Vạn Tộc Chi Kiếp

Mấy ngày nay, Trần Vĩnh cũng đã thu được một chút tin tức.

Ví như chuyện Tô Vũ đánh bại Trần Khải!

Thế nhưng Tô Vũ sử dụng tinh huyết thiên phú... Bạch Phong đều giấu giếm, việc này hiện tại bị nhiều người biết tới cũng không phải là chuyện tốt.

Tinh huyết dù sao cũng là ngoại vật, vẫn là hàng dùng một lần, nếu như thế thì dù cho Tô Vũ dựa vào tinh huyết để tiến vào Bách Cường bảng thì mỗi ngày tuyệt đối đều sẽ bị người khác khiêu chiến.

Đến lúc đó, chẳng nhẽ mỗi lần Tô Vũ đều dùng tinh huyết?

Có nhiều tinh huyết để dùng thế sao?

Không chậm trễ việc tu luyện à?

Cho nên, lúc này Trần Vĩnh chỉ có thể khuyên can hắn, hi vọng Tô Vũ có khả năng dựa vào thực lực của chính mình, khi có thực lực thật sự để tiến vào Bách Cường bảng thì mới nhắc lại những thứ này.

Tô Vũ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Sư bá nói không sai, mình bây giờ cách Bách Cường vẫn là một đoạn lớn.

Bất quá... Tô Vũ tin tưởng mình rất nhanh sẽ có thực lực này!

"Điều kiện tiên quyết là, cần lượng tinh huyết lớn và hàng loạt ý chí chi văn của Nhân tộc!"

Nghĩ đến đây, Tô Vũ vội vàng hỏi: "Lão sư, mấy ngày nay ta không đi học không có sao chứ?"

"Không có việc gì, ta đã xin nghỉ cho ngươi!" Bạch Phong tùy ý nói: "Mai ngươi tới Trung cấp ban báo cáo, sau đó tới Cao cấp ban là được! Mặt khác, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi có thêm một nhiệm vụ, ban đêm phải tới khu giam giữ cho những yêu tộc bị giam kia ăn!"

"..."


Trần Vĩnh nhíu mày nhìn về phía Bạch Phong.

Bạch Phong bình tĩnh nói: "Sư huynh, Văn Minh sư đi theo công sát chi đạo không có lòng dũng cảm là không được! Có thể tiếp nhận áp lực, quen với áp bách thì đến lúc đó nếu thật sự gặp phải vạn tộc cũng sẽ không bị dọa đến run chân!"

Trần Vĩnh suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.

Dù sao Tô Vũ cũng là học trò của Bạch Phong, y cũng không tiện bao biện làm thay, trên thực tế Trần Vĩnh cảm thấy hiện tại vẫn còn hơi sớm.

Đám yêu vật trong khu giam giữ đều hết sức hung tàn.

Mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ!

Bạch Phong lại cười tủm tỉm nói: "Này thì có là gì, chờ tiểu tử này mạnh mẽ hơn thì ta sẽ còn để hắn đi giao thủ với những yêu vật đó, tiến hành rèn luyện sinh tử chân chính, thế còn nhanh hơn so với đấu cùng đám học viên kia!"

Tô Vũ nghe mà thấy có chút chờ mong nho nhỏ!

Hắn cũng không phải là chim non thật sự, ở Nam Nguyên, ở trên đường đi tới học phủ, hắn chính là kẻ đã thấy máu, đã từng chính tay giết người.

Chỉ là chưa từng giao thủ với đám gia hỏa vạn tộc, không biết có khác biệt gì hay không.

Hắn cũng phát hiện Bạch Phong có chút qua loa, dạy học sinh tương đối lỗ mãng.

Đưa ra một mục tiêu chờ ngươi hoàn thành xong thì anh liền không quản nữa.

Mà Trần Vĩnh thì ngược lại, tính tình nhu hòa.

Nếu không rõ chi tiết hay vấn đề gì thì y đều sẽ lo liệu.


Bạch Phong là kiểu nuôi thả, Trần Vĩnh thì lại như mẹ già.

Có lẽ có liên quan tới tuổi tác, càng nhiều hơn là liên quan tới tính cách, Bạch Phong đi công sát chi đạo thì quan tâm tới kết quả mà không quá quan tâm về quá trình.

"Một nhu một cương..."

Đây là phán đoán của Tô Vũ dành cho Bạch Phong cùng Trần Vĩnh, trong lòng hắn thầm suy nghĩ về vị sư tỷ vẫn chưa gặp mặt kia của mình, có phải nàng cũng giống như sư bá hay không?

Chưa nói tới chuyện người nào tốt hơn, bất quá sư bá khiến Tô Vũ cảm thấy y là kiểu trong nhu có cương, hắn dĩ nhiên chưa quên chuyện trước đó sư bá uy hiếp gã Chu quán trưởng kia.

Bạch Phong cũng không nói thêm, chào hỏi Tô Vũ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Trần Vĩnh: "Sư huynh, ta đi về trước! Chờ ta nghiên cứu ổn thỏa thì ta sẽ tính sổ kĩ càng với những tên kia!"

Trần Vĩnh cũng không nói thêm gì, khoát khoát tay, y biết tính cách sư đệ của mình, hiện tại gia hỏa này một lòng chỉ muốn vùi vào trong nghiên cứu.

Chờ Bạch Phong làm xong những chuyện này, khi anh xuất hiện lần nữa hiển nhiên sẽ không thiếu được một phen giày vò.

Hi vọng khi đó lão sư đã trở về, bằng không, Trần Vĩnh cũng chưa hẳn có thể chống đỡ được.

...

Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Mấy ngày không trở về, Tô Vũ còn có chút nhớ thương, dĩ nhiên, không phải nhớ thương cái khu sinh hoạt bẩn thỉu kia mà là nhớ thương lầu hai tốt đẹp.

Trở lại trung tâm nghiên cứu, Bạch Phong nhìn thoáng qua khu sinh hoạt đã rối tinh rối mù, vội ho một tiếng rồi nói sang chuyện khác: "Ta dẫn ngươi xuống khu giam giữ dưới tầng hai lòng đất, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị dọa sợ vỡ mật!"


Tô Vũ cười ngây ngô, có cần thiết hay không?

Ta có nhát gan thế đâu?

"Hiện tại khu giam giữ có 6 sinh vật còn sống, mặt khác có con chết rồi, có con thì giả chết, không cần phải để ý đến chúng."

"Giả chết?" Tô Vũ tò mò hỏi: "Lão sư, giả chết là có ý gì?"

"Bên khu giam giữ có chút sinh vật ngươi thấy đều biến thành xương trắng... nhưng mà chúng cũng có thể phục sinh." Bạch Phong cười ha hả: "Có một số bộ tộc có năng lực đặc thù, dù cho chỉ còn lại xương khô thì sinh mệnh vẫn còn, chỉ cần có cơ hội là chúng có thể phục sinh! Sư tổ ngươi cũng không quản chúng nó, giả chết thì mặc chúng giả chết, thời gian dài quá có khi cũng chết thật luôn."

Tô Vũ gật đầu.

Hắn lại có thêm kiến thức!

Thế mà biến thành xương trắng rồi còn có thể phục sinh.

Lợi hại quá!

Đối với khu giam giữ, hắn cũng rất tò mò.

Ngày đầu tiên tới, hắn đã nghe được chút động tĩnh, sau này lại không có động tĩnh gì nữa, hắn vẫn tưởng là đám phía dưới kia đã chết hết rồi.

"Lão sư, ngươi nói ta cho chúng ăn, là cho ăn cái gì?"

"Máu thịt, Nguyên Khí dịch..." Bạch Phong giải thích: "Không thể cho ăn nhiều, để bọn nó đừng chết là được, đợi chút nữa ta sẽ chỉ cho ngươi lượng thức ăn, đừng cho chúng nó có cơ hội tích lũy thực lực bằng không chúng khôi phục thực lực thì sẽ hết sức phiền toái!"

"Nguyên Khí dịch..."

Tô Vũ chỉ nghe được từ này thì đã có chút líu lưỡi, chúng ta nghèo như vậy, ngươi còn cho ăn Nguyên Khí dịch?

"Đừng nhìn ta như vậy." Bạch Phong vừa dẫn hắn đi xuống dưới, vừa cười nói: "Trả giá mới có hồi báo, không đói chết chúng nó, phải cho ăn chút Nguyên Khí dịch, thông thường thì có thể rút từ chúng một chậu máu, ngưng tụ được mấy giọt tinh huyết, đã rõ chưa?"

Thật hung ác!


Tô Vũ thầm cảm khái, thật ra thì cũng không có bao nhiêu sự đồng tình.

Xuống tầng một, nhà kho bên này Tô Vũ ngoại trừ lần đầu tiên tới một lần thì về sau chưa từng đến nữa.

Bạch Phong cũng mặc kệ nhà kho, ở nơi hẻo lánh trong tầng một, anh mở ra một cánh cửa.

Cách thức hết sức phức tạp!

Trên cánh cửa lập lòe ánh hào quang, Bạch Phong đã lấy Đồ long kiếm ra, giống như Trần Vĩnh trước đó vậy, Đồ long kiếm hóa thành một chiếc chìa khóa cắm vào trong cánh cửa, lúc này cửa mới bị mở ra.

"Ngươi bây giờ còn chưa thể cụ hiện thần văn, không thể để một chút ý chí bám vào trên thần văn cho nên ngươi không mở được cánh cửa này."

Bạch Phong dứt lời trong tay xuất hiện một mảnh ngọc bội, anh ném cho Tô Vũ rồi nói: "Thứ này nhất định phải giữ gìn kỹ! Ngươi có thể dùng nó để mở cửa ra vào, bởi vì thần văn của ngươi chưa cụ hiện, không thể đặt vào biển ý chí cho nên thứ này một khi bị người khác lấy đi, khi người ta xông vào phòng thí nghiệm của chúng ta thì cũng có thể mở ra cánh cửa đấy."

Tô Vũ lập tức khẩn trương nói: "Lão sư, hay là... Ta không cầm thì hơn! Thứ này một khi mất đi thì sẽ hết sức phiền toái, mà hiện tại ngài đã nói vậy thì ta cảm giác bất ổn lắm!"

Bạch Phong cạn lời!

Cái gì gọi là ta đã nói vậy thì ngươi lại thấy bất ổn?

"Bớt nói nhảm, lỡ có mất thì cũng không sao, đừng nhìn bề ngoài sở nghiên cứu rách rưới, kỳ thật lối đi mà ngươi tiến vào kia không có quyền hạn mà cố xông vào, Sơn Hải cảnh cũng sẽ trọng thương, nếu thật sự Sơn Hải cảnh đã xông vào rồi thì cánh cửa này... cũng chưa chắc ngăn được đối phương!"

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra!

Nói sớm đi chứ, hại ta giật nảy mình.

Bạch Phong lười nhiều lời với hắn, cửa mở ra, phía sau cửa là cầu thang, từ thang lầu đi xuống mới là một cái phòng khách.

"Khu giam giữ không liên thông với tầng ba dưới mặt đất, cửa ra vào chỉ có một cái này, trên thực tế đây là một khu vực khép kín..."

Tô Vũ vốn còn đang nghe, sau một khắc, từ thang lầu đi xuống tới, một màn trước mắt bỗng nhiên lọt vào tầm nhìn của hắn, hắn không có tâm tư nào để nghe nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận