Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Cổ Thất Sát làm dáng muốn tách Xà Quả thành hai, vốn tưởng rằng Long Phi Dạ sẽ dừng lại, nhưng mà ai ngờ, chẳng những Long Phi Dạ không dừng lại, mà một chân khác đồng thời đạp đến.

Trong nháy mắt, Cổ Thất Sát trợn tròn mắt!

Mà Long Phi Dạ cứ lăng hai chân trên không đạp thật mạnh vào bụng của Cổ Thất Sát, mượn lực, lăng không xoay người một cái, lại rơi vào mặt Cổ Thất Sát.

Thời gian giống như ngừng thời khắc này, cả viện yên tĩnh, tất cả đứng im.

Cổ Thất Sát không nhúc nhích đứng im tại chỗ, nhưng rất nhanh, Xà quả trên tay hắn chậm rãi trượt xuống "bụp" một tiếng, tan nát.

Long Phi Dạ nhìn cũng không thèm nhìn, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thất Sát. Rất nhanh, cửa phía sau lưng Cổ Thất Sát lại ầm vang một tiếng, chia năm xẻ bảy.

Lúc này Cổ Thất Sát mới chậm rãi cúi đầu, nhìn về Xà quả phía trên đất, không thể tin được chuyện này.

"Long Phi Dạ, ngươi..."

Còn chưa nói xong, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, lập tức thấm ướt khăn che mặt màu đen.

Thế mà Long Phi Dạ không nhận được sự uy hiếp của Xà quả, chẳng lẽ hắn không muốn Xà Quả nữa?

Sao lại như vậy?

Cổ Thất Sát chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân xuyên loạn, rất nhanh, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi nữa. Hai cước này của Long Phi Dạ tuyệt đối không uổng.

Rốt cuộc, Cổ Thất Sát không chịu nổi, đầu gối khuỵu xuống ngã ra đất!

Trong chớp nhoáng, suýt nữa Cổ Thất Sát nhịn không được bắn ra hạt giống thuốc, phải biết rằng một viên hạt giống thuốc của hắn ghim vào bất kỳ chỗ nào trên người Long Phi Dạ, đều có thể giết chết hắn.

Thế nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì cả.

Long Phi Dạ khom người xuống, thình lình nhấc khăn che mặt của Cổ Thất Sát, chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt đến không thể tái nhợt hơn, máu tươi mơ hồ ở khóe miệng.

Gương mặt này, giống như Long Phi Dạ nghĩ, rất trẻ, nhưng hắn lại không quen.

Nhưng Long Phi Dạ vẫn đánh giá một phen mới đứng dậy: "Còn hai cước nữa, lão già ngươi có thể dùng hai loại dược vật để đổi. Muốn mạng mình hay không, tự mình lựa chọn."

Hắn cao cao tại thượng, giọng nói lạnh như băng, giống vương giả cao nhất trên thế giới này, không người có thể mạo phạm.

Cổ Thất Sát thua, nhưng không hề nhìn thấy vẻ chật vật thất bại trên người hắn, khóe miệng dính máu của hắn cong thành một nụ cười tà mị bất cần đời: "Tần Vương điện hạ muốn hai loại thuốc cứ việc nói, lão già ta rất sợ chết!"

"Hùng Xuyên và Di Thiên Hồng Liên." Long Phi Dạ rất thẳng thắn, hắn đến Dược Quỷ cốc đương nhiên không phải vẻn vẹn vì báo thù đơn giản như vậy.

Có lẽ trên thế giới này không có quá ba người có thể tìm thuốc giỏi hơn Dược quỷ lão nhân. Nếu dược quỷ lão nhân tìm không thấy, hắn càng không tìm được.

"Hùng Xuyên và Thiên Di Hồng Liên... chậc chậc chậc, Tần Vương điện hạ có mắt nhìn thật tốt!" Cổ Thất Sát cảm khái.

"Hạn ngươi thời gian một năm." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Cổ Thất Sát cũng không để ý, có chút hăng hái hỏi: "Xà quả, Hùng Xuyên, Thiên Di Hồng Liên? Đây là phương thuốc gì vậy? Đây là lần đầu tiên lão phu nghe nói."

Long Phi Dạ không trả lời hắn, mà cảnh cáo nói: "Không nên nuốt lời, trừ phi ngươi sống không quá một năm."

"Ha ha, Tần Vương điện hạ cũng biết thuốc này khó tìm mà!"

Long Phi Dạ cho thời gian một năm thật ra không lâu lắm, có lẽ trong ba năm cũng chưa tìm được hai vị thuốc này.

"Thế nào?" Long Phi Dạ muốn một lời khẳng định.

"Lão già ta có cơ hội nói “không” sao?" Cổ Thất Sát cười ha hả.

Long Phi Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không nói nhảm, xoay người rời đi.

"Tần Vương điện hạ, nói thêm vài câu đi chứ."

"Này, ngươi từ bỏ Xà Quả sao?"

"Long Phi Dạ..."

Mặc kệ Cổ Thất Sát hô to, Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại mà biến mất tại cửa chính.

Sau khi xác định người đã đi, Cổ Thất Sát lui về sau hai bước, suýt nữa ngã ngồi xuống dưới, hắn che lấy phần bụng, lông mày nhíu lại thật chặt.

Khỉ thật, thật sự rất đau!

Long Phi Dạ, tốt nhất ngươi đừng để có một ngày rơi vào tay lão tử, nếu không, lão tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Lúc này, lão quản gia bị dọa sợ mới vội vã chạy tới: "Chủ tử, người không sao chứ?"

"Ta giống không có chuyện gì sao?" Nụ cười trên khóe miệng Cổ Thất Sát đã biến mất từ lâu, vô cùng khó chịu.

Lão quản gia tự giác ngậm miệng, một tiếng cũng không dám lên tiếng.

Cổ Thất Sát nhìn Xà quả chia năm xẻ bảy trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Kẻ đáng chết nào cho hắn Xà Quả rồi?”

Long Phi Dạ đích thân đi hai chuyến vì Xà Quả, không có khả năng nói không cần là không cần, nhất định là đã có được.

Cổ Thất Sát tức giận suy nghĩ, nếu như bị hắn biết là ai cho Long Phi Dạ Xà quả, hắn nhất định phải khiến cho tên kia sống không bằng chết!

Thực sự phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Lão quản gia thấy máu tươi trên khóe miệng chủ tử cứ chảy, thực sự nhịn không được, lại mở miệng: "Chủ tử, chữa vết thương trước đi."

"Không chết được!"

Cổ Thất Sát phiền não, quay người vào cửa, tiện tay tháo lớp mặt nạ ra, rơi ngay trên mặt lão quản gia.

Thỏ khôn còn có ba hang, Cổ Thất Sát còn nhiều mặt nạ da người, muốn nhìn tướng mạo thật sự của hắn sao, không có cửa đâu!

Long Phi Dạ giấu Hàn Vân Tịch tìm thuốc đúng không, lão già ta nhất định sẽ mau chóng giúp ngươi tìm được!

Chuyện Long Phi Dạ tìm thuốc thực sự Hàn Vân Tịch không biết, những ngày Long Phi Dạ không có ở đây, Hàn Vân Tịch thường xuyên quấy rầy Đường Li, tìm hắn muốn ám khí.

Mặc dù Đường Li đã dùng hết ám khí trên người, nhưng đối với hắn mà nói lén điều ám khí từ Đường Môn tới đây là một chuyện rất đơn giản, ai bảo hắn có một người mẹ ruột vô cùng cưng chiều hắn chứ?

Mấy ngày sau, Long Phi Dạ từ Dược Quỷ cốc trở về, Sở Tây Phong lập tức bẩm báo một tin tức xấu, hôn ước của Mục đại tướng quân và Mục Thanh Vũ Lĩnh Chỉ, Mục Lưu Nguyệt và Thái tử Long Thiên Mặc được định vào cuối tháng.

"Gần đây Mục đại tướng quân có tiến cung diện thánh không?" Long Phi Dạ hỏi.

Sở Tây Phong đã điều tra rất rõ ràng: "Không có. Đêm hôm đó thuộc hạ và Vương phi nương nương gặp được Thái tử và Mục Thanh Vũ ở cưa sau phủ Tướng quân, không chừng hôn sự này là do Mục gia yêu cầu!"

Mục Thanh Vũ không hoàn thành được nhiệm vụ Thiên Huy Hoàng đế giao phó, trong triều cũng chỉ có Tần Vương điện hạ và Quốc Cữu gia có năng lực giúp hắn, Mục Thanh Vũ bị Tần Vương điện hạ chống cự, chỉ có thể tìm Quốc Cữu gia.

Long Phi Dạ không nói chuyện, Hàn Vân Tịch lập tức phủ định suy đoán của Sở Tây Phong: "Mục Thanh Vũ không phải người như vậy, huống chi, trong lúc mấu chốt này chưa chắc Hoàng Thượng có can đảm làm gì phủ tướng quân?"

Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi: "Cho nên, nàng cảm thấy Thiên Huy Hoàng đế chủ động lôi kéo Mục Tướng quân phủ?"

Nhưng Hàn Vân Tịch vẫn phủ nhận: "Không, thiếp lại cảm thấy chuyện này là Thái tử chủ động, Thái tử... là một nhân vật lớn!"

Long Phi Dạ có chút hứng thú gật gật đầu, hắn đột nhiên phát hiện cô gái này không phải thông minh mà vô cùng thông minh.

Mục đại tướng quân tặng quà trong thọ yến của Thái hậu, lại là quà tặng bình thường, cũng không cao quý, Mục đại tướng quân trải qua hai triều Hoàng đế, trong cuộc chiến tranh Hoàng vị luôn ở phái trung lập, không kiêu ngạo không tự ti, chỉ lo thân mình, không bảo thủ cũng không cấp tiến.

Phải biết rằng, phàm là người chỉ lo thân mình, trong tay hẳn là có thẻ đánh bạc.

Nếu như Thiên Huy Hoàng đế lôi kéo được Mục đại tướng quân phủ, lúc trước sẽ không dùng thủ đoạn quân hưởng uy hiếp Mục Thanh Vũ.

Nói cách khác, lần này là Thái tử lôi kéo Mục đại tướng quân phủ, Thiên Huy Hoàng đế vì đối phó với Long Phi Dạ, chỉ có thể để cho thế lực của Thái tử mạnh lên.

Điều duy nhất Long Phi Dạ không hiểu là, Thái tử và Quốc Cữu phủ dựa vào cái gì để thuyết phục Mục đại tướng quân.

"Chuyện này nhất định có gì đó, chẳng lẽ Mục Thanh Vũ có cái cán nằm trên tay Thái tử?" Hàn Vân Tịch cũng nghĩ không thông, nàng đang suy nghĩ mình có nên đi gặp Mục Thanh Vũ một lần hay không?

Hôn ước vào cuối tháng, cũng chỉ còn mười ngày thôi.

Hàn Vân Tịch do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn hẹn Mục Thanh Vũ ra, hẹn tại Trà lâu nhã tọa.

Hàn Vân Tịch không quên, sau khi Mục Thanh Vũ biết lương thực cứu trợ thiên tai đều bị Quốc Cữu phủ tham ô, lòng đầy căm phẫn.

Từ đầu đến cuối nàng tin tưởng Mục Thanh Vũ là người thành thật nhất trong triều, ánh mắt quang minh lỗi lạc của hắn sẽ không gạt người.

Mục Thanh Vũ còn chưa tới, Hàn Vân Tịch đã nghĩ vô số khả năng.

Nhưng Mục Thanh Vũ lại cho nàng một đáp án hoàn toàn không nghĩ tới, hắn nói: "Vương phi nương nương, tiểu nữ đã lớn tuổi rồi."

Tên tuổi của Mục Lưu Nguyệt rất tệ, nếu như phải lập gia đình chỉ có thể gả thấp hơn so với phủ tướng quân, thế nhưng tính khí kia của Mục Lưu Nguyệt, sao nàng có thể chấp nhận chứ! Vốn đã bị người mỉa mai, lại gả cho người thấp hơn, sao lại không biến thành trò cười chứ?

Hàn Vân Tịch biết Mục Thanh Vũ và Mục đại tướng quân đều rất thương Mục Lưu Nguyệt, nàng cau mày thẳng thắn lắc đầu: "Ngươi cho rằng Mục Lưu Nguyệt gả cho Thái tử sẽ hạnh phúc sao? Nàng sẽ biến thành công cụ!"

"Vương phi nương nương, Lưu Nguyệt muốn chỉ thanh danh mà thôi, ít nhất cũng hạnh phúc hơn gả cho người chức vị thấp hơn mình." Mục Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

"Cho nên, vì thứ Mục Lưu Nguyệt gọi là hạnh phúc, ngươi cam nguyện thông đồng với Quốc Cữu phủ làm bậy?" Hàn Vân Tịch tức giận.

Mục Thanh Vũ không trả lời, tránh ánh mắt Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch tức giận: "Ngươi!"

Nàng nên hối hận cứu lầm người, nhìn lầm người, cứu lầm người, hay là nên cảm khái lòng người biến đổi quá nhanh đây?

Đã từng có lúc người tướng quân ngay thẳng trẻ tuổi trước mặt nàng còn thành thật nói với nàng: "Vương phi nương nương, ngày sau nếu có gì cần vi thần giúp đỡ, nhất định phải nói."

Mà bây giờ, hắn lại đứng về phe đối lập với phủ Tần Vương.

Mục Thanh Vũ cúi đầu, không nói một lời.

Hắn đã đưa ra lựa chọn như vậy, Hàn Vân Tịch thà rằng hắn mạnh mẽ hiên ngang cãi lại nàng, thế nhưng hắn cúi đầu cái gì cũng không nói, như con rùa đen rút đầu, Hàn Vân Tịch quả thực không chịu được

"Thiếu tướng quân, coi như hôm nay bổn Vương phi chưa từng tới."

Hàn Vân Tịch thất vọng đến cực điểm, đứng dậy liền rời đi.

Mặc dù bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút lúc trước ngay cả quần áo Mục Thanh Vũ cũng có thể cởi thay Mục Lưu Nguyệt chạy ra ngoài, bây giờ việc này cũng không phải là không được.

Rất rất lâu sau đó, Mục Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch đi xa, nhẹ nhàng nhổ ngụm khí.

"Vương phi nương nương, hi vọng có một ngày Thanh Võ có khả năng giúp đỡ được người." Hắn tự lẩm bẩm, gọng nói thấp đến nỗi ngay cả mình cũng nghe không rõ.

Ai cũng không biết, vì lần hợp tác này với Thái tử, trong phủ tướng quân náo loạn một trận lớn.

Ngày đó Thái tử chủ động tìm tới hắn, thể hiện ý chí lôi kéo, nguyện ý vì hắn tập hợp quân tiền và lương thảo.

Hắn biết cơ hội tới rồi, hắn nghĩ cũng không nghĩ lập tức đáp ứng.

Một là đòi lại lương thực vốn nên thuộc về dân chúng; hai chính là vì một ngày nào đó có khả năng giúp đỡ Vương phi nương nương, báo đáp ơn cứu mạng.

Chuyện cưới Lưu Nguyệt thật ra là chủ ý hắn cho Thái tử, Thái tử đi thuyết phục Thiên Huy Hoàng đế ban hôn, mà hắn lợi dụng lòng hư vinh của Lưu Nguyệt đi thuyết phục phụ thân đại nhân.

Vì thế, Lưu Nguyệt náo loạn ba ngày ba đêm, lấy chuyện tự sát uy hiếp buộc phụ thân đại nhân chấp nhận, mà thánh chỉ vừa đưa ra, phụ thân đại nhân lao lực quá độ cũng không còn lựa chọn khác.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, hắn chỉ hi vọng mọi thứ có thể thuận lợi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui