Vạn Tộc Chi Kiếp

Giờ khắc này, ở trong Liệp Thiên các, người đeo mặt nạ lắc đầu cảm khái: "Trưởng lão, Tô Vũ quả là rất có tiền, trước trước sau sau giao dịch đều sắp tiếp cận trăm vạn công huân Nhân tộc, lúc này mới chưa được mấy ngày a."

Nhìn đi, cái gì gọi là khách hàng lớn?

Vị này tuyệt đối là con dê siêu cấp béo bở!

Dù là giao dịch cùng Nhật Nguyệt thì người có thể xuất ra nhiều tài nguyên như thế kỳ thật không có mấy ai.

Trước đó 10 giọt tinh huyết Tiên tộc Nhật Nguyệt đã coi như là vụ mua bán lớn, mà nó cũng liên quan tới Tô Vũ.

Trăm vạn công huân, Nhân tộc cũng vậy mà vạn tộc cũng thế, đều phải bỏ ra giá trị tài nguyên tương đồng, bình thường đều là Nhật Nguyệt cao trọng thậm chí là vô địch mới dám chi, dù sao thì Nhật Nguyệt sơ kỳ thông thường dù có đập nồi bán sắt cũng chưa chắc có thể lấy ra.

Vô Diện trưởng lão cười nói: "Đúng vậy, cái tên này mà không chết, không sớm thì muộn hắn sẽ càng giao dịch lớn hơn, đây là khách hàng ổn định, khách hàng lớn, có thể duy trì thời gian dài."

"Hiểu rõ!"

Người đeo mặt nạ vực dậy tinh thần tỉnh táo, vị khách này phải giữ mối thật tốt, những người đeo mặt nạ như họ cũng sẽ được trích phần trăm.

Cuộc giao dịch lớn như thế thì trích phần trăm cũng không thấp.

Bọn họ chỉ dựa vào những thiên tài này sống qua ngày thôi đó!

...

Lần nữa đạt thành hiệp nghị, Tô Vũ chỉ còn chờ người đưa hàng tới.

Liệp Thiên các ở trên chiến trường không khác gì nhân viên chuyển phát nhanh.

Địa phương nào cũng dám đưa hàng, làm việc toàn thời gian 24/7. Không phải càn rỡ bình thường, vạn tộc sao có thể khoan dung nhỉ?

Đến bây giờ mà bọn chúng còn chưa bị nhổ tận gốc, quả là đáng biểu dương.

Rốt cuộc là vì tồn tại từ tuyên cổ hay là do kẻ đến sau không ngừng gia nhập, giúp cho họ truyền thừa không ngừng?

Mà trong khi Tô Vũ đang chờ đợi, bên ngoài lại có tử khí sôi trào!

Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng bỗng nhiên có hàng loạt Tử Linh tuôn ra, bao vây căn phòng nhỏ của Tô Vũ.

Thành Khải vội bước ra ngoài, sắc mặt biến hóa.

"Người nào thế?"

Đám Đạo Thành cũng đi ra, nhanh chóng bao vây quanh cửa, sau một khắc, trong số hàng loạt Tử Linh toát ra một vị đeo mặt nạ màu trắng.

"Liệp Thiên các đưa hàng... xin tạo điều kiện!"

"Lớn mật!" Đạo Thành cả giận quát: "Liệp Thiên các dám tham dự cả chuyện này sao? Thật sự cho rằng Liệp Thiên các là vô địch?"

"Xin hãy tạo điều kiện, ta sẽ đi rất nhanh..."

Người đeo mặt nạ trắng cấp tốc giao tiếp với Tô Vũ vừa mở cửa, hàng loạt Tử Linh vây quanh ở bốn phía, "Ta không mang Tô Vũ đi, chỉ là giao dịch một ít vật tư mà thôi. Tô Vũ cũng không trả nổi tiền để mang hắn đi... Đạo Thành Tiên Quân chớ phẫn nộ!"

"Hèn mạt!"

Đạo Thành gầm thét, giờ phút này, y thật sự nổi nóng!

Ngươi coi đây là trò đùa ư?

Liệp Thiên các thật sự quá đáng!

Mà giờ khắc này, việc giao dịch đã hoàn thành, người đeo mặt nạ trắng không nhiều lời, hắn mặc kệ hàng loạt Tử Linh vây quanh.

Đạo Thành hừ lạnh một tiếng!

Sau một khắc, một khe hở không gian hiện ra trước mắt người đeo mặt nạ trắng.

Cùng lúc đó, Thành Khải trực tiếp vươn tay đánh bay đám Tử Linh chen chúc, giết người của Liệp Thiên các cũng không có gì, chỉ là xem có đáng giá hay không. Gã muốn xem thử Tô Vũ bỏ ra cái giá cỡ nào, mua thứ đồ gì.

Kẻ muốn săn giết những người đeo mặt nạ trắng của Liệp Thiên các cũng không phải chỉ một hai vị, kể cả Phù Thổ Linh đều đã nói rồi, bọn hắn mang điểm bảng có đôi khi là vì săn giết đối phương.

Ầm ầm!

Dưới một tiếng vang thật lớn, người của Liệp Thiên các đánh ra một chưởng, bịch một tiếng, đánh cho tay của Thành Khải vỡ nát, rồi cười nói: "Ta không có ý tham dự, Tô Vũ cũng không thanh toán tiền săn giết các vị, Liệp Thiên các không có lòng giết người... Thành Khải, hà tất phải ngăn cản!"

"Đáng chết!"

Thành Khải biến sắc, sau một khắc, người của Liệp Thiên các đã tan biến.

Còn vết nứt không gian thì đã bị thu hồi, tên kia trực tiếp nắm lấy một con Tử Linh ném về phía vết nứt, Đạo Thành không muốn giết Tử Linh rồi rước lấy phiền toái lớn, cho nên y chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Vả lại thực lực của đối phương rất mạnh mẽ!

Vẻ mặt Đạo Thành âm trầm, Thành Khải cũng không khác gì.

Bốn phía, từng vị thiên tài đều mở cửa nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt ai nấy đều tỏ ra nghiền ngẫm.

Liệp Thiên các thật là hung hăng càn quấy.

Trên chiến trường thế mà cũng dám tùy thời buôn bán giao hàng.

...

Mà lúc này, trong phòng, Tô Vũ cũng đang líu lưỡi, thật giỏi!

Tiền này bỏ ra không có phí công a!

Mặc dù tốn không ít, thế nhưng lại rất đáng, điều kiện tiên quyết là tinh huyết Tử Linh thật sự có hiệu quả, bằng không thì hắn sẽ thua lỗ lớn.

Trong tay hắn xuất hiện mấy cái bình chế tác đặc thù.

Tử Linh tinh huyết vừa cho vào bình thì Tô Vũ liền cảm nhận được lực ăn mòn mạnh mẽ của tử khí.

"Thứ này thật sự có thể ăn sao?"

Tô Vũ không kén ăn nhưng bây giờ cũng phải rùng mình, thứ đồ chơi này có thể ăn thật à?

Mẹ nó, nuốt không trôi nổi!

5 giọt Đằng Không, 5 giọt Lăng Vân, 10 giọt Sơn Hải.

Hắn lấy ra một giọt tinh huyết Đằng Không, tiếng xèo xèo rát tai truyền đến, tử khí bắt đầu thẩm thấu, phần da thịt trên tay lập tức bị ăn mòn, Tô Vũ nhìn mà đau đầu cực kỳ. Đây mới chỉ là tinh huyết Đằng Không cảnh mà thôi, tử khí đúng là thứ đáng sợ.

Thứ này mà bỏ vào trong miệng, có khi nào còn chưa nuốt trôi qua cổ họng thì khoang miệng đều bị hủ thực không nhỉ?

Thiên Nguyên khí toát ra giúp bàn tay Tô Vũ khôi phục.

Tô Vũ lại đuổi Cục lông nhỏ ra ngoài, Cục lông nhỏ vội vã chui vào trên tóc hắn, gắt gao bắt lấy tóc Tô Vũ.

Có giỏi thì ngươi cứ đánh chết bản cầu!

Bằng không bản cầu kiên quyết không ăn, bản cầu sắp ghê tởm chết rồi.

"Ăn một giọt thử xem đi.” Tô Vũ dụ dỗ.

Cục lông nhỏ gắt gao nắm lấy tóc của hắn, tiếp tục muốn lao vào trong biển ý chí, chết cũng không ăn, lần này nó tuyệt đối không thỏa hiệp, Cục lông nhất tộc nhà ta cũng có tôn nghiêm nha!

"Rất đắt, quý hơn cả Thần Ma tinh huyết đó, không ăn thì quên đi!"

Tô Vũ bật cười, trực tiếp nuốt một giọt tinh huyết vào bụng.

Xèo xèo!

Tiếng xì xèo như tiếng nước đổ lên bàn ủi nóng cháy truyền đến, lại giống như nước bắn vào trong chảo dầu sôi lửa!

Đầu lưỡi hắn trong nháy mắt bị hủ thực một nửa!

Đau nhức kinh khủng.

Tô Vũ cắn chặt hàm răng, hàng loạt Thiên Nguyên khí bị hắn tiêu hao, vận chuyển Tiên tộc tái sinh máu thịt chi thuật.

Giờ phút này, sách họa trong đầu hắn cấp tốc lật giấy.

Lần này, nó lật giấy tương đối lâu.

Mãi đến khi Tô Vũ tưởng là mình đã thất bại, bỗng nhiên, sách họa màu vàng kim bỗng lóe lên, tất cả lực lượng của tinh huyết Tử Linh đều bị nó hấp thu.

Mà sách họa thì mở ra một trang mới.

"Tử Linh tộc (Đằng Không lục trọng)

Chủng tộc kỹ năng: Tử khí bạo (dùng tinh huyết mở ra)

Cơ sở nguyên quyết: Nguyên khiếu nghịch chuyển (dùng tinh huyết mở ra)

Cơ sở thần quyết: Không

Cơ sở Đúc Thân pháp: Không."

Mở ra chủng tộc mới!

Tô Vũ không để ý tới đau đớn trên miệng, nhìn thoáng qua thì có chút ngoài ý muốn, ấn theo lý thuyết, Đằng Không cảnh sẽ có Đúc Thân pháp, nhưng đối phương lại không có.

Vậy thì Tử Linh thật đúng là một chủng tộc ư?

Tử khí bạo, đại khái là bắn ra tử khí, đây là thiên phú kỹ sao?

Được rồi, ta phục.

Bộ tộc này có cơ sở nguyên quyết rất thú vị, nguyên khiếu nghịch chuyển!

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được, nhìn tên thì Tô Vũ liền mơ hồ có chút lĩnh hội.

Nguyên khiếu cung cấp nguyên khí, nguyên khiếu mạnh mẽ, nguyên khí mạnh mẽ, sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Nguyên khiếu nghịch chuyển này chẳng lẽ là do tử khí tồn tại?

Nếu như đã mở ra, Tô Vũ cũng không suy đoán nữa, cấp tốc thôn phệ giọt tinh huyết Đằng Không cảnh tiếp theo.

Một lát sau, Tô Vũ xuất ra một chưởng, một đạo tử khí mạnh mẽ đập lên tường phòng.

Ầm ầm!

Trên vách tường nhiều thêm một vết cháy màu tro tàn.

Lòng Tô Vũ khẽ động, lại lần nữa thôn phệ một giọt tinh huyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận