Vạn Tộc Chi Kiếp

"Xem ra lần này ngươi tới đây đã mang theo không ít đồ tốt!"

Đạo Thành vừa tiến về phía Tô Vũ, vừa cười nói: "Tô Vũ, ta hơi tò mò, vì sao ngươi không tìm một cổ ốc tránh một chút, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta?"

"Không thể!"

Tô Vũ thản nhiên đáp: "Có điều ta thích chủ động hơn, tìm một cổ ốc tránh né không phải là để mặc cho các ngươi săn bắt ta sao? Huống chi... Ngươi chưa chắc đã giết được ta!"

"Thật tự tin!"

Đạo Thành bật cười, mà giờ khắc này, Tô Vũ ở phía đối diện bỗng hóa thành một đạo cương phong, tan biến ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, vị trí của Tô Vũ bất chợt xuất hiện một vết nứt.

Một viên thần văn trong tay Đạo Thành khẽ động, thấy hắn chạy trốn thì y cau mày bảo: "Tô Vũ, không phải ngươi nói không sợ ta sao? Không phải nói ta không giết được ngươi sao? Vậy ngươi còn chạy cái gì!"

"Tùy tiện nói một chút thôi mà!"

Dứt lời, huyễn cảnh hiển hiện, ầm ầm một tiếng, Tô Vũ ho ra máu, thần văn chữ “Máu” rung động, trực tiếp bị Đạo Thành phá huyễn cảnh!

Văn Minh sư!

Trước đó hắn đã biết đối phương là Văn Minh sư, dĩ nhiên, Tiên tộc gọi là Tiên Thuật sư.

Có điều hắn thật sự không nghĩ tới thần văn và ý chí lực của Đạo Thành lại mạnh mẽ như vậy.

Trong nháy mắt đã phá vỡ huyễn cảnh của hắn!

Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, sau lưng, Đạo Thành lần nữa nhằm vào, "Ta thành tâm mời ngươi làm khách, cần gì chứ!"

Tử khí vẫn liên tục vờn quanh kim bào của Đạo Thành, bốn phía, vô số con Tử Linh nhìn về phía y, dường như chúng đang do dự không biết có nên xông lên tấn công hay không.

Đạo Thành rất bất đắc dĩ, Tử Linh là thứ sinh linh cực kỳ phiền toái.

Muốn đối phó với chúng phải tiêu hao tài nguyên cực lớn!

Dù là y thì cũng không mang theo quá nhiều Thiên Nguyên khí trên người.

Tô Vũ có thể dây dưa bên trong một vòng tử khí lâu như vậy, chẳng lẽ hắn chiếm được một khỏa Thiên Nguyên quả thụ của Chiến Thần điện hoặc là Cầu Tác cảnh?

Đang nghĩ ngợi, viên thần văn trong tay Đạo Thành lần nữa hiển hiện, ầm ầm một tiếng vang thật lớn!

Trong tay y ra hiện kim quang, là một cây búa lớn!

"Khoách Thần quyết?"

Ý chí lực của Đạo Thành hơi rung động, y khẽ quát một tiếng, kim quang trong tay càng thêm nồng đậm.

Đúng lúc ấy, cây búa hóa thành trường đao, ầm ầm lần nữa giết ra!

Đốt thiên hỏa diễm bùng cháy!

Đạo Thành nhíu mày, trong tay y xuất hiện một đạo băng sương, thổi phù một cái, hỏa diễm của Tô Vũ lập tức bị dập tắt, sau đó y lại phóng một viên thần văn ra, trực tiếp đánh bay trường đao.

Có điều chính y cũng bị phản lực dội về, lảo đảo lùi lại mấy bước.

"Đây không phải thực lực mà Lăng Vân nhất trọng nên có. Xem ra ý chí lực của ngươi đã sớm vượt qua Lăng Vân nhất trọng."

"Đa thần văn chiến kỹ của ngươi không quá thành thục, tối thiểu là không so được với cường giả Văn Minh sư của đa thần văn nhất hệ các ngươi..."

Tô Vũ không trả lời, gấp rút trốn chạy trong triều vây.

Thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu phản kích một ít, ý chí lực bên trên giao phong, có điều hắn vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, bị Đạo Thành triệt để áp chế.

Một chút lợi lộc cũng không chiếm được.

Ý chí lực của Đạo Thành thật sự quá cường hãn!

Vả lại thủ đoạn của cái tên này rất nhiều.

Nếu không phải Tô Vũ có thần văn chữ “Kiếp” cảnh báo thì suýt tí nữa có mấy lần đã bị y dùng thủ đoạn cắt chém vượt không gian giết chết.

Thỉnh thoảng, vết nứt một đạo không gian bị cắt chém lại xuất hiện.

Hai người giao chiến, không may có một đầu Tử Linh yếu ớt bị vết nứt không gian của Đạo Thành chém thành hai mảnh, trong nháy mắt, hàng loạt tử khí lan tràn khắp bốn phương.

Tô Vũ cùng Đạo Thành đang rượt đuổi đều bị cỗ tử khí này bao trùm, nhất thời hàng loạt tử khí xâm nhập vào trong nội thể của cả hai.

Vẻ mặt của Đạo Thành có chút tối tăm!

Trong lòng bực tới phát điên, tại đây giao thủ chính là vì sợ phiền toái này.

Quả nhiên, sau một khắc, trên không trung đột nhiên xuất hiện bảy tám đầu Tử Linh, lần này bọn chúng đều nhìn chằm chằm Đạo Thành. Vừa nãy y đã giết một đầu Tử Linh, phiền phức lớn rồi, Tử Linh không phải là thứ có thể tùy tiện trêu chọc.

Lúc này bốn phía xung quanh hai người đã vượt qua 30 đầu Tử Linh.

Tuy rằng đẳng cấp Tử Linh không quá mạnh mẽ, thế nhưng hàng loạt tử khí ăn mòn bủa vây khiến cả Tô Vũ lẫn Đạo Thành đều có chút ăn không tiêu.

Đổi thành người bình thường, dù là Sơn Hải thì giờ phút này có khi đã bị tử khí giết chết.

Tô Vũ lần nữa thôn phệ một giọt tinh huyết Sơn Hải tam trọng, mạnh mẽ bổ ra một đao!

Lòng bàn tay Đạo Thành hạ xuống một viên thần văn, trong nháy mắt hiển hiện một thanh trường kiếm, một kiếm giết ra, bịch một tiếng vang dội, đao khí tiêu tán, kiếm khí lại tiếp tục đánh úp về phía Tô Vũ!

"Thiên phú tinh huyết?"

Thần quang trong mắt Đạo Thành lóe sáng, thủ đoạn của tên Tô Vũ này thật không ít.

Đây không phải điểm then chốt, mấu chốt là thân thể của hắn lại có thể tiếp nhận lực bộc phát của Sơn Hải tam trọng, điều này đại biểu cảnh giới nhục thân chân chính của Tô Vũ không thấp, thân thể rất mạnh.

"Là do Chu Thiên chi khiếu sao?"

Quả thật rất đáng sợ!

Tô Vũ không để ý tới lời y, tiếp tục cùng y giao chiến, mặc dù hắn không địch lại Đạo Thành nhưng cũng không tới nỗi triệt để bị đánh chết.

Nhưng đúng vào lúc đó, sắc mặt Tô Vũ bất chợt đại biến!

Hắn lập tức hóa thành một cái bóng để trốn chạy, ầm ầm bốn phía, vài đầu Tử Linh bị đánh bay, Thành Khải gần như xuất hiện ngay tại chỗ hắn vừa tẩu thoát trong chớp mắt, cau mày nói: "Có lẽ Tô Vũ có một viên thần văn có sức cảm ứng cực mạnh, hoặc là bảo vật thần bí khác..."

Dứt lời, gã nhìn về phía Đạo Thành, đoạn hỏi: "Ngươi không bắt được hắn?"

Dây dưa lâu như vậy mà Đạo Thành vẫn chưa thể giết chết Tô Vũ, điều này khiến Thành Khải rất thất vọng.

Còn chưa đợi Đạo Thành đáp lời, Thành Khải đã cấp tốc tan biến. Tử Linh vây tới rất nhiều, gã không muốn đánh giết Tử Linh, gây phiền toái cho chính mình.

Đạo Thành nhìn một đoàn Tử Linh chung quanh, thở dài một hơi, "Tử Linh quá nhiều làm trở ngại tay chân ta... Ta muốn tìm cái cổ ốc để tẩy trừ một chút tử khí. Phải rồi, trên người Tô Vũ có hàng loạt Thiên Nguyên khí! Thành Khải huynh hãy tiếp tục truy tung hắn, không cần giết, chỉ cần bắt hắn hao tổn số Thiên Nguyên khí ấy là đủ!"

Thành Khải nhức đầu đáp: "Ta biết, đáng tiếc cổ thành lệnh của ta vô dụng, có lẽ phải tìm thành chủ mượn dùng cổ thành lệnh của ngài ấy. Như vậy thì Tử Linh Đằng Không và Lăng Vân mới không tổn thương ăn mòn chúng ta!"

Thiên Hà là thành chủ, hiển nhiên cũng có cổ thành lệnh, hơn nữa đẳng cấp còn rất cao.

Tử Linh dưới Nhật Nguyệt không chỉ không công kích hắn, mà còn phục tùng mọi mệnh lệnh của hắn, đây mới là điểm đáng sợ nhất.

Thành Khải không còn kiên nhẫn được nữa, nếu không truy bắt được Tô Vũ thì nhất định phải đi tìm thành chủ mượn dùng.

Gã mượn không được, nhưng chẳng lẽ Tiên tộc cũng không mượn được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận