Vấn Tiên

Nhân sinh thất thập cổ lai hi...

Thiên hạ rộng lớn, bách tộc sinh sôi. Nhân số các lúc càng đông. Bách tộc tùy lúc mà có kẻ hưng, người suy, nhưng dần dần cũng sẽ trở thành bụi bặm lịch sử. Cái chết chính là đích đến cuối cùng của một sinh mạng.

Quy luật tự nhiên sinh - lão - bệnh - tử phải chăng không ai, không kẻ nào thoát khỏi? Nếu nghịch thiên mà trường tồn cùng thiên địa có phải là một niềm hạnh phúc không hay chỉ là một nỗi bi ai?

Lão đại sư đang ngồi trong ngồi chùa rách nát, vô danh nằm ở góc tây bắc trấn Thanh Thủy để suy ngẫm về nhân sinh thì mạch suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng mèo hoang gọi đực xen lẫn trong tiếng gió lạnh rít gào.

"Hừm, bi ai, sao lại tới chùa mà gọi bạn tình chứ?" Lão đại sư cười khổ thầm than.


"Hử? Hình như không phải là tiếng mèo gào mà là tiếng trẻ con..." Lão tăng đã lục tuần, đôi lông mi lẫn râu đều đã bạc, khuôn mặt đầy những nếp nhăn thời gian nhưng thính lực không giảm, chỉ thoáng chốc đã phân định ra được tiếng lão nghe được là tiếng trẻ con khóc.

Như dự cảm có điều không hay, lão nhanh chóng rời khỏi bồ đoàn, đứng dậy bước nhanh ra cổng chùa, nơi có tiếng khóc phát ra.

"Oa oa oa...". Chủ nhân của âm thanh là một cái nôi trẻ em, chính xác hơn là đứa bé đỏ hỏn nằm trong đó.

"Sao nó lại nằm ở đây. A di đà phật, ai lại nỡ lòng bỏ một đứa nhỏ tại nơi này chứ?" Vừa nói lão vừa đảo mắt nhìn quanh, đoạn hạ mình ngồi xuống nhìn kỹ đứa nhỏ trong nôi.

Đứa bé nghe tiếng lão thì càng khóc to hơn như muốn cầu khẩn lão bởi trời đang lúc nửa khuya, gió lạnh thổi điên cuồng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ tím.


"Ừm ừm, được rồi, được rồi. Xem như lão tăng và tiểu thí chủ kiếp này hữu duyên." Hiển nhiên lão hiểu rằng có người vì lý do nào đó mà đành vứt bỏ đứa bé ở đây, mong nó được lão nuôi dưỡng nó thay họ nên lão nhanh chóng đưa hai tay bế đứa bé từ trong nôi lên, ôm vào lòng.

Đứa nhỏ này là con trai, xét từ đám tã, yếm... đều là lụa tốt, cái nôi làm bằng gỗ sưa, có lẽ người sinh ra nó không phải kẻ nghèo hèn.

"Lục Văn?"

Vị sư già nhìn đáy nôi thấy một mảnh vải bằng lụa đỏ thắm hình ngũ giác nhăn nhúm được nhét nơi đáy, trên ấy có hai chữ viết vội, xiêu xiêu vẹo vẹo. Có lẽ người bỏ lại đứa bé muốn nói tên đứa bé cho lão.

"Ừm vậy thì gọi con là Lục Văn. Hy vọng sau này con có thể gặp lại cha mẹ mình để họ có thể nhìn con mà gọi cái tên này một lần..."

Đứa bé nghe tiếng lão lẩm nhẩm lại được ôm vào trong lòng nên đã bớt lạnh, đồng thời không khóc nữa.

Vị sư già thấy thế mỉm cười, xoay người, một tay ẵm nó, một tay cầm cái nôi gỗ đi vào trong ngôi chùa đổ nát...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui