Vạn Tộc Chi Kiếp

Trần Long biết khúc mắc của Tô đại ca, phì cười khuyên nhủ: “Đại ca đừng ghen tị, ta mà làm quân đoàn trưởng đệ nhị quân, ta sẽ cho ngươi làm phó tướng.”

“Cút!”

Tô Long mắng: “Ta không cần của bố thí!”

Nhưng rồi y lại thăm dò: “Ngươi có thể sắc phong phó tướng à?”

“...”

Trần Long ngượng ngùng, cười gượng, “Đại ca, ta chỉ đùa thôi, ta cũng không có biện pháp gì giúp ngươi.”

“Cút đi, cút xa vào!”

Tô Long kích động đuổi người, má, ngươi không thể làm mà còn lừa ta?

Nhãi ranh, chẳng làm việc gì cho ra hồn, không biết ta cảm thấy phiền lắm à?

Mắng một trận, rồi y lại hỏi: “Gần đây có tin tức của nhãi ranh nhà ta không?”

“Không có, sau khi luận võ cùng Đan Hùng kết thúc, hắn vẫn luôn bế quan, hình như cháu ta bị thương không nhẹ.”

“Ngươi biết nói chuyện không đấy?”

Tô Long bực bội, “Cái gì gọi là bị thương không nhẹ, chắc chắn là không sao cả, chỉ là đang bế quan đột phá thôi!”

“Đúng đúng, đại ca nói rất đúng!”

Trần Long không ngừng gật đầu, kể chuyện: “Đại ca, lần này có một người trẻ tuổi Đại Minh phủ tới đây, tên là Thôi Lãng, nghe người ta nói là đệ tử ký danh của Ngưu phủ trưởng Đại Minh phủ, chẳng phải cháu ta ở Đại Minh Văn Minh học phủ sao? Có lẽ bọn họ quen biết không chừng.”

“Đại Minh phủ?”

Ánh mắt Tô Long sáng ngời, không quan tâm đồ ăn nữa, vội vàng chạy ra, xoa tay lên tạp dề, sốt ruột hỏi: “Người đâu? Ta có thể gặp không? Hắn có quen con trai ta không?”

“Đại ca, chỉ là có khả năng thôi, ta mới lấy tư liệu từ chỗ quán chủ, cùng nhau đọc đi, đối phương không phải tiểu nhân vật, là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, đại nhân vật đấy, ta không phải quân đoàn trưởng, cũng không thể so địa vị với người ta, không nghiên cứu mà trực tiếp đi gặp thì chắc gì người ta đã phản ứng với ta.”

“Đại nhân vật? Không phải nói là người trẻ tuổi sao?”

“Hơn 30 tuổi, vẫn còn trẻ mà.”

“Nhãi con nhà ta mà tới 30 tuổi, chắc chắn không kém hắn!”

Trần Long hùa theo: “Đương nhiên, kỳ thật hiện tại cũng không kém, không phải cháu trai ta là Các lão danh dự sao? Luận địa vị thì không kém hắn chút nào, có điều thực lực thì không mạnh bằng người ta, người ta đã đến Lăng Vân cảnh rồi.”

Tô Long ghen tức, “Con trai ta cũng sắp đến rồi!”

“Đúng đúng!”

Sắp cái đầu!

Mới tiến vào Đằng Không không lâu mà thôi.

Trần Long chửi thầm một tiếng, sau đó lại nói: “Đại ca, đồ ăn sắp cháy hết rồi! Hai huynh đệ ta vừa ăn vừa nói chuyện, thuận tiện xem tư liệu gia hỏa này, ngày mai hoặc đêm nay đi sứ quán Đại Minh phủ bái phỏng một chút.”

“Ta cũng có thể đi sao?”

“Vì sao không thể?”

Trần Long không cho là đúng, “Không ra khỏi thành, không sao đâu! Ngươi không phải tù nhân, chính là vì sự an toàn của ngươi nên mới không cho ngươi chạy loạn, đi sứ quán Đại Minh phủ thì không vấn đề gì, có lẽ còn có thể mượn cơ hội lân la làm quen, chỉ sợ hắn có thù oán với cháu ta thôi, vậy thì phiền toái.”

“Trước nay tiểu tử nhà ta không thích kết thù với ai cả!”

Tô Long nói cực kì chắc chắn!

Đừng nói lung tung!

Con trai ta không có thù oán với ai, dù có thì... nó đã sớm báo thù rồi! Thôi Lãng này có thể sống tốt rồi còn tới Chư Thiên chiến trường, vậy chắc không có thù oán với con trai mình đâu.

Trần Long cười ha hả, chờ Tô Long nấu xong, cả hai vừa ăn vừa nghiên cứu tư liệu.

Nhìn một hồi, Tô Long không nhịn được mắng: “Tra nam! Không biết xấu hổ! Ngủ với con gái nhà người ta mà lại không phụ trách, còn dám chạy, chơi trò mất tích! Loại nam nhân này nên thiến!”

Trần Long cạn lời, “Đại ca, chúng ta nói thì nói vậy thôi, Đại Minh phủ thì trong 10 người đã có 8 người thế này, thiến người ta, một nửa người Đại Minh phủ đều là thái giám! Mà đây không phải trọng điểm!”

“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”

Tô Long phun tào “Khốn kiếp như vậy, con trai ta chắc chắn không ưa, không có giao tình gì đâu!”

“Khó nói lắm, không chừng hiện tại cháu trai ta cũng nhiễm không khí này rồi.”

Tô Long ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: “Cưới vợ về cũng không tồi.”

“...”

Trần Long không hé răng!

Ngươi thật tiêu chuẩn kép.

Người ta là khốn kiếp, con trai ngươi thì có thể cưới về, ngươi thiên vị quá mức rồi đấy.

Xem một hồi, Trần Long lại nhận xét: “Gia hỏa này có chút năng lực! Bối cảnh cũng không nhỏ, lão sư Nhật Nguyệt thất trọng, ông vợ hờ Nhật Nguyệt cửu trọng, chính hắn cũng là Đúc Binh sư, khó đối phó rồi! Trong tư liệu có giới thiệu gia hỏa này quen cháu trai ta, chính hắn từng nói một lần.”

“Thật sự quen tiểu Vũ sao?”

Tô Long vui mừng, lần này không bảo đối phương khốn kiếp nữa, vội vàng thúc giục: “Chúng ta đi gặp đi!”

Trần Long phì cười, “Đại ca đừng nóng vội, hiện tại vẫn là giờ cơm mà, cơm nước xong rồi đi cũng không muộn. Nếu đệ nhị quân kéo được một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai về, cơ hội tấn chức của ta sẽ tăng lên nhiều, thực lực đệ nhị quân cũng sẽ tăng lên! Mấu chốt là chưa chắc ta đã đủ khả năng trả cái giá này!”

Tô Long cũng mặt ủ mày ê, ngẫm nghĩ rồi nói: “Để xem hắn và tiểu Vũ quen thuộc đến tình trạng gì, có lẽ có thể mượn cơ hội làm quen, không phải hiện tại tiểu Vũ rất được Đại Minh phủ coi trọng sao?”

Tô Long hầm hừ, “Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc có coi trọng thật hay không! Nếu coi trọng, dù Thôi Lãng này là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai thì cũng phải cho con trai ta mặt mũi, chỉ sợ lời đồn là giả, con trai ta có khi đang làm cây rụng tiền bị giam cầm ở Đại Minh phủ kìa!”

Y cũng không ngốc, chỉ là có một số việc không muốn suy nghĩ mà thôi.

Rốt cuộc Đại Minh phủ thật sự coi trọng con y, hay là đang cầm tù nó?

Điều này khó mà kết luận được!

Có lẽ có thể thông qua thái độ của Thôi Lãng để phán đoán.

“Đại ca anh minh!”

Trần Long cười ha hả, “Buổi tối chúng ta cùng đi bái phỏng thử xem, gia hỏa này rất kiêu ngạo, ta nói ta là người Trấn Ma quân, vậy mà hắn không thèm quan tâm, aiiiz, tuy nói Trấn Ma quân miễn cưỡng bước lên một đường quân đoàn, nhưng ở trong mắt mọi người, đó vẫn là nhị tuyến, chênh lệch hơi lớn.”

Tô Long tức giận, “Ngươi nên tự thỏa mãn đi! Ngươi trẻ tuổi như vậy đã là Sơn Hải, có cái gì để bất mãn nữa. Sơn Hải trẻ tuổi như thế, ít nhiều gì cũng phải cho ngươi vài phần mặt mũi.”

Trần Long mới hơn 40 tuổi, nhỏ hơn Tô Long vài tuổi, ở trong quân, thanh danh y không nhỏ.

Trần Long lại lắc đầu, “Không so được, đại ca, so với đám thiên tài chân chính, ta chỉ có thể bị vượt cấp đánh chết thôi! Sơn Hải bị người ta vượt cấp đánh chết đều là loại như ta này! Ta còn may đấy, năm xưa khai khiếu 72 cái thăng cấp Sơn Hải, nhưng hiện tại, đám gia hỏa kia cứ 144 khiếu thăng cấp, đúc thân cũng 27 lần 36 lần, ta mới đúc thân 18 lần, so thế nào được với bọn họ?”

Y nhẹ thở dài một tiếng, tốc độ mạnh lên khi tòng quân rất nhanh, mười mấy năm, y từ Thiên Quân bước vào Sơn Hải, cũng có chút danh khí trong quân đoàn Nhân cảnh.

Nhưng bình dân vẫn chỉ là bình dân!

Y là Sơn Hải cảnh mà chưa chắc địch nổi đám Lăng Vân cường đại.

Tô Long nghe vậy cũng có chút tiếc nuối, y nói: “Đừng nản chí, không sao cả! Đều do nhãi ranh nhà ta, nếu sớm truyền bá《 Nguyên thần khai khiếu quyết 》, ngươi cũng có thể thăng cấp với hơn 100 nguyên khiếu! Hiện tại cũng không muộn, khai tiếp là được.”

“Sơn Hải khai khiếu quá khó khăn!”

Trần Long lắc đầu, “Trừ khi ngày nào đó đánh vỡ một tiểu giới, nếu may mắn thì cướp được thánh địa Thiên Nguyên khí, đi vào tu luyện, như vậy khai khiếu nhanh hơn, bằng không ta khó mà khai thêm khiếu.”

“Không chừng lại làm được thật đấy.”

Tô Long an ủi: “Đừng nản chí. Má, ngươi đã là Sơn Hải rồi, còn muốn một Đằng Không như ta an ủi ngươi sao? Ta còn là Đằng Không 36 khiếu này!”

Tô Long bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt buồn bực.

Sao lại biến thành ta an ủi ngươi?

Ngươi mà cần an ủi à?

Trần Long cười vui vẻ, lại ăn thêm một chút, thấy sắc trời đã tối đen, lúc này mới phụ Tô Long dọn dẹp rồi cùng nhau đi đến sứ quán Đại Minh phủ.

Có vài vị Sơn Hải, một vị Nhật Nguyệt đuổi kịp.

Bọn họ đi theo Tô Long!

Trần Long khẽ nhíu mày mà không nói cái gì, có người đi theo cũng tốt, để bảo hộ đại ca, tuy nói là ở trong Đông Ly thành nhưng ai biết Đông Ly thành có an toàn hay không.

Nhưng bị mấy tên kia bám theo suốt cũng phiền.

May mà đại ca không cảm ứng được, nếu như mình thì chắc đã nghẹn chết mà nổi điên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui