Vạn Tộc Chi Kiếp

Chờ Đạo Thành đi rồi, lão nhân mới nhanh chóng về lại đại điện. Lúc này Thiên Hà đang uống rượu, lão nhân cung kính khom người nói: "Đại nhân, y đã đi!"

Thiên Hà chậm rãi uống rượu, bình tĩnh cất tiếng: "Từ bỏ ý đồ rồi sao?"

"Khó mà nói."

Thiên Hà cười nhạt: "Mau kịp thời đuổi đi, những thiên tài này chém giết ở đây quá hỗn loạn, nếu thật sự dẫn xuất Tử Linh cường hãn rồi kinh động đến vô địch thì Thiên Diệt cổ thành rất nhanh sẽ đại loạn, đây cũng không phải là kết quả mà ta muốn thấy!"

"Lão nô hiểu rõ!"

Lão nhân lên tiếng, sau đó lại nói: "Tô Vũ bị vây ở trong phòng, hắn sẽ không kiên trì được quá lâu, phòng ở vòng 18 có tử khí nồng đậm, dù cho hắn tiến vào từ cổng chính và mang trên người chút Thiên Nguyên khí, nhưng ba đến năm ngày sau thì hắn cũng sẽ không chịu nổi. Đây đã là ngày thứ hai hắn vào thành."

Một khi Tô Vũ chết đi, liệu có dẫn phát một vài cường giả đến bên này đại khai sát giới hay không thì lão nhân cũng không dám xác định.

Nói xong, lão nhân lại hỏi: "Đại nhân, có muốn đuổi hết tất cả bọn chúng ra ngoài không?"

"Đuổi ư?"

Thiên Hà bưng chén rượu, cười nhạt: "Không cần, cổ thành đuổi thiên tài thì những đại tộc sẽ tỏ ý kiến. Tô Vũ chưa hẳn hài lòng, mà Tiên tộc cũng sẽ không hài lòng, ngược lại chỉ thêm đắc tội hai phe, nếu bọn hắn muốn chém giết thì cứ để bọn hắn tận sức là được!"

Nói xong, hắn ta khẽ cười: "Không cần phải để ý đến chúng, liên tiếp nhiều vị Sơn Hải cảnh và hơn mười vị Lăng Vân, Đằng Không bỏ mạng... Một khi làm bừng tỉnh một vị thượng cổ Tử Linh, để ta xem bọn hắn có thể lấy bao nhiêu mạng ra bù đắp! Hãy chuẩn bị phong bế phủ thành chủ, đối với các cư dân khác thì cáo tri một tiếng, dặn họ mấy ngày nay tận lực không nên đi ra ngoài, còn về những kẻ ngoại lai... thì tự cầu phúc đi, chết cũng là do số mệnh!"

"Vâng!"

Lão nhân cấp tốc thối lui, chờ ông ta đi rồi, Thiên Hà thành chủ mới nhìn về hướng Tô Vũ bên kia, cười khẽ, sau đó hắn ta cũng không quan tâm nữa, các ngươi muốn giết vậy thì mau giết đi.

Cuối cùng kẻ chịu thiệt thòi lớn vẫn là chính các ngươi.

Nếu cổ thành thật sự đơn giản như vậy thì vô địch cũng sẽ không kiêng kị cổ thành.

...

Bên trong cổ ốc.

Đây là một tòa trạch viện không nhỏ, phòng ốc vẫn là nhà hai tầng.

Lầu nhỏ bằng gỗ.

Trước cửa còn có một khoảnh sân, bất quá không có cây cối mà chỉ có hai cây cọc gỗ, phảng phất như đã chết vô số năm.

Hai bên lầu nhỏ cũng có nhà.

Một cái là phòng bếp, một bên khác hẳn là nơi nhốt vật cưỡi.

Tô Vũ nhìn chung quanh một lần, bên ngoài hiện tại đang là ban ngày, tử khí cũng không nhiều, bất quá cho dù là ban ngày thì vẫn có tử khí, có vẻ như không hề ít hơn so với ban đêm khi ở các vòng ngoài.

Đến ban đêm, chỉ sợ nơi đây sẽ nồng đậm tới dọa người.

Quả nhiên, càng là phòng gần trung tâm thì tử khí lại càng nặng.

Ma Đa Na từng nói lần trước gã đã đi tới vòng 18 của một tòa cổ thành.

Gã ở lại nơi ấy bao lâu thì Tô Vũ không rõ.

Giờ phút này, thân thể hắn đang thuế biến, một vệt kim quang kia cũng không biết là thứ đồ chơi gì, hiệu quả luyện thể có vẻ còn tốt hơn cả Thiên Nguyên khí.

Tô Vũ cũng không vội tu luyện hay hóa giải tử khí, mà hắn lại lấy ra điểm bảng, bắt đầu đánh chữ.

"Kim quang do Thiên địa ban thưởng có thể giúp người chú thể, đó là cái gì?"

"Cần thu phí."

"Chết sống chỉ biết đòi tiền, ta là khách hàng cũ, chút xíu ưu đãi cũng không có à?"

Bảng danh sách trầm mặc một hồi, sau đấy mới hiển lộ một hàng chữ: "Đó là thiên địa huyền quang, xem như bảo vật cùng loại với Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, có trợ giúp rất lớn với việc chú thể."

Tô Vũ gật đầu, thì ra đây là thiên địa huyền quang.

Hiệu quả chú thể thật sự là không tệ.

Nghĩ đến đây, hắn lại hỏi: "Các ngươi có bán cái này không?"

"Có!"

"Giá bao nhiêu?"

"Thiên địa huyền quang chỉ có thể do đỉnh cấp cường giả bắt giữ được giữa hư không vô tận trong nháy mắt khi Nhật Nguyệt Tinh Thần giao thế. Một sợi huyền quang có đôi khi cần một vị Nhật Nguyệt cảnh ngồi chờ mấy năm mới có thể thu được... Giá trị là một giọt Nhật Nguyệt tinh huyết đổi lấy một sợi!"

"Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch thì sao?"

"Ba giọt Nhật Nguyệt tinh huyết có thể đổi lấy một giọt!"

"..."

Mẹ nó, thật xấu xa!

Giết một tên Nhật Nguyệt chỉ đổi được 3 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch hoặc đổi 10 sợi thiên địa huyền quang, còn không biết một sợi nhiều ít thế nào, chưa chắc đã nhiều bằng số lượng mà hắn mới thu được.

Con buôn lòng dạ hiểm độc!

Nói Hạ Hầu gia hiểm độc thì thật sự đã quá ủy khuất Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia rõ ràng không đen tới độ như vậy!

Tô Vũ không định đổi, bất quá tốt xấu gì cũng biết giá tiền, giá cả xem ra không ít.

Tô Vũ lại nói: "Bây giờ ta đang bị vây khốn, giúp ta giết Thành Khải thì cần bao nhiêu tiền? Giết Đại Thành thì bao nhiêu?"

"Thành Khải là Sơn Hải đỉnh phong, thành viên của chủng tộc Bách Cường, ít nhất cũng cần Nhật Nguyệt tam trọng ra tay mới có thể chắc chắn, mặt khác còn phải đắc tội Huyền Khải nhất tộc, tóm lại cần trăm vạn công huân Nhân tộc hoặc là bảo vật đồng giá khác."

"Đạo Thành là thiên tài Tiên tộc, thiên tài Địa bảng, hậu duệ của vô địch, giá của y gấp 5 lần Thành Khải!"

"..."

Đệt!

Tô Vũ triệt để hết hy vọng, các ngươi quá tàn nhẫn.

Nói như vậy, giết Thành Khải thì cần 100 vạn công huân, giết Đạo Thành thì cần 500 vạn công huân?

Giá tiền này... Tô Vũ thật sự chi không nổi.

Mà đối phương còn có một lời chú thích nho nhỏ kế bên, "Một khi đánh giết thất bại thì sẽ không trả lại tiền, nếu có cường giả hiện thân ngăn cản, nhiệm vụ thất bại thì cũng không trả lại..."

Kỳ thật không phải là mua được kết quả tất sát mà là mua một cơ hội tất sát, nếu thất bại thì tiền cũng không thể hoàn trả.

Ta đệch con mẹ nó!

"Giết ta thì sao?"

Tô Vũ hỏi một câu, giết ta thì phải cần bao nhiêu tiền?

"Gấp đôi Đạo Thành."

Tô Vũ lập tức vui vẻ, vẫn coi như hài lòng, quả nhiên, ta đáng giá hơn tên Đạo Thành kia mà.

Đắt như vậy!

Vạn Tộc giáo ở Nhân cảnh giết ta đều không ra giá nhiều như vậy, giết Hạ Long Võ cũng thế. Thế mà ta lại có thể đáng giá ngàn vạn công huân, rất tốt, quả nhiên đến Chư Thiên chiến trường thì giá trị của ta đã từ từ dâng lên.

Làm hại ta cũng tự muốn giết chính mình luôn.

"Vậy có thể phá diệt Tiên tộc không?"

"..."

Không có ai đáp lời.

"Có thể phá diệt Thần Ma không?"

Vẫn không ai hồi đáp.

Rõ ràng, Liệp Thiên các không muốn trả lời vấn đề nhàm chán như vậy.

Tô Vũ phì cười, không hỏi nữa, xem ra thực lực Liệp Thiên các còn chưa tới mức độ này.

Không nói chuyện linh tinh với bọn họ nữa, Tô Vũ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Về chuyện dò xét phòng ốc thì hắn lười làm.

Có thể thấy thì đều có thể thấy, không thấy được có lẽ phải chờ một đoạn thời gian hoặc là tới ban đêm mới có thể xuất hiện.

Việc cấp bách bây giờ là loại trừ tử khí, rèn đúc thân thể, giúp thân thể mau chóng tấn cấp.

Đạt đến 18 đúc thì sức mạnh thân thể sẽ chính thức đột phá cửa ải lớn lực lượng vạn khiếu.

Chuyến đi cổ thành này cũng không uổng công, tối thiểu chỉ riêng việc đúc thân thì hắn đã hoàn thành nhiều lần, dĩ nhiên, nếu như có thể lấy được một chút cơ duyên khác thì sẽ càng tốt hơn.

"Lực lượng thân thể đột phá vẫn còn kém một chút, hiện tại xem ra ý chí lực vẫn khá yếu."

"Khoách Thần chùy và thần văn chiến kỹ không có uy hiếp quá lớn đối với Đạo Thành."

"Thành Khải thì lại càng khó dây dưa!"

Từng suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tô Vũ yên lặng chậm rãi hấp thu thiên địa huyền quang.

Kéo dài bảy, tám tiếng, bên ngoài có khả năng lại tối rồi, thân thể Tô Vũ chấn động, một cỗ khí huyết cường hãn cùng lực lượng nguyên khí bùng nổ, bao phủ bốn phương bằng kim quang lấp lánh.

Đúc thân thành công!

Thiên địa huyền quang cũng bị hắn hấp thu hoàn tất.

Giết một tên Sơn Hải tam trọng nhận được thu hoạch không tệ.

18 đúc!

Tô Vũ đấm ra một quyền, tiếng khí bạo truyền đến.

Chấn động bốn phương!

Mà ngoài phòng, Tử Linh lại lần nữa đập phá cửa lớn, so với hôm trước thì còn kịch liệt hơn rất nhiều, xem ra chính xác là trời tối rồi, ban ngày dù Tử Linh xuất hiện thì cũng sẽ không sôi nổi như thế.

Tính ra thì đây đã là ngày thứ hai Tô Vũ tiến vào cổ thành, rất nhanh thôi sẽ tới ngày thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận