Vạn Tộc Chi Kiếp

Trong lúc lên đường, Tô Vũ vẫn luôn đồng thời tu luyện.

Những người khác thấy hắn tu luyện thì không quấy rầy.

Đến khi Tô Vũ mở mắt, Chu Hồng Lãng mới hỏi: “Thôi huynh, lần này ngươi ra ngoài là để rèn luyện, thăng cấp Lăng Vân sao?”

Gã cảm thấy Tô Vũ không có vẻ chỉ ra ngoài chơi bời đơn thuần, hình như còn muốn rèn luyện.

Tô Vũ đáp: “Không sai, ta đến Đằng Không cửu trọng đã vài năm, hiện giờ chỉ cách Lăng Vân có một bước, nhưng cấp bậc ý chí lực không đủ cường đại, một khi ý chí lực đủ, ta liền có thể bước vào Lăng Vân!”

Dứt lời, hắn cười ha hả nói: “Chu huynh ở Cầu Tác học viện cũng là đỉnh cấp thiên tài đúng không? Ta thấy thực lực Chu huynh có vẻ cũng tương đương ta, tuổi tác chắc không lớn hơn ta chứ?”

Chu Hồng Lãng đáp: “Bình thường thôi, ở Cầu Tác học viện, ta không là gì cả, đúng là đã Đằng Không cửu trọng, nhưng cách Lăng Vân còn xa.”

“Chu huynh bao tuổi rồi?”

“28.”

Tô Vũ kinh ngạc cảm thán: “28? Với tuổi này mà đã có thực lực như vậy, theo ta biết ở đại phủ nào cũng đều là đỉnh cấp thiên tài, Hoàng Đằng, Tần Phóng cũng chỉ thế thôi.”

Chu Hồng Lãng cười cười, không phủ nhận.

Một bên, nữ sinh đến từ Chiến Thần học viện vẫn luôn im lặng, lúc này lại lên tiếng: “Ở Nhân cảnh, nếu nói là thiên tài thì phải kể đến Tô Vũ và Đan Hùng, so với bọn họ, chúng ta vẫn kém hơn một chút.”

Chu Hồng Lãng không phản bác, Tô Vũ lại không cho là đúng: “Đó là vì bọn họ có đại cơ duyên, nếu chúng ta cũng có cơ duyên, chắc chắn không kém gì hai người họ.”

Lưu Hàm lười biện giải, huống chi nàng cũng không quen biết Tô Vũ.

Tô Vũ tò mò hỏi: “Chu huynh, ngươi là người Đại Chu phủ sao?”

Chu Hồng Lãng khẽ cười: “Xem như vậy đi.”

“Xem như?”

“Chắc Thôi huynh không hiểu, trong tình huống bình thường, gia tộc vô địch thường phân hai chi, một chi chủ chưởng đại phủ, một chi nhập trú thánh địa, ta đến từ Chu gia ở thánh địa, kỳ thật có chút bất đồng với một mạch Đại Chu phủ.”

Chu Hồng Lãng giải thích.

Tổ tiên là một, nhưng hiện tại hai mạch có khác nhau.

Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu, “Ta biết, ở Đại Minh phủ ta, Đại điện hạ của Phủ chủ cũng đi tới Cầu Tác cảnh phát triển, Chu huynh đã gặp chưa?”

Nhắc tới Chu Quảng Thâm, Chu Hồng Lãng cười gượng không đáp lời.

Tên kia sao? Đương nhiên gã từng gặp.

Mỗi ngày đều gặp!

Người Cầu Tác cảnh đều sắp tức điên rồi, tên kia thật điên cuồng, trồng trọt trước cửa Cầu Tác cảnh, mang theo một vạn lực sĩ làm ruộng, ngươi dám tưởng tượng sao?

Không dám!

Gã chưa bao giờ gặp người thái quá như thế.

Đại Hán vương bó tay, sau khi nhìn thấy một lần thì không nói gì, nhưng trực tiếp dịch chuyển cửa lớn của thánh địa đến nơi khác cách đó một ngàn trượng, mặc hắn ta tiếp tục trồng trọt, không ai thèm theo cùng.

Lưu Hàm cũng biết việc này, khẽ cười một tiếng, không nói nhiều.

Chu Quảng Thâm, Chu gia Đại Minh phủ.

Đây là gia tộc cực kỳ thú vị, hiện tại cũng coi như nhất bá ở Cầu Tác cảnh, hắn ta trồng trọt, ai nói được cái gì.

Người ta vốn dĩ có quyền kế thừa!

Bát đại gia cũng biến thành cửu đại gia.

Xem ra, Chu Quảng Thâm thật sự định cắm rễ ở Cầu Tác cảnh.

Thấy bọn họ không đề cập tới Chu Quảng Thâm, Tô Vũ cũng không hỏi.

Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn có chút tò mò, “Nói thật, ta chưa từng đến hai đại thánh địa, học viện thánh địa cường đại không? Lần trước có một vài học viên thánh địa tới Đại Minh phủ chúng ta, nhưng không thấy có gì hay, thực lực có vẻ cũng thường thôi.”

Chu Hồng Lãng cười nhạt, “Học viện thánh địa rất mạnh! Tập trung thiên tài của rất nhiều đại gia tộc ở Nhân cảnh, tài nguyên sung túc, thiên phú cũng tốt, nhiều kiến thức, nhiều công pháp, hơn nữa còn có thiên nguyên thánh địa, trong tình huống bình thường, đến Lăng Vân mới xem như tốt nghiệp, đến giờ ta vẫn chỉ là học viên.”

Tô Vũ hít một hơi, “Má, nói như vậy, nếu ta ở thánh địa, ta vẫn chỉ là học viên ư?”

“Đúng thế.” Chu Hồng Lãng giải thích: “Nhưng cấp bậc Đúc Binh của Thôi huynh đã đạt tới Huyền giai, kỳ thật không phải chỉ tính dựa theo thực lực, Đúc Binh sư Huyền giai địa vị tương đương Lăng Vân, Sơn Hải, tới Địa giai tương đương với Nhật Nguyệt, cũng là khách quý của cường giả vô địch.”

Gã coi trọng “Thôi Lãng” là vì cấp bậc Đúc Binh của hắn, còn thực lực Đằng Không cửu trọng thật sự không tính là gì.

Gã 28 tuổi, cũng là Đằng Không cửu trọng.

Cũng sắp Lăng Vân!

Huống chi, thực lực của học viên thánh địa không phải là thứ mà học viên học phủ bình thường có thể so.

“Học viện thánh địa có nhiều người không?”

Tô Vũ tò mò, Chu Hồng Lãng khẽ nhíu mày, Tô Vũ lại thấp giọng nói: “Chu huynh, ở đó có nữ nhân nào thiên phú cường đại, thực lực không yếu, bề ngoài đẹp, nhưng không có bối cảnh không?”

“...”

Chu Hồng Lãng bất lực, mà bên kia, Lưu Hàm hừ lạnh một tiếng, “Học viên thánh địa không phải hậu duệ Nhật Nguyệt thì là hậu duệ vô địch, dù không phải hậu duệ thì cũng là hạng người thiên tư trác tuyệt, hoặc là trưởng bối địa vị cao!”

Tỉ như Vạn Thiên Thánh, trên danh nghĩa ông là Sơn Hải, nhưng ông là phủ trưởng của một học phủ, hậu đại của ông có thể theo học ở đây.

Hoặc là Trịnh Vân Huy, gia gia gã là phủ trưởng, Trịnh Vân Huy cũng có thể đi.

Đương nhiên, con cháu Sơn Hải tầm thường thì rất ít có cơ hội như vậy.

Tô Vũ không cho là đúng, “Ta không sợ hậu duệ Nhật Nguyệt! Nhiều Nhật Nguyệt cảnh có một đống hậu duệ, luận thân phận thì có tôn quý bằng ta sao?”

Tô Vũ cười nhạo, “Cô gái nhỏ, đừng tỏ ra ngạo khí với ta! Nói thật, hậu duệ vô địch đứng trước mặt ta, cũng phải là trong vòng ba đến năm đời thì mới có chút mặt mũi, hậu duệ vô địch cách nhiều đời ấy à, trừ phi được vô địch vương giả coi trọng, nếu không có so được với ta không? Còn bày ra thái độ khinh thường người khác, ha hả!”

Vẻ mặt Tô Vũ đầy kiêu ngạo!

Chu Hồng Lãng cười im lặng, mà sắc mặt Lưu Hàm thì trực tiếp biến đổi, cũng không hé răng.

Quanh đó, vài thiên tài nghe được thì ngầm sảng khoái.

Có vài kẻ không phải hậu duệ Nhật Nguyệt cũng hả hê.

Không sai!

Có cái gì đáng kiêu ngạo!

Thôi Lãng không phải hậu duệ Nhật Nguyệt vô địch, nhưng người ta là đồ đệ của Nhật Nguyệt, có khả năng là cháu rể của Nhật Nguyệt cửu trọng, so thân phận, hắn không cần sợ ai.

Vẻ mặt Tô Vũ lạnh nhạt, bĩu môi nói: “Hỏi thăm chút tình hình mà thôi, tỏ ra thượng đẳng cái gì! Xì! Thiên tài thánh địa mà chưa hiểu việc đời như vậy à? Thánh địa tính cái gì, đấy chỉ là liên minh các đại phủ, không có các đại phủ, thánh địa tính cái rắm!”

“Thôi Lãng!”

Có người khẽ quát một tiếng!

Là Sơn Hải Các lão Cầu Tác cảnh, giờ phút này, người trung niên khẽ nhíu mày nói: “Thôi Lãng, có vài lời vẫn nên nghĩ kĩ trước khi nói, không thể vọng ngôn!”

Tô Vũ nhún vai, “Xin lỗi, người Đại Minh phủ ăn nói tương đối tùy tính, quen rồi. Mà đây là lời nói thật, nếu thánh địa không có vô địch các đại phủ thì vốn chẳng là cái gì. Phủ chủ Đại Minh phủ ta nói, thánh địa cái píp, người thánh địa cũng không dám trêu chọc Đại Minh phủ chúng ta, xin lỗi, không phải ta đang nói các ngươi, Chu huynh đừng hiểu lầm, dù sao đánh giá thánh địa là vậy đấy, Đại Minh phủ cũng không để ý nhiều.”

Lời này của hắn làm vài vị cường giả thánh địa cực kỳ khó chịu.

Nhưng bọn họ không tiện nói gì, bởi vì kỳ thật các đại phủ đều ôm thái độ tương tự.

Thánh địa ư, cho ngươi mặt mũi vì là liên minh của các nhà, nếu có vô địch tọa trấn thì có vài phần mặt mũi.

Nếu không có vô địch tọa trấn, có cho mặt mũi hay thì không chưa biết được.

Mà dù có vô địch tọa trấn, tỉ như hiện tại, Đại Hán phủ cũng chẳng thèm phản ứng thánh địa, dù sao vô địch tọa trấn chính là lão tổ nhà người ta, cho các ngươi mặt mũi làm gì, mặt mũi là Đại Hán Vương đỡ lên giúp mà.

Mấy người Hoàng Hạc chỉ có thể than người Đại Minh phủ thật chất.

Ở trước mặt người thánh địa nói lời này cũng không sợ bị ghi thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận