Vạn Tộc Chi Kiếp

Trịnh Vân Huy lại thành khẩn nói tiếp: "Một thiên tài như ngươi tự đoạn tiền đồ mà đưa tư liệu cho ta, có là đồ đần cũng không tin! Lỗ thủng này ta thấy cũng rất lớn!"

Tô Vũ nhìn gã như nhìn kẻ ngốc, "Chuyện này thì chưa hẳn, vì sao ta lại không có hy vọng thắng ngươi?"

"Hửm?" Trịnh Vân Huy bật cười: "Hi vọng vào tinh huyết kia ư, thật đó, cái này không đáng tin cậy, dù sao ta cũng là Thiên Quân thất trọng, độ dưỡng tính cũng không thấp, thần văn cũng mạnh, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta!"

Bao gồm cả việc sử dụng tinh huyết!

Tô Vũ không cho là đúng, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ đáp chung chung: "Đừng quá tự tin, ngay cả ngươi đều không tin ta có thể thắng ngươi, nếu ta thật sự có hi vọng thắng ngươi thì Lưu Hồng tự nhiên cũng sẽ tin ta dám cược!"

"Ngươi còn có át chủ bài gì à?"

Tô Vũ nheo mắt nhìn đối phương, "Cái này không vội, hiện tại tạm thời còn chưa đủ, qua mấy ngày, ta sẽ bại lộ cho Lưu Hồng xem trước, còn về ngươi... Ngươi cứ coi như không biết là được!"

Thiên Quân ngũ trọng, còn kém một chút.

Nếu mình là Thiên Quân lục trọng hoặc thất trọng, lại không có ai biết rõ mà chỉ mỗi Lưu Hồng biết, lại còn biết mình đánh cược, Lưu Hồng sẽ tin sao?

Khi đó, cơ hội chắc chắn sẽ rất lớn!

Lưu Hồng cảm thấy mình có thể chắc thắng, nên mình mới dám cầm tư liệu ra cược, vậy liền không thành vấn đề!

Đến lúc đó, thua trước Trịnh Vân Huy chẳng phải thuận lý thành chương?

Trịnh Vân Huy hiện tại vẫn có chút không dám tin tưởng!

Đương nhiên, không thành công cũng không sao, Tô Vũ nhắc tới nên gã mới có hứng thú, bằng không, gã cũng không có hi vọng hố Lưu Hồng một phen.

Thực lực không theo kịp a!

"Chuyện khác để nói sau đi!" Trịnh Vân Huy nghĩ tới một việc bèn đề nghị: "Bất quá từ hôm nay trở đi, hai ta liền phải đối địch một chút! Ta là người của Trịnh gia, tính tình khá sôi động, đó là học theo ông nội ta, Lưu Hồng hố ta không phải là vì cảm thấy ta có tính tình giống ông hay sao?"


Người Trịnh gia ai ai cũng chỉ động chút là bùng nổ!

Trịnh Vân Huy lại có chút khác biệt, nếu không phải vậy gã cũng sẽ không tới Văn Minh học phủ.

Trịnh Vân Huy lại nói tiếp: "Chúng ta tách ra đi, chờ đến lớp học ta sẽ tìm ngươi, cứ ầm ĩ với nhau thêm một quãng thời gian, nhìn xem có lừa được Lưu Hồng hay không, dù không lừa được Lưu Hồng, hai ta đối đầu nói không chừng còn có thể dẫn dụ một ít người đấy!"

Trịnh Vân Huy càng nói càng thêm hưng phấn, "Loại cảm giác sau lưng vạch ra âm mưu quỷ kế này hết sức thoải mái a! Chung quy cứ cảm thấy chúng ta mới là người xấu, Văn Minh học phủ... Thật là tốt, ta cảm thấy làm người xấu ở đây khẳng định sẽ rất kích thích!"

Ở trong Trịnh gia gã sẽ không có đất dụng võ, toàn gia đều là mãng phu, động một chút lại giơ nắm đấm, không thú vị gì hết!

Vẫn là Văn Minh học phủ tốt hơn!

Gặp phải đồng học đều sẽ là ngươi dùng âm mưu quỷ kế, gã rất ưa thích.

Nhìn xem, Tô Vũ nom đàng hoàng thế kia, sau lưng tính kế người khác đều không chớp mắt!

Trịnh Vân Huy phát hiện, gã thích Văn Minh học phủ, đặc biệt kích thích, người ở đây rất biết nói chuyện!

Học viên cũng dám hố lão sư!

Tại Chiến Tranh học phủ... Vậy thì phải dùng nắm đấm nói chuyện!

Trịnh Vân Huy hưng phấn rời đi, gã cảm thấy, Văn Minh học phủ chính là nơi để mình dương danh, tại đây mới có thể phát huy bản lĩnh của gã, cũng có thể nói cho những người khác, Trịnh gia không phải chỉ toàn là mãng phu!

Tô Vũ nhìn gã rời đi, cười khẽ, hơi cảm thấy hứng thú.

Văn Minh học phủ hoàn toàn chính xác hết sức thú vị!

Cái tên Trịnh Vân Huy này... Thoạt nhìn cũng không thành thật như vậy, lớn lên cao lớn thô kệch, hắn còn tưởng rằng là loại người như Trần Hạo, kết quả cái tên này là kẻ tri thức, Tô Vũ liền biết mình nhìn lầm rồi!




Cao cấp ban.

Tô Vũ tới trước, vào lớp chưa được mấy ngày, Tô Vũ cũng rất khiêm tốn, đến liền vùi đầu đọc sách, làm một học bá cực kỳ đàng hoàng.

Hôm nay là khóa vận dụng thần văn cho nên học viên mới không ít.

Trong phòng học hết sức an tĩnh, chỉ có vài học viên quen thuộc thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng trò chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng rất nhỏ tiếng.

Trước sau như một, bầu không khí cực kỳ an tĩnh.

Khi mọi người ở đây đều đang giữ yên lặng, thì bên ngoài cửa phòng học bỗng có một người xông vào cửa.

Người này vừa đến liền tới thẳng chỗ Tô Vũ!

Sau một khắc, một bóng mờ bao trùm tới.

Tô Vũ ngẩng đầu, ngồi một bên, Ngô Lam thấy Trịnh Vân Huy bèn hừ lạnh một tiếng, không để ý đến gã.

Mạnh hơn nàng thì nàng sẽ chỉ biểu thị mình rất nhanh sẽ đuổi kịp, không thể khinh bỉ được.

Ngô Lam vừa hừ xong, Trịnh Vân Huy đột nhiên vỗ bàn một cái!

Rầm!

Tiếng vang ầm ầm kinh động đến toàn lớp!

"Tô Vũ!" Giọng Trịnh Vân Huy rất lớn, giờ phút này, gã hiện ra vẻ giận dữ, "Lấy ra đây!"


Tô Vũ nhíu mày, nhìn gã rồi bình tĩnh hỏi: "Trịnh đồng học, có ý gì?"

"Có ý gì ngươi tự biết!" Trịnh Vân Huy lạnh lùng nói: "Dám cướp đồ của Trịnh Vân Huy ta, ngươi là kẻ đầu tiên! Tự mình giao ra, đừng ép ta ra tay với ngươi!"

"Đây là Văn Minh học phủ, ngươi muốn động thủ với ta?" Tô Vũ nhìn gã, khẽ nhíu mày, "Huống chi, ngươi nói đồ gì chứ, ta căn bản không hiểu ý của ngươi!"

"Ít giả bộ hồ đồ với ta!" Trịnh Vân Huy quát lạnh: "Ta bỏ ra hơn 1000 điểm công huân để mua, vàng ròng bạc trắng, ngươi nói lấy đi liền lấy đi, Tô Vũ, ngươi thật sự cho rằng ta không biết?"

Lời này của gã vừa thốt ra, Tô Vũ lập tức biến sắc.

Học viên khác không ít người đều là một mặt mờ mịt, hai vị kia làm sao lại có xung đột?

Mà ở bên góc phòng, Hạ Hổ Vưu đang nói chuyện phiếm với mọi người cũng chợt biến sắc mặt.

Hơn 1000 điểm công huân!

Giờ khắc này, cậu giống như ý thức được cái gì, lần trước Tô Vũ còn tìm cậu hỏi bản《 Phá Thiên Sát 》kia bị mất đi ở chỗ nào.

Đúng rồi, khi tranh tài với Trần Khải, Tô Vũ vận dụng chính là《 Phá Thiên Sát 》.

Kỳ thật lần trước, cậu đã có chút hoài nghi.

Quả nhiên, lần này bị chính chủ tìm tới cửa!

Cái tên Tô Vũ kia thật sự nhặt được《 Phá Thiên Sát 》, hơn nữa còn bị Trịnh Vân Huy biết.

"Tô Vũ... Vận khí cũng quá tốt rồi!"

Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm một câu, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Tô Vũ muốn khiêu khích đơn thần văn nhất hệ, cậu cũng muốn tìm cơ hội mở bàn cược, nhưng Tô Vũ rõ ràng không phải là đối thủ của Trịnh Vân Huy.

Trịnh Vân Huy đã là Thiên Quân thất trọng!

Gã còn mạnh hơn so với Hạ Thiền về cảnh giới thân thể, hiện tại Hạ Thiền còn cách Thiên Quân thất trọng một hai cái khiếu huyệt nữa kìa.


Lần trước cậu bảo Tô Vũ khiêu chiến Hạ Thiền đi cũng chỉ là đùa một chút mà thôi.

Ít nhất thì không phải hiện tại!

Hạ Hổ Vưu thầm nghĩ, vội vàng đi tới, cười ha hả liếc mắt qua rồi nói: "Hai vị, hòa khí sinh tài! Chuyện gì cũng có thể từ từ nói, nhất định cứ phải náo động khiến mọi người đều biết cũng không hay ho gì."

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta không trêu chọc gã, vừa đến đã đập bàn của ta, chỉ vào mặt ta mà mắng, Trịnh Vân Huy, ngươi có phải cảm thấy ta rất dễ bị bắt nạt không?"

"Bắt nạt?" Trịnh Vân Huy lạnh lùng nhìn đối phương: "Lão tử khinh thường khi dễ kẻ yếu! Cầm đồ của ta thì phải trả lại, lão tử khinh thường để ý tới ngươi! Bằng không, ta sẽ không khách khí với ngươi!"

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì..."

"Tô Vũ, đừng có để ta cho thể diện mà không cần!" Trịnh Vân Huy quát lạnh: "Trong lòng ngươi hiểu rõ! Ngày đó ngươi đánh bại Trần Khải là vì dùng cái gì, ngươi rõ ràng hơn ai hết! Chớ ép ta nói ra!"

Đồ ở chợ đen không dễ nói rõ ra.

Nhưng giờ phút này, không ít người đều đã kịp phản ứng.

Chợ đen... Trịnh Vân Huy... Tô Vũ hạ gục Trần Khải...

Những người này không ngu ngốc, rất nhanh đã xâu chuỗi đến một vài tin tức hành lang mà bản thân biết được.

《 Phá Thiên Sát 》!

Ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết!

Ngay lập tức, không ít người ánh mắt dị dạng, Tô Vũ có vận khí tốt như vậy, vật kia bị hắn nhặt được sao?

Khó trách Trịnh Vân Huy muốn nổi bão!

Mất toi ngàn điểm công huân, đối với bất kỳ người nào mà nói đều không phải là số lượng nhỏ.

Có vài người biết, có vài người lại không tìm hiểu tình huống.

Ngô Lam cũng không hiểu chuyện gì, thấy Trịnh Vân Huy rống lớn tiếng thì cực kỳ bất mãn, "Trịnh Vân Huy, muốn nhao nhao thì lăn ra ngoài mà nhao nhao! Đừng ở chỗ ta ồn ào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận