Vạn Tộc Chi Kiếp

Trong đội xe, trên một xe tải hở mui, Hạ Binh vuốt ve trường đao của mình, cảnh giác quan sát bốn phía.

Giờ phút này, đội xe đã ra khỏi thành.

Con đường vẫn được xem là thông suốt, bất quá bây giờ chỉ là vừa ra khỏi thành mà thôi, con đường tiếp theo sẽ không còn thuận lợi như vậy.

Nam Nguyên cách Đại Hạ phủ đại khái chừng 1500 dặm.

Nó nằm ở khu vực biên giới Đại Hạ phủ.

Nếu là con đường thông suốt, một ngày sẽ đủ để chạy tới Đại Hạ phủ.

Nhưng mà lộ trình không phải đơn giản như vậy, thông thường sẽ xuất hiện con đường bị gián đoạn, không thể không dừng xe tu chỉnh, thậm chí bỏ xe để mà đi bộ.

Xuất phát sớm mấy ngày chính là vì phòng ngừa xảy ra bất trắc.

Bên cạnh Hạ Binh, thành vệ quân Bách phu trưởng có chút sùng bái mà nhìn y, mở miệng nói: "Đại nhân, ngài có muốn nghỉ ngơi trước một lát không, chuyện cảnh giới cứ giao cho thành vệ quân chúng ta là được!"

"Không cần." Hạ Binh ngắm nhìn bốn phía, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Trọng điểm là phải bảo vệ tốt xe số 1, các xe khác cũng phải chú ý quan sát, đừng để tụt lại phía sau! Hằng năm vào lúc này đều sẽ phát sinh chút nhiễu loạn, không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn."

Bách phu trưởng trịnh trọng gật đầu, lại nói tiếp: "Những năm qua xảy ra chuyện thường là ở các đại thành khác, bên Nam Nguyên chúng ta cũng rất hiếm thấy."

Hạ Binh không đáp lời.


Đội ngũ học viên của các đại thành khác thường xuyên sẽ bị tập kích, Nam Nguyên thì lại rất ít, chuyện này đích xác là sự thật.

Bởi vì học viên Nam Nguyên quá yếu, giá trị lại không cao.

Các đại thành khác, từ Khai Nguyên thất trọng trở lên không hiếm thấy, giết một học viên như thế có khi còn giá trị hơn giết cả đám người từ Nam Nguyên.

Bất quá năm nay đã khác rồi, Hạ Binh nghiêm mặt dặn dò: "Cẩn thận một chút, năm nay đã khác rồi! Học viên thượng đẳng của học phủ là cái đinh trong mắt Vạn Tộc giáo, năm nay Nam Nguyên lại có người như thế!"

Nghe y nói thế, Bách phu trưởng trở nên trầm mặc.

Nam Nguyên đã rất nhiều năm không xuất hiện học viên thượng đẳng, năm nay lại có một người song thượng, xác thực là có chút phiền phức.

Học viên thượng đẳng, dù cho ở Đại Hạ phủ thì cũng là sự tồn tại cấp bậc thiên tài.

Tại Đại Hạ phủ rất khó để giết, chẳng lẽ ở Nam Nguyên còn không dễ giết sao?

Năm nay Đằng Không cảnh của Long Võ vệ tự mình hộ tống kỳ thật nguyên nhân chính là vì Tô Vũ, những năm qua bình thường đều là thành vệ quân Vạn Thạch cửu trọng thống lĩnh hộ tống, chứ sẽ không xuất động Đằng Không.

Tô Vũ ngồi trong xe dĩ nhiên không biết gì, còn tưởng rằng chuyến đi này vẫn như thường lệ.

Trên thực tế, Long Võ vệ đóng quân ở Nam Nguyên là phụ trách bảo vệ cả thành Nam Nguyên chứ không phải một nhánh học viên, vì thế cũng sẽ không dễ dàng rời đi Nam Nguyên.


Trầm mặc một hồi, Bách phu trưởng mới nói khẽ: "Các đại thành khác cũng có học viên thượng đẳng, chúng ta bên này chỉ có mỗi mình Tô Vũ, đại nhân, lần trước Vạn Tộc giáo tổn thất nặng nề ở Đại Hạ phủ, hẳn là sẽ không trở lại chứ?"

Hạ Binh quát khẽ: "Đừng ôm tâm lý mong may mắn! Mặc kệ chúng có tới hay không đều phải cẩn thận, thông báo cho các huynh đệ nhất định phải chú ý! Hộ tống học viên thiên tài an toàn đến học phủ chính là chức trách lớn nhất của chúng ta hiện tại, nghe lệnh làm việc!"

"Vâng!"

Bách phu trưởng vội vàng đáp lời, thông qua bộ đàm trên xe mà thông báo đến các nhân viên trên những chiếc xe khác.

Lần này hộ tống 200 học viên đi Đại Hạ phủ là nhiệm vụ chủ yếu của Long Võ Vệ.

Bất quá trong nhiệm vụ này, học viên thượng đẳng Tô Vũ lại là nhân vật hết sức đặc biệt. Thân là học viên thượng đẳng, nếu lỡ Tô Vũ thật sự gặp phải nguy hiểm, tại thời khắc mấu chốt thì những thành vệ quân và Long Võ vệ đều sẽ chấp hành ưu tiên mệnh lệnh.

Đó là ưu tiên bảo về Tô Vũ rút lui an toàn, về sau mới có thể cân nhắc tới những học viên khác.

Đây cũng là tầm quan trọng cùng ưu đãi của học viên thượng đẳng.

Nam Nguyên đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện học viên đặc biệt như Tô Vũ.

"Tiến lên hơn 400 dặm chính là một tòa đại thành khác, Thiên Thủy thành, đến bên kia, chúng ta có thể liên hệ với Thiên Thủy thành, nhìn xem có thể đi cùng học viên của họ tới Đại Hạ phủ hay không, hai thành tụ hợp, tính an toàn sẽ có bảo đảm nhất định."


Hạ Binh nói xong bèn nhìn thời gian, lại nói: "Thuận lợi thì trong khoảng 5 giờ là có thể chạy tới khu vực của Thiên Thủy thành, trong mấy tiếng này nhắc các huynh đệ tập trung chú ý!"

"Vâng!"

"Ta ra xe phía sau nhìn một chút, các ngươi cẩn thận."

Dứt lời, Hạ Binh liền bay lên trời, mọi người trong xe nhìn mà tràn đầy hâm mộ, mãi đến khi Hạ Binh hạ xuống một trong mấy chiếc xe phía sau, mọi người mới thu hồi ánh mắt sùng bái ấy.

...

Bên ngoài hoang dã.

Trên một sườn núi nhỏ, giờ phút này có mấy thân ảnh lấp ló.

"Chư vị, năm nay còn muốn hành động nữa không?"

Không khí an tĩnh kéo dài một lát, rất nhanh đã có người cất giọng đáp: "Thiên Nghệ thần giáo đã hủy diệt, Đại Hạ phủ sẽ là đầm rồng hang hổ! Năm nay dù cho là thành nhỏ như Nam Nguyên, nghe nói cũng có một vị Long Võ vệ Đằng Không hộ tống, các ngươi thấy thế nào?"

"Ý của Đạo chủ chúng ta là từ bỏ kế hoạch tập kích năm nay!" Có người tiếp lời, đó là một vị phu nhân, ngữ khí bà ta mang theo ý cười: "Đại Hạ phủ bên kia đã bị chọc giận, trên Chư Thiên chiến trường, Đại Hạ phủ lại rút Long Võ vệ về, cho nên chủ lực của Long Võ vệ nhất định là sẽ cất giấu khắp nơi, mạo hiểm giết mấy tên nhãi con thì không đáng."

Đạo chủ, đây là xưng hô cùng loại với Phủ chủ.

Là cách gọi chủ sự của giáo phái tại Đại Hạ phủ.

Thành nhỏ thì gọi là đường chủ, bình thường đều do Đằng Không đảm nhiệm, đạo chủ là người cai quản giáo phái một phủ, thực lực có mạnh có yếu, mạnh thì sẽ là Sơn Hải, yếu thì cũng là Lăng Vân.


Vị phu nhân của giáo phái này rõ ràng là đã từ bỏ kế hoạch đi săn.

Người lên tiếng hỏi trước đó âm u nói: "Vân Thử thần giáo của ngươi vẫn luôn nhát gan như vậy! Hạ Long Võ đã bế quan, bây giờ vị Hạ Hầu gia như heo kia đang làm chủ sự, ngươi cảm thấy y sẽ an bài Long Võ vệ mai phục ở bên ngoài ư?"

"Năm nay mới là cơ hội, Hạ Long Võ không có mặt, nếu có thể hủy diệt thiên tài 28 thành thì trong tương lai 20 năm tới, Đại Hạ phủ tối thiểu sẽ ít đi mười vị Đằng Không!"

Vị phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khinh thường của kẻ nọ, bà vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, "Cẩn thận mới có thể sống sót lâu dài, Thiên Nghệ thần giáo rất mạnh mẽ, cũng hết sức khoa trương, cắm rễ trong phủ khác nhiều năm, kết quả mới đến Đại Hạ phủ thì đầu rơi máu chảy, thần giáo hủy diệt! Giáo chủ cũng bỏ mạng, còn làm liên đới nhiều vị thần tộc chết trận... Vân Thử thần giáo chúng ta không mạnh mẽ được như bọn họ, cũng không có khoa trương như họ."

Nói xong, vị phu nhân nọ nhìn thẳng vào mắt gã nam nhân kia, dứt khoát nói: "Kế hoạch năm nay chúng ta không tham dự! Huyết Hỏa giáo ngươi nếu muốn ra tay thì cứ việc, sẽ không ai ngăn cản các ngươi."

Huyết Hỏa giáo là giáo phái trước đó đã từng liên thủ với Thiên Nghệ thần giáo để tập kích Nam Nguyên.

Phu nhân nọ biết, người của giáo phái này đều là kẻ điên.

Chính là cái loại rất điên cuồng!

Họ là truyền thừa của huyết hỏa Ma tộc, ai ai cũng điên cuồng hết sức, trước đó khi Thiên Nghệ thần giáo bị hủy diệt, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, kết quả chẳng những không sợ hãi, ngược lại lại càng tung thêm nhiều lực lượng tiến vào Đại Hạ phủ.

Chúng muốn thừa dịp Hạ Long Võ bế quan để lấy lại danh dự.

Vị phu nhân này hiển nhiên không muốn bất chấp không màng sống chết giống bọn họ.

Tuy Hạ Long Võ bế quan nhưng thực lực Đại Hạ phủ vẫn ở đó, phát triển khiêm tốn là được, hà tất lúc này lại đi khiêu khích Đại Hạ phủ, đó không phải là tự làm mất mặt hay sao?

Người của Huyết Hỏa giáo có chút bất mãn, cũng không thèm để ý tới vị phu nhân kia nữa, thực lực Vân Thử giáo không mạnh, không phải mục tiêu của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận