Vạn Tộc Chi Kiếp

Lão sư chấp giáo lạc đề, nhưng không ai có ý định cắt ngang ông.

Mọi người chăm chú nghe giảng, có học viên không nhịn được liền giơ tay hỏi: "Lão sư, có cường giả Sơn Hải đến đó không?"

"Bình thường thì không." Lão sư chấp giáo lắc đầu, "Chỉ có tinh anh thế hệ tuổi trẻ mà thôi! Nhân tộc chúng ta giới hạn ở 40 tuổi, tốt nhất là khoảng 30 tuổi, tuy vạn tộc tính tuổi khác biệt với chúng ta, nhưng dựa theo tỉ lệ tuổi của bọn hắn thì cũng tương đương với 30 - 40 tuổi."

"Được rồi, không nói tới cái này nữa."

Lão sư chấp giáo kết thúc đề tài này, tiếp tục đề tài lúc trước: "Biển ở chiến trường Chư Thiên người bình thường như chúng ta sẽ không bước chân vào. Hôm nay, chúng ta chủ yếu nói về yêu tộc vùng biển Nhân cảnh..."

"Vùng biển Nhân cảnh phân làm ba khu, Thiên Thăng hải phía đông, Thiên Lạc hải phía tây, Vô Tế hải phía nam."

"..."

Lão sư chấp giáo chậm rãi giảng, Tô Vũ như thể được du lịch tới ba vùng biển một lần, trong lúc nhất thời, hắn vô cùng bội phục trình độ dạy học của đối phương! Mà hắn càng bội phục hơn khi trên lớp học xuất hiện một màn hình lớn.

Yêu tộc vùng biển sinh động như thật hiện lên trước mắt mọi người.

Sau đó, một màn khiến cho Tô Vũ giật mình xảy ra, trong màn hình, yêu tộc kia mở miệng nói: "Kỷ lý oa lạp..."

Tô Vũ nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy học phủ đã mở ra một thế giới mới trước mắt hắn!

Màn hình dạy học!

Quá tuyệt!

Lão sư chấp giáo chỉ vào màn hình, giới thiệu: "Đây là Hải Sư nhất tộc, một yêu tộc vùng biển, vừa rồi là sư tử biển ngữ, được xem là một loại ngôn ngữ thiểu tộc, nhưng tác dụng của nó lại không nhỏ chút nào, Hải Sư tộc có số lượng lớn trong khu vực vùng biển, sau này mọi người có cơ hội tới biển, nếu như may mắn gặp được có thể thử trao đổi một chút..."


"..."

Tô Vũ như vừa bước vào thế giới mới!

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nghe vạn tộc nói chuyện.

Trước đây, Liễu Văn Ngạn dạy hắn Vạn Tộc ngữ, không có thứ này.

Hắn nhìn bốn phía một chút, không ít học viên lộ vẻ bình thường như không, Tô Vũ cười khổ.

Quả nhiên, Nam Nguyên quá lạc hậu!

Có điều kiện dạy học như vậy, nắm giữ 30 môn, thậm chí nhiều Vạn Tộc ngữ hơn thì có gì kỳ quái?

Khó trách đồ đần Ngô Lam lại có thể nắm giữ hơn 30 môn Vạn Tộc ngữ!

Tô Vũ nói thầm trong lòng, nếu cho ta điều kiện học tập như thế, ta có thể biết đến 40 môn!

...

Một ngày học tập bận rộn và bổ ích trôi qua.

Tô Vũ bỗng nhiên cảm thấy không còn quá hận Lưu Hồng.

Hắn phát hiện, thật ra mình rất cần bổ sung những tri thức cơ sở này.


Học tập ngôn ngữ tiểu tộc, hình thành thần văn, bảo hộ biển ý thức, phân tích Vạn Tộc ngữ...

Tuy bận rộn vất vả nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

"Hóa ra thần văn không thể dung hợp tùy tiện..."

Tô Vũ thầm nhủ, khó trách thời điểm khảo hạch, đám Tôn trưởng phòng nhiều lần căn dặn mình rằng thần văn dung hợp lung tung sẽ xuất hiện đặc tính gạt bỏ, còn có thể dẫn đến thần văn sụp đổ, hôm nay hắn mới biết được nguyên lý.

Bởi vì hai thần văn có thể mang đặc tính hoàn toàn tương phản nhau.

Chỉ có thần văn mang tính chất phụ trợ lẫn nhau thì mới có thể dung hợp, bằng không sẽ xảy ra chuyện.

...

Tô Vũ ở lại đến khuya, trợ giúp học viên trực nhật quét dọn vệ sinh xong, hắn mới chuẩn bị trở về ăn chút gì đó rồi bắt đầu tu luyện.

Kết quả hắn bị người ngăn cản!

Lần này người chặn đường hắn không chỉ có một, mà là hai người.

Hạ Hổ Vưu nhìn thấy Lâm Diệu, cậu ta liền cười cười lui về phía sau môt bước, tỏ vẻ ngươi tới trước thì nói trước đi, hoàn toàn không có ý định xen vào.

Lâm Diệu quét mắt nhìn Hạ Hổ Vưu một cái, gã không nói chuyện, gã biết nếu không có việc gì thì đừng trêu chọc người của Hạ gia.


Lâm Diệu quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, gã nói: "Tô Vũ, ta là Lâm Diệu, chúng ta nói thẳng đi, ta sắp đến Thiên Quân cảnh, muốn mua tinh huyết Phá Sơn Ngưu của ngươi, ngươi ra giá đi, hoặc là ta dùng tinh huyết Long Tằm xếp thứ 86 trong danh sách bách cường chủng tộc đổi với ngươi."

"Phá Sơn Ngưu xếp thứ 99, nhưng thích hợp để Thiên Quân Trúc Cơ hơn, vậy nên ta có thể trả thêm điểm 100 điểm công huân." Lâm Diệu thao thao bất tuyệt: "Ngươi dùng tinh huyết Long Tằm để Trúc Cơ có hiệu quả không khác gì tinh huyết Phá Sơn Ngưu, còn lời thêm 100 điểm công huân, thế nào?"

Tô Vũ không nhận lời ngay, hắn nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, mở miệng hỏi: "Tinh huyết Long Tằm bán thế nào?"

Hạ Hổ Vưu cười khổ, sao lại chĩa mũi dùi về phía ta thế này, thế nhưng Hạ Hổ Vưu vẫn có gì đáp nấy: "Tinh huyết Long Tằm Thiên Quân cảnh cũng không rẻ, nếu tinh huyết Phá Sơn Ngưu bán 10 điểm công huân 1 giọt, thì tinh huyết Long Tằm có thể bán 9 điểm 1 giọt, chênh lệch không nhiều, Lâm Diệu trả thêm 100 điểm công huân là ngang giá."

Tô Vũ khẽ gật đầu nhìn về phía Lâm Diệu, ta đang chuẩn bị đi đánh ngươi, vậy mà ngươi tự mình tìm tới.

Khéo thật đấy!

"Nếu ta không đổi, ngươi có làm phiền ta nữa không?"

Lâm Diệu nhíu mày, mở miệng: "Ngươi còn chưa Thiên Quân, ta khinh thường việc bắt nạt ngươi! Khi nào ngươi đến Thiên Quân hoặc Dưỡng Tính rồi hãy đến nói lại với ta."

Tô Vũ nở nụ cười, "Ta không đổi."

"Ngươi..." Lâm Diệu nhíu mày, không vui nói: "Nói thật, đối với ngươi, Long Tằm hay Phá Sơn Ngưu đều có ảnh hưởng không lớn, chẳng khác gì nhau."

"Vậy ngươi dùng Long Tằm đi."

Tô Vũ cảm thấy kì quái, nếu ngươi đã nói là không khác lắm, vậy thì ngươi đòi đổi làm gì.

Lâm Diệu tức giận, "Ngươi không hiểu thật hay đang giả vờ? Mục tiêu của ta là tranh đoạt vị trí Bách Cường bảng, giờ phút này phải càng mạnh càng tốt, cho dù chỉ là một chút, mà ngươi sẽ tranh đấu muộn hơn chúng ta tối thiểu là một năm, thời gian một năm này đủ để rút ngắn khoảng cách rồi."

"Ta nguyện ý trả thêm 100 điểm công huân, Tô Vũ, ta hỏi thật, ngươi có 100 điểm công huân sao? Đừng vì cái gọi là mặt mũi mà làm mất lợi ích, không cần thiết đâu, người thông minh sẽ biết phải lựa chọn như thế nào mà không phải chỉ biết cậy mạnh."

Tô Vũ hơi sốt ruột, "Ta không bán, không bán, cũng không đổi, đã nghe rõ chưa?"

Tô Vũ nói tiếp: "Nếu ngươi nhất định muốn mua... Ta cũng sẽ không bán, một tháng sau, ba vị trí đầu kì sát hạch có khả năng khiêu chiến học viên lớp cao cấp, ngươi là Khai Nguyên cửu trọng, ta cũng vậy, ta chưa Dưỡng Tính, ngươi đã Dưỡng Tính rồi thì ta cũng không quan tâm! Khi đó ta sẽ khiêu chiến ngươi, ngươi thắng, ta sẽ đổi với ngươi, điều kiện vẫn như hôm nay."


"Còn nếu ta thắng..." Tô Vũ thản nhiên nói: "Ta không cần tinh huyết của ngươi, tranh việc ngươi không có tinh huyết để Trúc Cơ, làm trễ nải tu luyện, ta không phải loại người như vậy, ngươi đưa ta 300 điểm công huân là được, không nhiều đúng không?"

Lâm Diệu nhìn hắn, gã nhíu mày, "Ngươi chắc chắn chứ? Tô Vũ, lúc đó đừng nói là ta bắt nạt ngươi! Ý chí lực của ngươi còn chưa Dưỡng Tính, ngươi muốn khiêu chiến ta sao?"

"Đúng vậy." Tô Vũ cười đáp: "Bởi vì ta không muốn chọc thêm phiền toái nữa, nếu ta thua thì sẽ đổi với ngươi, còn nhận được điểm công huân, như thế rất tốt, đến lúc đó đừng nặng tay là được, ta không có tiền trị thương."

Lâm Diệu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó bật cười.

"Xem ra ngươi rất tự tin. Tuy có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự ngạo thì sẽ mất mặt lắm."

"Được rồi, sau kì sát hạch chúng ta sẽ bàn lại."

Lâm Diệu xoay người rời đi, dù sao gã cũng không thể đến Thiên Quân nhanh như vậy, mà khiêu chiến gã sau kỳ sát hạch tháng ư... Tô Vũ quá mức tự tin.

Gã đi rồi, Hạ Hổ Vưu mới tủm tỉm cười hỏi: "Tô Vũ, bẫy người khác thế mà được à?"

"Cái gì?" Tô Vũ giả vờ kinh ngạc hỏi ngược lại: "Bẫy ai?"

"Ngươi không bẫy gã ư?" Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Ta cảm thấy ngươi có thể thắng, mười phần chắc chín. Vụ khiêu chiến này chắc ăn 300 điểm công huân của người ta rồi... Hơn nữa ngươi còn biết ba người đứng đầu kỳ sát hạch tháng có khả năng khiêu chiến, người đã tìm hiểu rồi đúng không?"

Tô Vũ không phải người am hiểu về học phủ, không ai cố ý giới thiệu chuyện này, vậy mà Tô Vũ biết được, hiển nhiên hắn đã hỏi ai đó.

Xem ra tên này đang nhắm vào kẻ nào đó của lớp cao cấp.

Không phải là Lâm Diệu chứ?

Sao trùng hợp như vậy được?

Hạ Hổ Vưu xoa đầu, chắc không phải đâu, vậy chẳng lẽ là Ngô Lam?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận