Vạn Tộc Chi Kiếp

"Ta sẽ ở lại." Đạo Thành hít sâu một hơi, dứt khoát nói: "Thế nhưng Cửu Huyền thì không được, thực lực của nàng không bằng Tô Vũ, rất dễ bị đối phương nhằm vào. Cửu Huyền mà chết thì đối với Huyền Khải nhất tộc cũng không có chỗ tốt gì!"

Thành Khải âm u nói: "Chết rồi... Có lẽ càng tốt hơn! Đạo Thành huynh, tộc ta có thể chết, Tiên tộc cũng nên thế! Có người chết rồi thì tộc các ngươi mới có thể cùng Tô Vũ không chết không thôi. Chớ trách ta nói phũ phàng, sự thật chính là như vậy. Bằng không, tộc ta cùng Tô Vũ chém giết, cuối cùng các ngươi lại đứng ra nói một tiếng Nhân Tiên liên minh, Huyền Khải nhất tộc phải làm sao bây giờ?"

Gã chỉ ước gì Tiên tộc chết một thiên tài!

Chết mới tốt!

Chẳng lẽ vì một thiên tài mà Tiên tộc muốn vứt bỏ hợp tác cùng Huyền Khải nhất tộc?

Không thể nào!

Dù nhất mạch của Cửu Huyền và Đạo Thành không vừa lòng thì cũng không có nghĩa là toàn bộ Tiên tộc đều nghĩ thế.

Đạo Thành lạnh lùng nhìn gã: "Thành Khải huynh, không cần thiết phải nói như thế! Bây giờ ta sẽ đi giết Tô Vũ. Cửu Huyền, Ngân Khải và Phần Khải hãy ở cùng một chỗ, một tấc không rời. Còn mong Thành Khải huynh và Ngân Khải là Sơn Hải lục trọng hãy cố gắng bảo vệ mọi người, coi như vì Cửu Huyền cũng như Phần Khải. Thành Khải huynh cảm thấy thế nào?"

Thành Khải đạm mạc nói: "Đương nhiên, ta cũng muốn xem thử thực lực của kiêu tử Tiên tộc Đạo Thành."

"Đạo Thành ca..."

Cửu Huyền truyền âm, Đạo Thành vội truyền âm ngắt lời: "Cẩn thận một chút, đừng nói cái gì! Bây giờ hai chúng ta không đi được. Thành Khải đang tức giận vì ba vị Sơn Hải vừa chết, là ta trước đó không cân nhắc chu toàn, một khi rời đi, Huyền Khải nhất tộc rất có thể sẽ lựa chọn nhận thua, thỏa hiệp, thậm chí dựa sát vào Nhân tộc, chuyện này đối với tộc ta bất lợi!"

Vạn tộc chính là như thế.

Bình thường chém giết chẳng sao, nhưng một khi đối phương bị các ngươi giết tới kinh hoàng, cảm thấy ngươi rất mạnh mẽ, vậy thì bọn họ sẽ quay đầu đầu nhập vào ngươi không phải là chuyện gì kỳ quái.

Không nói những người khác, chẳng hạn như Ma Đa Na, gã quá mạnh mẽ và cường thế, trải qua mấy năm giết chóc, không ít tiểu tộc lựa chọn phụ thuộc vào Thủy Ma tộc, cũng bởi vì thế hệ tuổi trẻ của bộ tộc này vô cùng cường đại, khiến bọn họ tin tưởng vào Ma Đa Na, tin vào Thủy Ma tộc.

Sự tồn vong của cả chủng tộc ở ngay trước mặt, lúc này có chết mấy vị đồng tộc cũng không phải là chuyện không thể chịu được.

Cho nên, Đạo Thành tuyệt đối không thể đi.

Đạo Thành nhìn về phía đoàn tử khí cách đó không xa.

Giờ phút này, y cũng biết Tô Vũ chắc chắn đang ở ngay trong đó. Có lẽ hắn đang giao chiến với Tử Linh, khẳng định đối phương có phương pháp khắc chế tử khí, ví dụ như hàng loạt Thiên Nguyên khí, hoặc là viên thần văn đặc thù.

Mặc kệ thế nào, đến bây giờ mà cái tên này vẫn không lựa chọn tiến vào cổ ốc, mà là đang dây dưa với Tử Linh ở đây, nói rõ hắn không quá e ngại tử khí.

Thần văn xoay tròn trên đầu ngón tay Đạo Thành, một lát sau, sắc mặt y trắng bệch, nói: "Tô Vũ chắc chắn ở trong đó, ta đi vào xem thử. Nếu thật sự không làm được thì ta sẽ cầu viện thiên tài tộc ta - Huyền Vô Cực đến đây!"

Huyền Vô Cực, cường giả đệ tứ Thiên bảng.

Sơn Hải tam trọng, chiến tích từng trảm Sơn Hải cửu trọng.

Vượt sáu tiểu giai để giết người.

Đương nhiên, thực lực càng mạnh, vượt cấp càng khó.

Sơn Hải tam trọng cũng chỉ tính là Sơn Hải sơn kỳ, có thể giết Sơn Hải đỉnh phong khiến Tiên tộc Huyền Vô Cực được công nhận là thiên kiêu đích thật. Vả lại giết được Sơn Hải cửu trọng thì đại biểu thực lực của y không kém gì nửa bước Nhật Nguyệt.

Tối thiểu là mạnh hơn Thành Khải nhiều.

Thành Khải thản nhiên nói: "Vì một tên Tô Vũ thôi mà cần phải xuất động Huyền Vô Cực sao? Đạo Thành huynh chỉ cần bức Tô Vũ ra khỏi vòng hạch tâm Tử Linh, ta sẽ giết hắn!"

Gã kiêng kị là Tử Linh, không phải kiêng kị thực lực của Tô Vũ.

Tô Vũ có thể giết Sơn Hải tam trọng, điều đó khiến gã rung động, thế nhưng còn không đến mức e ngại.

Đạo Thành trầm ngâm chốc lát rồi đáp: "Ta sẽ tận lực!"

Dứt lời, y không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng đạp không, hướng bên kia đi đến.

Tô Vũ chính là mối họa lớn, cần phải diệt!

...

Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang bị Tử Linh vờn quanh cũng cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Đám Tử Linh không có bất kỳ tất sát kỹ gì, phương thức chiến đấu cực đơn giản, chỉ là bọn chúng không ngừng tiêu xạ tử khí, qua vài lần như thế, Thiên Nguyên khí của hắn đã tiêu hao rất lớn.

Còn may mà lúc này trên thân Tô Vũ có kim quang vờn quanh, đây cũng là phần thưởng mà trước đó hắn giết Sơn Hải tam trọng được thiên địa ban cho.

Giống như lần trước, là một đạo kim quang thối luyện thân thể có hiệu quả rất tốt.

Có điều bị nhiều Tử Linh như vậy quấn lấy vẫn khiến Tô Vũ rất bất đắc dĩ, hắn muốn mở đường máu chạy ra ngoài nhưng khắp nơi xung quanh đều là tử khí.

Điểm bảng hắn đã ném mất, hiện tại muốn tìm Liệp Thiên các để giao dịch cũng không được.

Tô Vũ vừa tiếp tục kéo lấy Tử Linh chạy trốn, thân thể cũng đang tranh thủ không ngừng cường hóa.

Cách đó không lâu hắn mới đạt 17 đúc, nhưng giờ phút này đã có khuynh hướng sắp chạm tới ngưỡng 18 đúc. Quả nhiên, giết người mới là phương thức tu luyện tốt nhất.

Tử Linh nhiều cũng tốt, tối thiểu thì những tên kia không dám xông vào.

Tô Vũ vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên bên ngoài đoàn Tử Linh có một đạo thân ảnh hiển hiện.

Áo bào đen phá toái, lộ ra hoa phục màu vàng kim lộng lẫy.

Thanh âm của Đạo Thành mơ hồ truyền đến: "Tô Vũ, hai tộc Nhân Tiên vốn liên minh, nay ta lần nữa mời ngươi tới Tiên giới làm khách, ngươi không nguyện ý sao?"

"Nguyện ý đại gia ngươi!"

Tô Vũ cười lạnh một tiếng, "Giả trang cái mẹ gì. Ngươi là Đạo Thành đúng không? Đến tận lúc này mà còn vờ vịt nói mấy lời đó với ta, ngươi thật dối trá! Còn không bằng ngươi nói thẳng là muốn giết ta, vậy ta còn coi trọng ngươi một chút!"

Đạo Thành không đáp lời, một bước bước vào trong, tử khí lập tức vờn quanh khắp người y.

Bất quá xung quanh kim bào của Đạo Thành liên tục lóe lên từng hồi hào quang, thay y chống cự số tử khí ấy.

Phía trên thân thể cũng lập lòe Thiên Nguyên khí, triệt tiêu tử khí ăn mòn.

Y đi ngang qua một đám Tử Linh, trên tay còn cầm một tấm cổ thành lệnh, ít nhiều cũng khiến những con Tử Linh cấp thấp tránh qua một bên.

Rất nhanh, y đã thấy được bóng dáng Tô Vũ.

Mà Tô Vũ cũng chính thức nhìn thấy diện mạo của đối phương.

Đạo Thành, Lăng Vân cửu trọng.

Từng giết được Sơn Hải ngũ trọng.

Tô Vũ thấy y vẫn còn rất trẻ trung thì hơi nghi hoặc: "Vì sao ngươi chỉ xếp hạng 9 Địa bảng, bài danh thấp như thế?"

Đạo Thành mang đến cho hắn cảm giác tương đối nguy hiểm.

Đạo Thành bình tĩnh đáp: "Sở trường của ta không phải là chiến đấu, giết được Sơn Hải ngũ trọng cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, có nhân tố bên ngoài ở trong đó, vả lại niên tuế cũng lớn, tự nhiên so ra kém các ngươi."

"Phải không?"

Tô Vũ bật cười, "Ta thấy ngươi còn mạnh hơn tên Thần tộc An Mân Thiên kia. Y đã xếp thứ 6 Địa bảng... Không, hiện tại có lẽ là thứ 7, chẳng lẽ ngươi còn không bằng y sao?"

An Mân Thiên là Sơn Hải nhị trọng, đã từng giết qua Sơn Hải tứ trọng.

Đạo Thành cười nhạt nói: "An Mân Thiên? Tuổi tác của An Mân Thiên nhỏ hơn ta một chút, vả lại y thuộc Băng Tuyết thần tộc, không phải Nguyên Thủy thần tộc, bằng không hiển nhiên bài danh cũng không cao đến vậy."

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, "Thì ra là thế, bảng danh sách còn có quy tắc này, người thuộc chủng tộc càng nhỏ yếu, mà thực lực càng mạnh thì bài danh sẽ càng cao, đúng không?"

"Nhỏ yếu?"

Đạo Thành hơi khựng lại, gật đầu, mỉm cười.

Băng Tuyết thần tộc nhỏ yếu à?

Không!

Bất quá người nói ra câu này là Tô Vũ, là thiên tài trên Thiên bảng.

Y tiếp tục đi từng bước tới chỗ Tô Vũ, mà Tô Vũ thì đang không ngừng rút lui.

Kỳ thật hắn rất muốn thử xem thực lực của Đạo Thành, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hết sức hung hiểm.

Thần văn chữ “Kiếp” đang nhảy nhót dữ dội, đại biểu cái tên này nguy hiểm hơn so với bề ngoài.

Bốn phía, tử khí càng lúc càng nồng đậm, liên tục ăn mòn gợn sóng Thiên Nguyên khí trên thân hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận