Vạn Tộc Chi Kiếp

Một lát sau, đội xe tiếp tục lên đường.

Công tác truy sát thì bọn hắn không làm, đợi chút nữa sẽ có Vệ quân của Thiên Thủy thành tới làm, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ học viên chứ không phải tiêu diệt toàn bộ Vạn Tộc giáo chúng.

Có lão giả bảo vệ, con đường tiếp theo rõ ràng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Phía sau đội xe.

Đám người Hạ Binh đi bộ, tốc độ di chuyển của mấy chiếc xe không quá nhanh, bọn họ vẫn thừa sức theo kịp.

Lão giả cũng ở trong đám ngươi đi bộ, vừa đi theo vừa thấp giọng hỏi: "Vừa rồi là Tô Vũ sao?"

"Là hắn."

"Chiến báo thống kê thế nào?"

Hạ Binh liếc mắt nhìn lão giả, thản nhiên đáp: "Quân đội chiến báo mà phải báo cho ngươi à?"

"Hạ Binh, lão phu chỉ muốn hỏi một chút, chuyện lúc trước thực lòng ta cũng không muốn phát sinh." Lão giả bất đắc dĩ nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là quan sát có nhóm lớn giáo chúng Vạn Tộc giáo hành động hay không, đối phương nhân thủ không nhiều, thực lực không mạnh, còn chế tạo một chút hỗn loạn, cho nên mới phán đoán lẫn lộn..."

Hạ Binh trầm giọng đáp: "Ta không có quyền chỉ trích các ngươi! Chuyện bị tập kích cũng liên quan tới việc ta thất trách, nhưng nếu có hai người hộ vệ, vì sao một người khác lại rời xa, Thiên Thủy thành không phải là không có lực lượng hộ vệ, lần này là các ngươi không làm tròn trách nhiệm!"

"Ta sẽ báo lên, vị còn lại kia cần phải gánh trách nhiệm! Nếu đối phương và Thiên Thủy thành có quan hệ thân thuộc, lúc chiến đấu không làm tròn trách nhiệm, vì thân thuộc mà rời khỏi đơn vị, ta ngược lại muốn xem thử Văn Minh học phủ các ngươi sẽ ăn nói như thế nào!"

Lão giả cảm thấy vô cùng đau đầu, ông cũng là có chút bất đắc dĩ.

Bị Hạ Binh nói trúng rồi!

Vị đồng liêu kia... thật đúng là có chút quan hệ cùng Thiên Thủy thành, lần này đối phương có cháu trai ở ngay trong đội ngũ của Thiên Thủy thành cho nên nghe nói bên kia có phiền toái thì lập tức chạy tới.

Xem ra chỉ sợ đã gây ra chuyện không nhỏ.

Lão giả chỉ có thể đồng tình với vị kia, ngược lại thì không liên quan nhiều tới ông, ngẫm nghĩ một lát ông bèn tiếp tục nói: "Việc này hắn sẽ tự mình nhận trách nhiệm, không cần ngươi nhắc nhở. Chuyện về Tô Vũ, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi phải biết, thêm một người quan tâm thì hắn cũng thêm một phần cơ hội, không phải sao?"

Hạ Binh yên lặng một lát mới mở miệng: "Ta đã hỏi thăm, đối thủ xuất hiện rối loạn rồi bị giết khoảng chừng hai mươi người, cụ thể hiện tại chưa thể xác định, hắn tự mình chém giết Vạn Tộc giáo chúng, ta đã nhìn qua thi thể, hẳn là 4 người."

Giết địch có công, bọn họ dĩ nhiên rất cần công lao, thế nhưng cũng sẽ không ai đi mạo nhận.

Có 4 người bị giết mà không ai nhận công lao, Hạ Binh đi tra xét, người chắc là do Tô Vũ giết, hắn bổ sung thêm một chút khí tức lôi đình, hẳn là sử dụng Lôi Nguyên đao.

"Chém giết bốn người, quấy nhiễu hai mươi người."

Lão giả thì thào một tiếng, "Hắn mới chỉ là Khai Nguyên cửu trọng, dù cho phối hợp thần văn quấy nhiễu, có thể tự tay giết 4 người thì cũng vượt quá dự liệu của lão phu! Tư liệu của hắn ta đã xem qua, lẽ ra không nên mạnh như vậy..."

Hạ Binh muốn nói rồi lại thôi, kỳ thật y đã nhìn ra một chút mánh khóe.

Tô Vũ bộc phát sức mạnh vượt qua Khai Nguyên cảnh!

Giết 4 người rất thẳng thắn, rất lưu loát!

Đây không phải chuyện mà Khai Nguyên có thể làm được!

Bất quá chần chờ một chút, y vẫn không nói ra, khả năng đây chính là đòn sát thủ của Tô Vũ, không cần thiết bại lộ cho người khác thấy.

Nhiều thêm một chút bản lĩnh phòng thân cũng là việc tốt.

Ai mà dám khẳng định lão giả trước mắt nhất định không phải là người xấu.

"Ta nghe nói hắn đã phác hoạ thần văn chữ "Máu" và chữ "Lôi", huyễn cảnh quấy nhiễu vừa nãy mà hắn làm là do đặc hiệu của chữ "Máu" hay là chữ "Lôi"?" Lão giả hỏi.

Hạ Binh cau mày nhìn đối phương: "Làm sao ta biết được, ta cũng không phải Văn Minh sư."

"Hai thần văn..." Lão giả cũng không thèm để ý, thấp giọng tự lẩm bẩm: "Huyễn cảnh quấy nhiễu không tính là đặc tính gì quá đặc biệt, rất nhiều thần văn đều có. Nhưng tại giai đoạn Khai Nguyên, ý chí lực vẫn chưa đến dưỡng tính mà có thể thi triển, lại còn là thi triển nhiều lần, điều này nói rõ thần văn kia tiêu hao ý chí lực rất thấp..."

"Thần văn của hắn hiện tại rất mạnh!"

Lão giả chỉ có thể đoán được như vậy, còn chuyện tới Đằng Không hoặc là cao cấp hơn thì có còn cường đại hay không, chuyện này thì khó mà nói.

Nhưng tối thiểu hiện tại, thần văn của Tô Vũ thật sự rất lợi hại.

Ít nhất thì đối với những tên Thiên Quân đó, thời điểm chiến đấu bị quấy nhiễu, bọn hắn cơ hồ không có cách nào bài trừ tâm cảnh, còn nếu đó là Vạn Thạch hoặc Đằng Không thì năng lực quấy nhiễu của Tô Vũ hẳn sẽ không đạt được hiệu quả như mới rồi.

Mà thứ này cũng chỉ thích hợp với đối thủ không biết rõ tình hình, còn nếu là đối thủ đã hiểu rõ tình huống thì một khi biết đặc tính ấy, hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều.

"Thực lực của hắn không mạnh, phác hoạ thần văn lại hai cái..." Lão giả rơi vào trầm tư, bỗng nhiên hỏi: "Hắn là học sinh của Liễu Văn Ngạn ư?"

Hạ Binh gật đầu.

"Thế thì sẽ có khả năng, Liễu Văn Ngạn năm đó chuyên tu thần văn, chính là Thần Văn sư thiên tài trong con đường thần văn..."

Hạ Binh lộ vẻ nghi ngờ, "Liễu chấp giáo năm xưa không phải là Văn Minh sư sao?"

Thần Văn sư là thứ không thể tùy tiện xưng hô.

Liễu Văn Ngạn mới vừa tiến giai Đằng Không không bao lâu, nhiều năm về trước dù sao cũng không thể tính là Thần Văn sư thiên tài.

Lão giả cười khẽ, "Ngươi không hiểu, cái tên kia... Aiii!"

Thở dài một hơi, sau đó lão giả mới thì thầm: "Hắn có một vị sư đệ, ngươi biết không?"

"Biết, đó là Hồng Đàm đại sư."

"Ngươi đã biết Hồng lão sư là sư đệ của Liễu Văn Ngạn, thế ngươi không hiếu kỳ vì sao hắn lại luân lạc tới mức độ này à?"

Hạ Binh lắc đầu, "Không hứng thú, biết quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt!"

"Ôi chao, đám người các ngươi thật là..."

Lão giả bật cười, "Long Võ vệ đều là cục sắt! Liễu Văn Ngạn đúng là một mực không thể cụ hiện, bất quá rất nhiều năm về trước, hắn đã đi đến giai đoạn dưỡng tính, thậm chí là đỉnh phong. Năm mươi năm trước, hắn phác hoạ ra hơn 20 thần văn, khi đó, hắn là cường giả trẻ tuổi đi theo con đường Thần Văn sư có hi vọng nhất tiến vào Sơn Hải!"

Hạ Binh nghiêng tai lắng nghe.

Lão giả bỗng nhiên không kể nữa!

Hạ Binh buồn bực, nhưng kiên quyết không chịu đi hỏi.

Lão giả giữ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được, buồn bực hỏi y: "Ngươi không hiếu kỳ à?"

"Ngươi nguyện ý nói thì cứ nói!"

Lão giả ngứa miệng, cuối cùng vẫn xuống nước kể: "Liễu Văn Ngạn thật ra rất có bối cảnh, hắn là đệ tử của phủ trưởng đời trước... Năm mươi năm trước phủ trưởng ngã xuống, trước khi đi đã truyền lại một thần văn..."

"Im miệng!" Hạ Binh bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, nghiêm mặt bảo: "Việc này ta đã từng nghe nói qua, ngươi không cần lặp lại! Nói thêm nữa thì ta sợ sẽ tự gây phiền toái cho mình!"

Y mơ hồ đã có chút hiểu rõ nhưng mà y không muốn hỏi lại.

Năm mươi năm trước, Đại Hạ Văn Minh học phủ thiếu chút nữa đã xảy ra tranh chấp nội bộ, cuối cùng dùng việc Vạn Thiên Thánh đuổi đi một đám người mới có thể chấm dứt.

Mà đám người kia đều là thiên tài.

Rất nhiều người trong đó đều có quan hệ với phủ trưởng đời thứ năm!

Một lần kia cũng bị người đời coi là hành vi Vạn Thiên Thánh thanh tẩy Văn Minh học phủ, thanh tẩy dấu vết sót lại của phủ trưởng đời thứ năm.

Vốn dĩ y tưởng rằng Liễu Văn Ngạn chẳng qua là một trong đám người ấy, chưa từng nghĩ rằng ông lại có thể là một trong số những người chủ đạo, là đệ tử của phủ trưởng đời trước.

Chuyện này Hạ Binh thật đúng là không hề hay biết gì cả.

Hồng Đàm là học trò của ai, hiện tại không ai hỏi, cũng không ai lan truyền, cơ hồ không có người nào biết được.

Hiện tại y mới biết thì ra Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn đều là học sinh của phủ trường đời trước.

Nếu đã như vậy, Liễu Văn Ngạn bị đuổi đi, cho tới bây giờ tài năng mới hiện, khả năng là có liên quan đến một số Văn Minh sư cao tầng tranh phong, thậm chí liên quan tới cả đại nhân vật như Vạn Thiên Thánh, mà đây đều là những chuyện mà Hạ Binh không có khả năng xen vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui