Vạn Tộc Chi Kiếp

Tô Vũ xua tay, "Đừng nói nhảm, ta chỉ là bị làm phiền nhiều quá mà thôi, ngày ngày tìm ta đòi tinh huyết, bọn họ không thấy phiền sao! Ta sẽ về hỏi lão sư xem ngài có đồng ý hay không, nếu đồng ý, cùng lắm thì khi khiêu chiến ta bị thua bởi y, đổi thành tinh huyết Long Tằm cũng chẳng khác gì, hi vọng sẽ không còn ai để mắt tới ta nữa."

"Sẽ không có đâu..." Hạ Hổ Vưu cười ha hả đáp: "Tinh huyết Long Tằm rất hiếm có nhưng không thích hợp để Trúc Cơ, hiệu quả kém hơn Phá Sơn Ngưu, tuy Phá Sơn Ngưu xếp hạng thấp nhưng hiệu quả lại không tệ, kỳ thật những thiên tài yêu nghiệt kia không thiếu tinh huyết, mà tinh huyết Phá Sơn Ngưu lại là thứ phù hợp Trúc Cơ nhất, Hồ trợ giáo rất tốt với đồ đệ của mình."

"Ta hiểu rồi."

Tô Vũ gật đầu, không nói gì nữa.

Rất tốt!

Lâm Diệu tự mình tìm tới, xem ra có thể xóa một cái tên khỏi sổ tay rồi, dù sao thì hắn cũng sắp nện chết gã.

Trước đó hắn còn hơi ái ngại, hai người không quen biết nhau, hắn đùng đùng nhảy dựng lên đòi đi tìm người ta khiêu chiến thì có vẻ kỳ quặc, nhưng hiện tại thì khác, gã vừa gặp mặt đã đòi đổi tinh huyết Phá Sơn Ngưu của hắn, hắn không muốn đập chết gã cũng không được.

"Khoan đi, người còn muốn tinh huyết Thiết Dực điểu không?"

Hạ Hổ Vưu thấy hắn muốn rời khỏi thì vội vàng đuổi kịp.

"Muốn, 90 điểm, nhiều hơn một chút cũng không mua, không bán thì thôi, ta đã tìm được cách khác!"

"Đừng..." Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "90 điểm thì 90 điểm đi, Tô Vũ, muốn đặt trước 100 giọt hay không, 300 điểm công huân là được, ngày 1 tháng sau thanh toán, ta có thể cho ngươi nợ mấy ngày."

Tô Vũ quay đầu mỉm cười nhìn cậu ta.

Giỏi thật!

Hắn cũng phải phục luôn rồi!

Thế mà cái tên này còn nghĩ ra trò đặt hàng trước, rõ ràng là cậu ta cảm thấy mình có thể thắng, có thể kiếm lời 300 điểm công huân.

"Ngươi không sợ ta thua rồi không có tiền trả cho ngươi ư?"


"Không sao, không phải thua rồi vẫn có thể đổi tinh huyết Long Tằm à? Còn có 100 điểm công huân nữa..."

Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm nói: "Tô Vũ, suy nghĩ chút đi, ngươi thấy thế nào?"

"Không thế nào cả!"

Tô Vũ mặc kệ cậu, vừa đi vừa nói: "Chỉ 30 điểm, phải nhanh một chút, ta cần dùng."

"Được, ngày mai giao đến, ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm đi."

...

Tô Vũ hít một hơi thật sâu, khổ tu, khổ tu, tiếp tục khổ tu.

Tháng này ta muốn khai khiếu đến mức độ đột phá, ý chí lực phải cường đại hơn, đập chết Lâm Diệu xong ta sẽ vào lớp cao cấp, sau đó sẽ dễ thở hơn nhiều, chẳng lẽ Lưu Hồng còn dám để ta làm lớp trưởng lớp cao cấp ư?

"Không phải ta gây chuyện, mà do chính học sinh của ngươi tự tìm đến."

Tô Vũ nóng lòng muốn thử, gần một tháng đè nén chính mình, cũng bị chọc cho tức chết, kẻ nào cũng bắt nạt ta, lần này là do Lâm Diệu xui xẻo mà thôi.

Hắn chưa từng nghĩ đến kết quả thua cuộc, nếu hắn thôn phệ tinh huyết mà còn thua, vậy thì năm nay Lâm Diệu chắc chắn sẽ tiến vào Bách Cường bảng.

...

Ban ngày lên lớp bận rộn, thế nên ban đêm Tô Vũ liền ‘tăng ca’ để tu luyện.

Một ngày tiến vào phòng Mảnh vỡ 6 lần, đây là mục tiêu mà lúc trước hắn quyết tâm thực hiện.

Mỗi lần vào đó nửa giờ, khôi phục nguyên khí cùng ý chí lực thì cần hơn một giờ, tổng cộng cứ hoàn thành chu kỳ một vòng là mất hai giờ.


Rõ ràng, mục tiêu hiện tại vào 6 lần một ngày đối với Tô Vũ mà nói là có chút khó thực hiện.

12 giờ!

Một ngày bỏ ra 12 giờ để tu luyện ở đây, ngay cả thời gian ngủ Tô Vũ còn không đủ.

"Không được, tuy rằng rất lãng phí thời gian, thế nhưng ta vẫn phải chừa thời gian nghỉ ngơi, bằng không đường đường là Khai Nguyên cửu trọng mà lại đột tử vì thiếu ngủ thì quả là mất mặt!"

"Một ngày ta sẽ ngủ 4 giờ, buổi sáng ngày mai 7 giờ cần rời giường, vậy hôm nay chỉ vào đó bốn lần thôi!"

Tô Vũ đau lòng cắt xén bớt số lần tiến vào phòng Mảnh vỡ xuống, tuy rằng rất bất đắc dĩ, thế nhưng thật sự là hắn cần phải phân bổ lại thời gian hợp lý một chút, nếu không thì dù ý chí lực của hắn có lợi hại tới đâu, nhưng thân thể không theo kịp thì lợi không bằng hại.

Hôm nay đi học khóa cơ sở, hắn phát hiện ra mình khiếm khuyết kiến thức quá nhiều, Lưu Hồng thật đúng là không tính hố hắn.

Tô Vũ không phải là kẻ xuất thân từ đại gia tộc, tuy rằng Liễu Văn Ngạn cũng đã dạy hắn một chút cơ sở, thế nhưng chút ít kiến thức đó khi tới học phủ bên này vẫn cực kỳ thiếu sót.

"Nếu như giảm bớt hai lần tiến vào phòng Mảnh vỡ, cứ coi lãng phí một lần là hao hụt tối thiểu 10 điểm công huân, như vậy coi như một ngày đã hao phí mất 20 điểm công huân, khoảng cách từ giờ tới lúc khiêu chiến Lâm Diệu còn 25 ngày, tức là ta sẽ tổn thất 500 điểm công huân, nhưng Lưu Hồng còn thiếu nợ ta 200 điểm..."

Tô Vũ tính toán một thoáng, trong lòng không khỏi hừ lạnh.

Đúng vậy! Lưu Hồng còn thiếu hắn 200 điểm công huân!

Hắn tu luyện một lần, thật sự có thể tiết kiệm 10 điểm công huân.

Như vậy cũng không tính là lãng phí phí dụng tu luyện!

Tô Vũ tiến vào phòng Mảnh vỡ, một bên cố gắng chống cự ý chí lực xâm nhập, một bên tiếp tục nghiêm túc tính toán.


"Con người của ta tâm nhãn rất lớn, trừ phi thật sự làm ta tức giận, bằng không ta sẽ không cùng các ngươi so đo, 200 điểm công huân không ít, ta giết hai tên Đằng Không mới có được 200 điểm công huân..."

"Lưu Hồng, 200 điểm công huân!"

...

Ngoài hành lang, Bạch Phong đúng lúc đi ngang qua.

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu tử Tô Vũ thì ngạc nhiên đến ngây người.

Lưu Hồng từ lúc nào lại thiếu ngươi 200 điểm công huân rồi?

Quan trọng là vì sao ta không biết?

Các ngươi còn bí mật giao dịch sau lưng ta?

Lưu Hồng có biết chuyện này không đấy?

Không đúng, chẳng lẽ là Lưu Hồng còn muốn dùng tiền tài dụ dỗ ngươi?

Hệ nhà chúng ta mặc dù quả thật không có tiền, nhưng cũng không thể bị tiền tài hủ thực a!

...

Tô Vũ hiển nhiên không biết Bạch Phong đã nghe được mấy lời lẩm bẩm của mình, lại càng không biết anh lại suy nghĩ lung tung như thế.

Hiện tại hắn mới phát hiện, xem ra tính một vòng chu kỳ là hai giờ không hợp lý, bởi vì hắn đã chống đỡ được trong này 40 phút đồng hồ rồi, không nghĩ tới, bây giờ thời gian hắn gắng gượng được ở trong phòng Mảnh vỡ càng lúc càng dài!

"Xem ra không bao lâu nữa thì ta liền có khả năng tiến lên tầng thứ hai."

Căn phòng này kỳ thật có phân chia khu vực, phía trên còn có tầng thứ hai, xem như tương đương với giai đoạn dưỡng tính.

Tô Vũ vẫn còn một khoảng cách nữa mới tới giai đoạn dưỡng tính, nhưng mà hắn cảm giác mình có khả năng thử một chút, sớm tiến vào khu vực này, bởi vì hiện tại Tô Vũ đã phát hiện, ý chí lực của hắn mặc dù không dồi dào, nhưng bản chất lại rất mạnh mẽ, khó có thể bị đè ép tới suy sụp.

Kiên trì được 40 phút đồng hồ xong, Tô Vũ lại theo thói quen chuyển qua phòng Loại bỏ.


Lần này, hắn tiếp tục xa xỉ dùng hết một giọt Vạn Thạch tinh huyết để tu luyện.

Tô Vũ còn thừa lại hai giọt, cũng may mà Hạ Hổ Vưu làm việc nhanh chóng, đặt mua hàng qua cậu ta thì rất nhanh sẽ có.

Tô Vũ giữ lại 5 giọt Nguyên Khí dịch, hiện tại hắn không định sử dùng thứ này. Thời điểm chiến đấu, dùng Nguyên Khí dịch để bổ sung nguyên khí tiêu hao sẽ có tác dụng rất lớn, khi đó nếu hắn cần bùng nổ thực lực Vạn Thạch cảnh thì sẽ tiêu hao nguyên khí cực nhanh, không có Nguyên Khí dịch để kịp thời bổ sung thì chắc chắn hỏng chuyện.

Vậy nên thứ này bình thường tu luyện không nên hoang phí, dùng tinh huyết là được.

Tiêu hao một giọt Vạn Thạch tinh huyết xong, Tô Vũ cảm giác khoảng cách khi khiếu huyệt thứ tám mở ra đã không còn xa.

Sau khi mở ra khiếu huyệt thứ tám xong, dù cho chỉ tu luyện bản《 Chiến Thần quyết 》bình thường thì hắn cũng có thể trực tiếp tiến giai!

"Cha ta chẳng qua chỉ tu luyện《 Thiên Quân quyết 》, khai khiếu 36 cái, hiện tại ta đã sắp sửa khai khiếu thành công 8 cái, nói như vậy... Có phải là rất nhanh thôi, ta sẽ liền đuổi kịp y không?"

"Ta tu luyện đến Thiên Quân thất trọng, khai khiếu 84 cái, như vậy lúc đó có thể đánh thắng cha đã là Vạn Thạch?"

Tô Vũ lại nhịn không được suy nghĩ miên man.

Hắn thật sự có chút nhớ cha mình!

Không biết tình huống ở Chư Thiên chiến trường bây giờ như thế nào, không biết cha hắn gần nhất có tham gia chiến trận nào lớn hay không, vả lại… có bị thương hay không...

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tô Vũ lại cực kỳ sốt ruột, hắn không muốn chậm trễ thời gian, một ngày một đêm liều mạng, trong lòng thủy chung vẫn luôn ẩn giấu một chút lo lắng.

Hắn hy vọng mình sẽ sớm ngày tiến giai Đằng Không, sớm ngày có thực lực ra Chư Thiên chiến trường.

Đúng là lão cha không khiến người ta bớt lo, chẳng biết bây giờ Tô Long đang làm gì, có biết nhi tử của y đang hết sức hoài niệm y hay không.

Tu luyện không thống khổ sao?

Đi ngủ thẳng giấc không sướng chắc?

Trước kia khi Tô Long còn ở đây, tuy rằng Tô Vũ cũng rất chăm chỉ tu luyện, nhưng chưa từng liều mạng như bây giờ, hiện tại thì khác, cha hắn không ở cạnh, thậm chí còn đang đóng quân ở nơi nguy hiểm nhất, Tô Vũ thật sự là dốc hết sức lực mà liều mạng luôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận