Vạn Tộc Chi Kiếp

"Xin chào lão sư, xin chào phủ trưởng."

Vừa vào phòng, trông thấy Liễu Văn Ngạn và phủ trưởng đều đang ở đây, Tô Vũ liền vội chào hỏi.

"Tô Vũ, tới đây." Liễu Văn Ngạn tươi tắn mỉm cười, thái độ đối đãi so với phủ trưởng mới rồi còn nhiệt tình hơn nhiều, "Phụ thân ngươi ra chiến trường cũng mấy hôm rồi, một mình ở nhà sinh hoạt có cái gì không ổn không?"

"Không đâu ạ, đều rất tốt." Tô Vũ qua loa đáp, hắn quan tâm đến chuyện khác hơn, "Liễu chấp giáo, con nghe nói gần đây Vạn Tộc giáo có thể sẽ tới Nam Nguyên..."

"Không sao cả!" Liễu Văn Ngạn lơ đễnh cắt lời hắn, cười nhạt nói: "Đừng nói chưa chắc bọn chúng đã đến, coi như thật tới thì đã có sao? Bọn chúng dám ra tay với ta, thì đã cầm chắc phải thương vong một nhóm lớn. Dùng mệnh của một đám người đổi mệnh của lão hủ, khó nói là ai thua thiệt hơn ai."

Liễu Văn Ngạn đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thong dong lên tiếng: "Mỗi khi gặp việc lớn thì nhất định phải tĩnh khí, tâm không thể loạn! Tô Vũ, mấy năm nay thứ ta thưởng thức nhất ở ngươi chính là ngươi luôn có thể bình tĩnh, gặp chuyện bất loạn, đây mới là điểm khiến ngươi mạnh hơn so với những người khác."

Liễu Văn Ngạn nói tới đây bèn nhìn về phía phủ trưởng, đoạn bảo: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Tô Vũ."

Phủ trưởng lần này cũng không từ chối, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

...

Chờ phủ trưởng rời đi, Liễu Văn Ngạn đột nhiên nghiêm mặt lại.


Ông đưa tay ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống, Tô Vũ có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi xuống đối diện Liễu chấp giáo.

"Tô Vũ, ta nghe nói ngươi đăng ký thêm một suất vào Chiến Tranh học phủ?"

"Vâng."

"Ngươi muốn đi Chiến Tranh học phủ, có phải không?"

Tô Vũ hơi ngẩn ra, "Không đâu, chỉ là con chuẩn bị nhiều thêm một đường lui thôi..."

"Đừng gạt ta, lão sư của ngươi không có ngu xuẩn như vậy, bởi vì phụ thân ngươi đã ra Chư Thiên chiến trường, cho nên ngươi mới muốn đi theo, đúng không?"

Tô Vũ yên lặng.

Liễu Văn Ngạn cười nhạt nói: "Ngu ngốc! Coi như ngươi thi đỗ Chiến Tranh học phủ, vậy thì ngươi cần phải tu luyện mất bao lâu mới đạt tới trình độ có thể bảo hộ phụ thân ngươi?"

"..."


Tô Vũ im lặng, vấn đề này hắn đã từng nghĩ tới, nhưng rồi hắn lại gạt qua một bên, huống chi hiện tại trong đầu có nhiều thêm một quyển sách, hết thảy tương lai cũng khó nói.

"Ngươi biết Nhân tộc có những vị cường giả đỉnh cấp nào không?"

"Đại Hạ vương, Đại Chu vương, Đại Minh vương..."

Liễu Văn Ngạn gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi có biết, sau thời An Nguyên tới bây giờ, có những cường giả nào nổi trội không?"

Không đợi Tô Vũ mở miệng, Liễu Văn Ngạn liền nói: "Nổi danh nhất mà ngươi biết chính là các Phủ chủ, hoặc là các tướng chủ của các quân đoàn chiến tranh. Nhưng có lẽ ngươi chưa biết, phân nửa cường giả trong số này đều xuất thân từ Văn Minh học phủ!"

Tô Vũ sửng sốt, bọn họ xuất thân từ Văn Minh học phủ?

Văn Minh học phủ không phải bồi dưỡng nghiên cứu sư sao?

Dường như biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, Liễu Văn Ngạn khẽ cười, "Ngươi cảm thấy người tốt nghiệp từ Văn Minh học phủ ra sẽ giống như lão sư ngươi, chỉ biết một chút Vạn Tộc ngữ, chiến lực mỏng manh, gặp gió liền ngã?"

"Sai rồi!" Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt nói: "Trước kia lão phu không nói với ngươi, là vì không nghĩ ngươi nửa đường sẽ nhảy loạn lên thế này! Trên thực tế, Văn Minh học phủ đào tạo ra rất nhiều cường giả, thậm chí có những vị còn mạnh hơn cả cường giả tốt nghiệp từ các Chiến Tranh học phủ lớn!"


"Kẻ nghiên cứu nền văn minh chư thiên vạn tộc như chúng ta, nếu quá kém cỏi thì làm sao có thể lý giải nổi bí cảnh công pháp có cấp độ nguy hiểm cao?" Càng nói, ánh mắt Liễu Văn Ngạn lại càng sáng rực, "Ta chẳng qua chỉ là một học viên tầm thường ở Văn Minh học phủ, nhưng ngươi cho rằng lão sư của ngươi thật sự yếu đuối lắm ư?"

Tô Vũ há to miệng, muốn nói lại thôi. Lão sư, ngài có thể đừng giọng điệu tự giễu này nữa có được hay không, ngài mới chỉ là Thiên Quân thất trọng, đây cũng quá yếu đi.

"Ngươi muốn nói, ta chỉ là Thiên Quân thất trọng, thật sự quá yếu?"

"..."

Mí mắt Tô Vũ giật giật vài cái, luôn cảm thấy chính mình bị lão sư nhìn thấu.

"Không sai, ngươi suy nghĩ gì, ta đều có thể nhìn ra một chút."

Tô Vũ nghe đối phương nói như thế, lập tức chấn động!

"Kinh ngạc à?" Liễu Văn Ngạn phì cười, "Ngươi quá yếu ớt, cho nên ở trước mặt ta gần như không bố trí phòng vệ, về sau cần phải chú ý thu liễm tâm tư một chút."

"Lão sư cùng ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua là hi vọng ngươi không nên giương ngắn tránh dài, từ bỏ Văn Minh học phủ mà lựa chọn Chiến Tranh học phủ." Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt nói: "Nguyên bản những sự tình này lão phu định để khi nào ngươi đi học ở Văn Minh học phủ, chính mình tự nhiên sẽ biết, nhưng hiện tại ta phải sớm nói cho ngươi nghe, tránh để ngươi ngộ nhập lạc lối."

“Thiên hạ có ngàn vạn con đường tu đạo, chủng tộc khác có phương thức khác, truy về căn bản thì không gì hơn ngoài việc hấp thu nguyên khí, rèn luyện bản thân, làm cho chính mình trở nên mạnh lên! Mà muốn khiến bản thân mạnh lên thì có hai phương diện phải cải thiện, một là thể xác, hai là ý chí tinh thần!"


"Ý chí là thứ khó kiểm soát, muốn mạnh mẽ rất khó, cho nên người thường đều đi theo con đường cường hóa thân thể trước, đợi sau khi sức lực mạnh lên thì mới rèn luyện ý chí tương xứng!"

“Nhưng chúng ta lại khác biệt..."

Liễu Văn Ngạn mỉm cười, "Chúng ta là những người tiếp xúc với rất nhiều nền văn minh vạn tộc, tầm mắt khoáng đạt, ý chí mạnh mẽ, cho nên chúng ta đi ngược lại với con đường thường thấy, trước tiên cường hóa ý chí, sau đó mới đi cường hóa thân thể. Chỉ cần ý chí kiên ngạnh thì việc cường hóa thân thể sẽ đơn giản hơn nhiều."

Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Một khi ý chí cường đại đến độ kiên cố thân thể, thì việc hấp thu nguyên khí sẽ trở nên dễ dàng hơn, vả lại còn không làm thương tổn thân thể, dĩ nhiên việc này cần thời gian, lại cần càng nhiều nội tình. Mà Văn Minh học phủ sẽ hỗ trợ ngươi làm điều đó. Đã từng có một người tiến thẳng từ Thiên Quân vào Đằng Không cảnh chỉ trong một ngày, hoàn toàn nhờ vào việc cường hóa ý chí của y!"

"Trăm sông đổ về một biển, Văn Minh học phủ hay Chiến Tranh học phủ đều có chung một mục đích, ấy là làm cho bản thân mạnh lên, chống đỡ và xây dựng cả Nhân tộc càng thêm hưng thịnh!"

Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ đang đờ đẫn há hốc miệng liền bật cười, nói: "Kinh ngạc lắm có phải không? Kỳ thật không có gì phải kinh ngạc cả. Ngươi nghiên cứu qua chư thiên vạn tộc, mặc dù không nhiều, nhưng hẳn cũng phải biết một chút, tỉ như ngươi thông thạo văn minh của Mộng Yểm tộc, chúng nó tuy hư vô mờ mịt, bản thể gần như không thể nhìn thấy. Nhưng bọn chúng lại có khả năng tùy ý xâm nhập giấc mơ của ngươi, cũng không phải là mộng cảnh, chẳng qua là ý chí của bọn nó chế tạo ra một phương thế giới, làm cho ý chí của ngươi trầm luân vào trong đó mà thôi. Nghiêm túc mà so sánh thì cách tu luyện của văn minh sư cũng có chút giống chúng nó."

Tô Vũ thấy miệng đắng lưỡi khô, khẽ lẩm bẩm: "Lão sư, ý của ngài là, văn minh tu đạo cũng có thể rất mạnh mẽ..."

"Không phải có thể, mà là chắc chắn!" Liễu Văn Ngạn giải thích: "Trước rèn ý chí, sau lại rèn thân thể. Thiên tài của Văn Minh học phủ có thể dùng thời gian ba đến năm năm liền cụ hiện ý chí (hiện thực hóa ý chí), kiên cố thân thể, trong một ngày tiến giai Đằng Không cảnh! Con đường tu luyện sau đó lại càng nhanh hơn so với những người đi theo hướng tu đạo thân thể!"

"Mà Chiến Tranh học phủ, muốn tu luyện đến Đằng Không cảnh phải mất bao lâu? Dù cho có là thiên tài, thì cũng cần rất nhiều năm mới được!"

Tô Vũ đang nỗ lực tiêu hóa thông tin vừa mới nghe, ngơ ngẩn hỏi lại: "Ý chí cũng có thể rèn luyện ạ?"

"Đúng vậy." Liễu Văn Ngạn gật đầu. “Nhưng sẽ rất khó luyện tập. Bẩm sinh con người sẽ có người này có ý chí mạnh mẽ hơn người kia, không nói đâu xa, việc học được nhiều ngôn ngữ Vạn Tộc kỳ thật cũng là một bài sát hạch đơn giản."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận