc là có thái độ gì?

"Vì sao lại trốn ngục?" Long Phi Dạ lạnh nhạt chất vấn.

"Trốn ngục? Tội phạm mới trốn ngục! Ta không có tội, không tính là đào phạm đi?" Hàn Vân Tịch vẻ mặt vô tội, quay đầu thành khẩn hỏi, "Bắc Cung đại nhân, ngươi nói xem, ngươi nói ta là trốn ngục sao?"

Mục Thanh Võ vừa tỉnh, Hàn Vân Tịch liền nói cho hắn hết thảy, có Mục Thanh Võ là đương sự làm chứng, liền tính ngay cả hoàng đế cũng đừng mơ định tội với nàng.

Mà Long Phi Dạ nếu đã tới, nhất định sẽ không để nàng bị hại, hắn không phải là tới để làm chính mình mất mặt đi?

Hiện tại Hàn Vân Tịch, đầy tự tin!

Trốn ngục?

Đối mặt với vấn đề này, Bắc Cung Hà Trạch một đầu đâm chết tâm đều có, "Không không, Vương Phi nương nương không có tội, không phải đào phạm."

"Ta không có tội vậy ngươi vì sao giam giữ ta?" Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc mà truy vấn.

Bắc Cung Hà Trạch hoảng hốt, lý luận đều bị hỗn loạn, cũng không biết giải thích như thế nào, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu, "Hiểu lầm, thật là hiểu lầm, hạ quan dập đầu tạ lỗi với Vương Phi nương nương, nhận lỗi với Vương Phi nương nương, xin Vương Phi nương nương tha mạng a!"

Hàn Vân Tịch hạ xuống cặp mắt to vô hại, "Điện hạ, ý tứ của Bắc Cung đại nhân có phải hay không là do hiểu lầm mới hãm hại ta?"

Hiểu lầm cùng hãm hại, ý tứ lại kém nhau rất xa!

Vu hãm chính phi của Tần Vương? Tội danh này không phải giống tội lớn thông thường!

Bắc Cung Hà Trạch đang dập đầu động tác cứng đờ, chực muốn khóc, chính là, hắn cho dù khóc chết cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục dập đầu tiếp tục cầu, "Tần Vương điện hạ, tha mạng a, Vương Phi nương nương, tha mạng a, hạ quan biết sai rồi, biết sai rồi!"

Hàn Vân Tịch đáy mắt hiện lên một mạt hận ý. Thời điểm khi Trường Bình công chúa lấy nước đá hắt lên người nàng vào đêm hôm ấy, thời điểm tối qua phái người ám sát nàng, Bắc Cung Hà Trạch có thể tưởng tượng qua kết cục hiện tại?

Nếu hôm nay không phải Long Phi Dạ xuất hiện đúng lúc ngăn cản đám người này, Mục Thanh Võ lúc này đã sớm độc phát vong thân, mà nàng, chứng cứ cũng vô cùng xác thực, một án tử tội.

Mặc kệ Bắc Cung Hà Trạch liều mạng dập đầu, Hàn Vân Tịch đều thờ ơ.

Nếu người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người hủy ta tam túc (3 hạt kê), ta đoạt người tam cốc (3 hạt gạo). (人敬我一尺,我敬人一丈,人毁我三粟,我夺人三谷: If someone respected her a foot, she"d respect them ten feet. If someone burned her three millets, she"d seize their three grains.)

Nàng là đại phu, không phải là thánh mẫu, sẽ không cứu tất cả mọi người; nàng là tiểu nữ tử, không phải đại trượng phu, không có trí tuệ rộng lượng tha thứ người thương hại nàng. (thương: làm bị thương; hại: làm hại).

{ lời của người edit: câu văn này rất hay nên ta note lại ai không thích đọc thì pass dòng này nhé!: 她是大夫,不圣母,不会人人都救;她是小女子,不是大丈夫,没那么大的胸襟原谅伤她害她的人: She was a doctor, not a saint; she wouldn"t save everyone that came her way. She was a small woman, not some great man; she didn"t have the heart to forgive the people who harmed her.}

Có hậu thuẫn cường đại là Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch biết thời điểm phong thuỷ thay phiên chuyển tới.

Nàng khí định thần nhàn, cuối cùng là hướng phía Trường Bình công chúa nhìn lại. Trường Bình công chúa đang sợ hãi, đều không rảnh vì Mục Thanh Võ đã tỉnh lại mà cao hứng, nàng chỉ hậm hực cúi đầu.

Chính là, đáy lòng nàng đang hận cái kia a!

Thật tình không thể tiếp thu được sự thật trước mắt, Hàn Vân Tịch cái phế vật này cư nhiên thật sự cứu được Thanh Võ ca ca của nàng? phụ thân Hàn Vân Tịch đều bất lực, bản lĩnh của Hàn Vân Tịch từ đâu ra? Nàng không tin!

Nhìn thấy trên ngực Thanh Võ ca ca cũng đang quấn băng vải, trời mới biết nữ nhân này vừa rồi ở trong phòng lại làm gì với Thanh Võ ca ca. Một nữ nhân gia nhìn xem thân thể nam nhân, nàng không biết xấu hổ a?

Mà làm nàng tức giận nhất cũng không tài nào tiếp thu được chính là, Thanh Võ ca ca vừa mới tỉnh lại xuống giường cư nhiên lại tức giận tới, đây còn không phải là vì che chở cho Hàn Vân Tịch, đứng ra làm chứng giúp nàng ta?

Xưa nay Thanh Võ ca ca chỉ cần quan tâm một ít đến muội muội Mục Lưu Nguyệt của hắn, nàng đều sẽ ghen, huống chi là đang che chở cho nữ nhân khác?

Trường Bình công chúa đầu có thể cúi, tâm lại không thể cúi, càng nghĩ càng phẫn nộ.

Long Phi Dạ lại không có nhiều tâm tư thoải mái nhàn hạ ở tại chỗ này nghe người ta kêu tha mạng như vậy. Hắn không kiên nhẫn liếc nhìn Bắc Cung Hà Trạch một cái, lạnh lùng nói, "Bổn vương nói, việc công xử theo phép công. Người tới, áp giải xuống, đệ trình lên Lại bộ nghiêm khắc xử trí!"

Lời này vừa ra, quan binh thủ hạ của Bắc Cung Hà Trạch liền sôi nổi tranh nhau tiến lên, có thể vì Tần Vương cống hiến, cho dù là một hồi đều sẽ bị bọn họ xem như vinh quang cả đời.

Mà này không thể nghi ngờ chính là đánh Bắc Cung Hà Trạch một cái tát vang dội.

Bắc Cung Hà Trạch không rảnh lo chuyện mất mặt hay không mất mặt, đột nhiên hướng về phía Trường Bình công chúa bên kia đi qua, lại quỳ xuống cầu, "Trường Bình công chúa, chuyện này hạ quan toàn bộ đều là nghe ngươi, ngươi đến giải thích giúp hạ quan, cầu tình nha!"

Tần Vương đã chen chân vào chuyện này, mấu chốt là Mục Thanh Võ cũng tỉnh lại, thái hậu bên kia tự nhiên sẽ thu liễm, đem toàn bộ trách nhiệm đều phẩy sạch sẽ. Mà một khi đệ trình lên Lại bộ xử lý, Bắc Cung Hà Trạch không chỉ có chức quan khó bảo toàn, còn có khả năng sẽ phải chịu hình phạt nặng nề.

Trường Bình công chúa một chân liền đá văng Bắc Cung Hà Trạch, "Ngươi còn dám nói! Đều không phải là ngươi xúi giục ta sao, người tới, còn không áp giải đi!"

Bắc Cung Hà Trạch oan uổng hô to, "Không phải ta, không phải ta! Là Mục Lưu......"

Bắc Cung Hà Trạch còn chưa nói xong, đã bị Mục Lưu Nguyệt chạy qua bịt miệng lại, "Ngươi cái cẩu quan này, suýt nữa hại tính mạng ca ca ta, đều là ngươi xúi giục Trường Bình công chúa, Tần Vương đã rõ mọi việc, không cần nghe ngươi giảo biện!"

Mục Lưu Nguyệt vẻ mặt chính nghĩa, trong lòng lại sợ hãi nóng nảy, sợ Tần Vương biết được chân tướng, ấn tượng không tốt đối với nàng.

Chỉ tiếc, nàng ra sức diễn trò như thế, Long Phi Dạ lại hoàn toàn xem nàng như không khí, cũng chưa từng liếc mắt qua một cái.

Hàn Vân Tịch nhìn Mục Lưu Nguyệt biểu diễn, trong lòng một trận bực bội, liền tính bổn cô nương này cùng khối băng lớn hữu danh vô thực(*), dù thế nào mà nói thì bọn họ cũng là phu thê. Ngươi mưu lợi lấy lòng như thế, xem như ta không tồn tại sao?

(*) 有名无实: Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì. (exist in name only; appearance without reality)

Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng cười nói: "Mục tiểu thư, lại nói tiếp... vẫn luôn nói ta bụng dạ khó lường, người muốn hại ca ca ngươi, hình như là ngươi, không phải sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui