Vạn Tộc Chi Kiếp

Ngày thứ nhất Tô Vũ làm việc liên tục đến đêm khuya.

Tô Vũ chữa trị tổng cộng 8 binh khí Huyền giai đỉnh phong, 2 thanh Địa binh sơ đẳng.

Chữa trị binh khí cũng là cơ hội gia tăng kinh nghiệm kiến thức thủ pháp rèn binh khí khác nhau của các Đúc Binh sư, Tô Vũ lại hiểu biết thêm về đúc binh.

Ngày thứ hai giống ngày đầu tiên.

Tô Vũ tiếp tục sửa binh khí, vừa làm vừa nói chuyện phiếm cùng các cường giả tiên phong doanh giúp Tô Vũ biết nhiều điều hơn, đổi lấy một vài công pháp đặc thù và bảo vật, kiếm được một ít tinh huyết.

Trong ngũ hành thần văn, trừ thần văn chữ “Hỏa” đã thăng cấp tứ giai, thì các thần văn khác cũng cường hóa thêm không ít trong quá trình rèn đúc.

Hắn chữa trị binh khí càng nhiều, danh khí của Thôi Lãng lại càng lan dần khắp tiên phong doanh.

Mãi cho đến đêm khuya ngày hôm sau, Tô Vũ cuối cùng cũng chờ được người mình muốn gặp.

Liễu Văn Ngạn!

Liễu Văn Ngạn đi cùng đại bá, lần này là để chữa trị binh khí cho đại bá của ông.

...

“Liễu huynh!”

Tô Vũ hô một tiếng, cười tủm tỉm, “Không phải ta đã nói không chữa trị binh khí cho Liễu huynh sao?”

Liễu Văn Ngạn cạn lời, ngươi còn ghi thù ta à?

Giờ phút này, ông bất đắc dĩ phải hạ mình, tươi cười lấy lòng bảo: “Thôi đại sư đừng nóng giận, ta không tới để sửa binh khí của mình, mà là của đại bá ta, Thôi đại sư đại nhân đại lượng, so đo với lão phế vật ta làm gì.”

Sắc mặt Liễu đại bá khẽ biến, không muốn sửa nữa, Tô Vũ thấy vậy liền đáp: “Được, nể tình danh khí năm xưa của ngươi, ta sẽ sửa giúp các ngươi!”

Nhận lấy chuôi Địa binh sắp đứt gãy từ tay Liễu đại bá, Tô Vũ kinh hãi.

Hẳn là thanh Địa binh này đã chịu lực tấn công rất mạnh!

Không chỉ thế, hình như Địa binh đã bị rớt cấp, có vài đạo khắc văn đã phai nhạt.

“Đây là võ binh Địa giai trung đẳng, sau đó rớt cấp?”

Liễu đại bá không ngờ hắn vừa nhìn đã nhận ra, gật đầu đáp: “Đúng vậy, năm xưa khi chiến đấu ta từng bị thương rất nặng!”

Liễu Văn Ngạn thấy hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, liền giải thích một phen: “Năm xưa đại bá ta là Chiến Giả Nhật Nguyệt cảnh, sau đó bị thương nặng, ngã xuống khỏi Nhật Nguyệt, Địa binh cũng bị tổn hao, mất đi mấy khắc văn.”

“Bị thương nặng?”

Tô Vũ vuốt cằm, nghiền ngẫm, “Biển ý chí bị thương hay là thân thể bị thương? Chiến Giả ngã cảnh xuống hẳn là thân thể bị thương nặng?”

Liễu đại bá khẽ nhíu mày, không hé răng.

Liễu Văn Ngạn thầm mắng, sao ngươi nhiều chuyện vậy?

Ngươi có thể sửa luôn cho xong việc không?

Tô Vũ nhìn thoáng qua Liễu đại bá, cười nói: “Vị lão bá này trạng thái không tốt, tiêu hao quá lớn, thậm chí thân thể còn có hương vị hủ bại, là vì không sống được bao lâu nữa ư? Nếu vậy còn chữa trị binh khí làm gì?”

Liễu Văn Ngạn bực bội, “Thôi đại sư, không sửa thì thôi, hà tất phải hùng hổ doạ người!”

Tô Vũ cười tủm tỉm, “Liễu huynh, sao nóng tính thế? Sửa binh khí cũng chia ra bản lĩnh thật và bản lĩnh giả, ngươi lấy lòng ta vài câu, ta sửa tốt một chút, nếu làm ta không vui, ta rõ ràng có thể sửa 9 thành, nhưng cứ thích làm đến 4 thành, còn 5 thành thì qua loa cho xong, ngươi có tin không?”

Liễu Văn Ngạn sửng sốt nhìn hắn.

Tô Vũ cười phá lên, lại nói tiếp: “Giống như ý chí chi văn vậy, một quyển đao pháp rõ ràng có 9 đao, nhưng ta viết 4 đao là thật, còn lại là giả. Ngươi nói xem, có phải như vậy người khác sẽ không nhìn ra hay không? Đến lúc bị vạch trần thì chỉ cần lấp liếm, trách ngươi không đủ thực lực, tự mình không học được là xong. Ta nói ngươi nghe, đúc binh cũng vậy đấy.”

“...”

Liễu Văn Ngạn mở to hai mắt, há hốc miệng!

Ta... Má nó!

Là ngươi?

Không thể nào!

Liễu đại bá đương nhiên không hiểu ẩn ý trong lời Tô Vũ, thấy thái độ hắn như vậy liền nhíu mày lãnh đạm nói: “Vậy không sửa!”

Ông muốn lấy lại kiếm của chính mình, nhưng Tô Vũ không giao ra, Liễu Văn Ngạn nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Đao pháp!

Đao pháp gì?

Đương nhiên là Lôi Nguyên Đao!

Ngày đó khi ông viết ý chí chi văn Lôi Nguyên Đao cho Tô Vũ, ý chí lực không đủ mạnh, nghĩ rằng Tô Vũ không tu luyện nhanh như vậy, nên chỉ viết ý chí chi văn 4 đao thật, 5 đao giả.

Việc này chỉ có ông biết, lão phủ trưởng thì nhìn ra một chút, nhưng bị ông lừa gạt cho qua.

Tóm lại người biết chỉ có ông, lão phủ trưởng, cùng với bản thân Tô Vũ sau này phát hiện.

Còn các học sinh khác thì đao thứ nhất cũng chưa học xong, đương nhiên là không nhìn ra cái gì.

Liễu đại bá phẫn nộ, muốn cướp lại binh khí, ông cảm thấy gia hỏa “Thôi Lãng” kia đang nhục nhã cháu trai ông!

Loại người này ông thấy nhiều rồi.

Năm xưa Liễu Văn Ngạn là thiên tài, hiện giờ lại rơi vào thảm cảnh, không ít tên khốn kiếp thích chạy tới trước mặt Liễu Văn Ngạn nhục nhã ông để đạt được khoái cảm.

Thôi Lãng chắc chắn cũng là loại người chết tiệt như thế.

Ánh mắt Liễu Văn Ngạn khác thường, nhìn thoáng qua Tô Vũ, sau một lúc lâu mới nói: “Thôi đại sư hà tất phải vậy, chữa được thì chữa cho trót, trừ khi không đủ năng lực, tựa như công pháp, viết không hết là do thực lực không đủ, chưa chắc đã là giở trò bịp bợm.”

Tô Vũ cười tủm tỉm, “Cũng đúng. Thực lực rất quan trọng. Phải phát huy hết năng lực mới phải. Tỉ như ta học 18 môn ngôn ngữ đã đau đầu, bảo ta học thêm một môn nữa có lẽ sẽ quá tải mất, không học tiếp được, đúc binh cũng vậy, lượng sức mà làm.”

“...”

Má!

Đúng là ngươi rồi.

Ta là lão sư vỡ lòng của ngươi đấy!

Ngươi gọi ta là gì?

Tiểu lão đệ!

Tên bất hiếu này, ta giết chết ngươi!

Liễu Văn Ngạn sắp tức chết, nhưng trong lòng ông cũng thấy kinh hãi, tiểu tử Tô Vũ lắc mình cái sao lại biến thành Địa binh sư rồi, chẳng những thành Địa binh sư mà thực lực còn tăng tiến thành Lăng Vân?

Lúc ông đi, Tô Vũ vẫn còn là dưỡng tính.

Lúc này mới bao lâu?

Vậy mà hắn còn vượt qua cả ông, tức chết mất!

Lúc trước Tô Vũ học rất lâu mới nắm giữ được 18 môn ngôn ngữ, chuyện này ông vẫn còn nhớ kĩ.

Khi Tô Vũ nói đến chuyện ngôn ngữ, cuối cùng ông cũng có thể chắc chắn trăm phần trăm đây là tiểu tử nhà mình.

Thật sự không ngờ nổi!

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán!

Nghĩ vậy, Liễu Văn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi đại sư, ngươi giúp đại bá ta sửa binh khí đi, ta sẽ trả giá tốt cho ngươi, dù sao ta cũng là đồ đệ của Diệp Bá Thiên, ít nhiều gì cũng có chút bí pháp, ngươi giúp đại bá ta sửa binh khí xong, ta sẽ truyền âm nói cho ngươi biết!”

Ánh mắt Tô Vũ sáng ngời, “Thật ư?”

“Đương nhiên.”

“Văn Ngạn!”

Liễu đại bá quát: “Không được! Không sửa!”

“Đại bá!”

Liễu Văn Ngạn mở miệng: “Ngài đừng nói chuyện, giúp ta phong tỏa bốn phía, tránh bị kẻ khác nghe trộm, có vài kẻ vẫn luôn có ý đồ với ta.”

“Văn Ngạn...”

“Đại bá, binh khí của ngài không lành lặn, ta sẽ không cam lòng, nghe ta đi.”

“...”

Liễu đại bá bất đắc dĩ, trong cơn giận dữ, ông nhìn thoáng qua Tô Vũ, hừ một tiếng, nguyên khí bùng nổ, phong tỏa bốn phía.

Vừa phong tỏa xong, Liễu Văn Ngạn lập tức phóng tới đánh lên đầu Tô Vũ một cái bốp.

Tên nhãi này, cho ngươi dám trèo lên đầu lên cổ ta.

Liễu đại bá trợn tròn mắt, cháu trai mình muốn xử lý Thôi Lãng để xả giận à?

Nhưng có phải hơi quá rồi hay không?

Mấu chốt là chưa chắc Liễu Văn Ngạn đã thắng được a.

Ông vừa định can ngăn đã thấy “Thôi Lãng” bên kia nhe răng trợn mắt, xoa xoa đỉnh đầu bị Liễu Văn Ngạn đánh, ngượng ngùng nói: “Đừng đánh, thời gian cấp bách mà, lão sư, chúng ta nói chuyện một lát được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận