Vạn Tộc Chi Kiếp

Trên Dục Hải bình nguyên, giờ phút này, cường giả thiên tài khắp nơi hội tụ, cực kì hỗn loạn.

Nơi đây cũng là nơi săn giết thiên tài.

Kẻ dám đến đây thì đều có bản lĩnh riêng.

Ngô Kỳ vô cùng nổi tiếng ở Đại Hạ phủ, nhưng tại đây thì không tính là quá xuất sắc.

Hiện tại nàng cùng Hoàng Đằng đang bị kẻ địch đuổi giết.

Các tộc khác cũng có thiên tài chém giết lẫn nhau như Huyền Khải và Kim Long, không phải chỉ nhằm vào Nhân tộc, săn giết thiên tài tộc khác là nhận thức chung của mọi người.

Trong âm thầm, có một vài Nhật Nguyệt ẩn núp, hộ đạo giả ở khắp nơi, cũng có một vài cường giả lòng mang ý xấu.

Vô địch sẽ không đặt chân đến đây.

Đây là vùng đất không ai quản lý, vô địch phương nào đặt chân, những người khác sẽ lo lắng có phải kẻ đó muốn bá chiếm Dục Hải bình nguyên, chuyển dời chiến tuyến hay không.

Hơn nữa trên Dục Hải bình nguyên còn có một vài thành trì thần bí.

Trong thành trì đó có cường giả.

Thậm chí một vài thành trì có thông đạo kết nối với cổ tộc giới, đây cũng là nguyên nhân khiến khắp nơi kiêng kị.

...

Tô Vũ mặc kệ.

Hiện tại hắn chỉ muốn theo dấu gia hỏa Huyền Khải nhất tộc, ai bảo bọn họ tập kích hắn.

Tô Vũ lại tiếp cận những kẻ kia.

Lúc này, đám Hồng Khải đã tìm được chỗ hạ trại, Tô Vũ quan sát từ xa, thấy bọn chúng chôn vài thứ gì đó quanh doanh địa, có thể là phòng ngự đại trận.

“Cảnh giác thật!”

Tô Vũ đã học được bài học, kẻ có thể sinh tồn tại đây không có kẻ nào đơn giản, tinh thần vẫn luôn cực kỳ cảnh giác.

Kẻ trở thành cường giả đều là những kẻ có bản lĩnh thật sự.

Trong doanh địa.

Một đám áo giáp đang ăn thịt sống, có vẻ đều là thịt tươi của cường giả tộc khác. Hồng Khải vừa ăn vừa tra xét khắp nơi, phần mắt áo giáp lộ tinh quang, nhìn lướt xung quanh một phen.

Sau đó, gã nhìn về phía Thanh Khải, “Định Nguyên Thước có gì thay đổi không?”

Thanh Khải lấy Định Nguyên Thước ra, cảm ứng một lượt rồi lắc đầu, “Quanh đây không có biến hóa.”

Phạm vi Định Nguyên Thước tra xét không lớn, nhưng phòng ngừa bị tập kích rất hữu hiệu, nếu khoảng cách quá gần, Định Nguyên Thước sẽ có phản ứng.

Thanh Khải hỏi: “Hồng Khải, còn bắt Kim Long nữa không? Tên kia tuy còn nhỏ nhưng rất cảnh giác, thực lực cũng không yếu, chúng ta liên thủ cũng chỉ có hy vọng đánh chết nó, bắt sống thì rất khó!”

“Không bắt sống được thì đánh chết!”

Hồng Khải bình tĩnh đáp: “Giết Kim Long chắc chắn sẽ có thiên địa ban thưởng, thu hoạch vậy là ổn!”

Mấy người gật đầu, không nói gì nữa.

Hồng Khải lấy ra một lá bùa kim sắc, nhìn thoáng qua rồi nói: “Nhiều ngày qua đã có vài vị thiên tài Hoàng bảng chết đi! Hoàng Đằng của Nhân tộc thật sự không yếu, không hổ là gia hỏa đứng đầu Địa bảng! Hỏa Mộc của Địa Hỏa Ma tộc đã chết, có lẽ là bị hắn giết, Thiên Đạc Thủy Ma tộc đang dẫn người đuổi giết Hoàng Đằng, các ngươi chú ý, cách đám Ma tộc đó xa một chút!”

Vài vị giáp chiến sĩ vội gật đầu, Ma tộc rất cường đại, đừng nên trêu chọc vào thì tốt hơn.

Tuy Nhân tộc cũng mạnh, nhưng Nhân tộc là nhờ số lượng nhiều, có vài thiên tài tuy mạnh nhưng không thể so với Thần Ma, hơn nữa thiên tài Nhân tộc không đoàn kết, cũng tương đối tán loạn.

“Thần tộc, Ma tộc, Long tộc... Đều tới rồi! Tiên tộc còn chưa thấy bóng dáng! Gia hỏa Liệp Thiên Các cũng đang ẩn núp trong Dục Hải bình nguyên.”

Hồng Khải dặn dò: “Săn giết Kim Long xong, chúng ta liền về Thiên Diệt thành, trong khoảng thời gian ngắn không cần đến đây nữa.”

“Được!”

Mấy người sôi nổi đáp lại.

Thanh Khải đột nhiên quát: “Lại tới nữa!”

Oanh!

Vừa dứt lời, trong hư không, tiểu long nháy mắt phóng đại vô số lần, cái đuôi càn quét đánh đến, trận pháp bốn phía xuất hiện, trong chớp mắt đã bị càn quét không còn.

“Giết!”

Kẽo kẹt!

Một vị giáp chiến sĩ bộc phát ra lực lượng cường đại, lao về phía Kim Long kia, Hồng Khải không nhịn được thầm mắng một tiếng, ấu long này thù dai thật, lần trước bắt giữ thất bại, kết quả chẳng những nó không trốn, lại còn theo dõi ngược bọn họ.

Thậm chí còn chủ động đột kích!

Đám giáp chiến sĩ xuyên qua hư không, phân tán bốn phương tám hướng, nhanh chóng vây quanh Kim Long, trong đôi mắt Kim Long tràn đầy hàn ý, ngâm lên một tiếng, chấn động tứ phương!

Ầm ầm ầm!

Đại địa nứt ra, đám giáp chiến sĩ chấn động thân thể, Kim Long rít gào: “Các ngươi chết chắc rồi, Huyền Khải nhất tộc mà dám bắt nạt Kim Long nhất tộc ta, các ngươi đừng hòng chạy thoát!”

“Giết nó!”

Hồng Khải quát lớn, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, những người khác cũng tương tự, trường thương kết trận, nhanh chóng vây sát Kim Long.

Đúng lúc này, phía dưới Thanh Khải, một đạo hắc ảnh hiện lên.

“Phải xử lý gia hỏa này mới được!”

Cái Định Nguyên Thước kia làm Tô Vũ không dám tới gần bọn chúng. Hiện tại thừa dịp đám người này chiến đấu, không ai để ý nguyên khí dao động, hắn mới dám ẩn núp tiến lại đây.

Không thể không nói, tiểu Kim Long quả nhiên thù rất dai, không kém Tô Vũ chút nào.

Nhìn xem, chỉ trong thời gian ngắn đã tập kích bọn họ hai lần.

Huyền Khải nhất tộc thật sự không biết lựa chọn đối thủ, cố tình chọn trúng toàn kẻ thích trả thù.

Hắn hóa thành cái bóng, ngay sau đó, gió nhẹ thổi.

Thanh Khải còn đang bùng nổ toàn lực, phối hợp với những người khác vây sát tiểu Kim Long, đột nhiên, trong lòng gã cả kinh, nhưng tức khắc liền bình tĩnh lại, gã cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Cảm giác nguy cơ chợt lóe rồi biến mất!

Gã nhìn về phía Kim Long, lúc bấy giờ Kim Long lại chuẩn bị chạy.

Thanh Khải còn tưởng rằng là do Kim Long muốn bùng nổ đại chiêu, gã cảnh giác thêm vài phần, cảm thấy nguy cơ là do Kim Long mang đến.

Đột nhiên, ánh mắt Hồng Khải lộ ra quang mang, vội quát: “Thanh Khải cẩn thận!”

Dứt lời, một cây búa vô thanh vô tức hiện lên trên đỉnh đầu Thanh Khải!

Oanh!

Âm thanh biển ý chí nứt vỡ vang lên, biển ý chí của Thanh Khải bị nện một búa chấn động rách nát, phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, bắt lấy chân Thanh Khải, kéo gã đi, gần như là biến mất trong chớp mắt.

“Đáng chết!”

Thanh Khải bị mang đi, Kim Long vốn định chạy trốn bỗng vui mừng, trong miệng phun ra một thanh trường kiếm sắc bén vô cùng!

Phụt một tiếng, trường kiếm xuyên thấu thân thể một vị giáp chiến sĩ, Kim Long nuốt chửng vào, đuôi bị Hồng Khải đâm chảy máu cũng không quan tâm, trong chớp mắt nó đã phá không rời đi, trong miệng còn ngậm thi thể một giáp chiến sĩ, nhanh chóng bắt đầu nhấm nuốt, sau đó thi thể đã biến mất vô tung vô ảnh.

Sắc mặt Hồng Khải liên tục biến đổi, không quan tâm tiểu Kim Long nữa, gã hạ xuống đất, lỗ tai giáp rung động, quát: “Đuổi theo!”

Kim Long khó đối phó, đuổi theo tên hỗn đản kia trước!

Đáng chết, gã đã nhận ra kẻ tập kích là ai.

Chính là tên Nhân tộc kia!

Không ngờ hắn ẩn núp gần đây, khi bọn họ đối phó Kim Long thì hắn lại bất ngờ tấn công Thanh Khải, Thanh Khải cũng là cường giả, kết quả lại bị đối phương gõ một búa hôn mê rồi bị lôi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận