Vạn Tộc Chi Kiếp

"Tiết kiệm chút khí lực đi..."

Thanh âm của Ảnh Tử vẫn thăm thẳm như trước: "Quen liền tốt, ta tới sớm hơn ngươi, năm đó khi Hồng Đàm còn chưa nhận Bạch Phong làm đồ đệ, Trần Vĩnh ra ngoài có việc, Hồng Đàm ba tháng đều không cho ta ăn..."

Làm quen là được!

Năm đó Hồng Đàm không cho ăn mà nó cũng sống tiếp được.

Lúc này mới mấy ngày chứ!

Toan Nghê bé nhỏ này thế mà đã không chịu nổi, quá hấp tấp.

Vài ngày trước đã bảo ngươi đừng giày vò, lại cứ nhất định muốn giày vò, bị điện giật nửa ngày, tiêu hao rất lớn, bằng không nào sẽ đến mức như thế, mới mười ngày không có tiếp tế mà đã sắp chết đói.

Nhìn lại Thủy Nhân kia xem, vẫn rất tốt a.

Người ta không nói nhiều, không có việc gì liền biến thành một vũng nước, tiêu hao cũng không lớn, một năm không ăn không uống đều chẳng chết được.

Toan Nghê cũng không trả lời.

Bởi vì nó không còn khí lực để đáp lời!

Đói!

Thật sự rất đói.

Thực lực của nó không tính là quá mạnh, Đằng Không cửu trọng dĩ nhiên không bằng Ảnh Tử, cái tên đã là Lăng Vân tam trọng rồi.

Đang nghĩ ngợi, lỗ tai lớn của Toan Nghê hơi hơi chấn động một cái.


"Tới rồi..."

Toan Nghê muốn khóc!

Cuối cùng cũng chịu nhớ tới chúng nó!

Người đến rồi!

Nếu còn không đến, nó sẽ thật sự chết đói ở chỗ này.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân của Tô Vũ, Tô Vũ vội vàng xuống bậc thang, tiến vào phòng khách, chờ khi thấy Toan Nghê mở to hai mắt nhìn hắn thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, con sư tử lớn này vẫn còn chưa chết.

"Đều còn sống đúng không?"

Không ai trả lời hắn.

Tô Vũ nhíu mày: "Số 1 đến số 5, điểm danh! Không điểm danh thì ta coi như chết rồi, đợi chút nữa sẽ không có Nguyên Khí dịch! Chính ta còn không có Nguyên Khí dịch để dùng, cho các ngươi thế là tốt rồi, còn dám làm mình làm mẩy với ta hả?"

"1!"

"2!"

"..."

Sau một khắc, năm cái lồng kim loại dồn dập truyền đến thanh âm.

Tụi nó ương bướng không nổi.

Nên sợ thì vẫn phải sợ mới được.


Tô Vũ nghe vậy liền thấy yên tâm, đám yêu vật đều sống sót, may mắn, may mắn quá.

Hắn vừa đưa Nguyên Khí dịch vào trong lồng vừa nói: "Gần đây nhiều chuyện, ta lỡ quên mất chuyện của các ngươi."

Toan Nghê vừa vội vàng hấp thu Nguyên Khí dịch vừa lên tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi có gì để mà bận rộn? Đám cường giả chúng ta đều ở đây, nói ra nghe chút, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết, lần sau nhớ phải tới đúng hạn!"

"Đúng đó tiểu Tô Vũ, có vấn đề gì thì tỷ tỷ có thể giúp ngươi mà."

Bạch Ly cũng mở miệng, trong thanh âm không mang theo chút dụ hoặc nào mà chỉ có linh hoạt kỳ ảo và hồn nhiên.

Hệt như là tiểu tỷ tỷ nhà bên.

Tô Vũ bật cười: "Các ngươi đều là gia hỏa bị giam giữ, là tù phạm, giúp ta cái gì? Chẳng qua chỉ là một tên Thiên Quân thất trọng khốn nạn tìm ta gây phiền toái, ta đang chuẩn bị khổ tu để đánh bại gã thôi!"

"Thiên Quân..."

Ánh mắt Toan Nghê lộ ra vẻ khinh thường, "Thiên Quân tép riu, nếu ta được ra ngoài, một hơi sẽ thổi chết gã cho ngươi!"

"Nói nhảm, nếu sư tổ ta ra tay thì một hơi cũng thổi chết ngươi!" Tô Vũ dở khóc dở cười, "Cùng giai giao thủ biết hay không? Ngươi Đằng Không cửu trọng nên rất lợi hại phải không?"

Trong mắt Toan Nghê hung quang lấp lánh, rất nhanh lại tan biến, mở miệng nói: "Muốn vượt cấp chiến thắng hắn cũng đơn giản, Thiên Quân cảnh mà thôi, thời kỳ này, tốc độ mới là vương! Để Bạch Ly dạy ngươi lĩnh ngộ thần văn ly tộc, ly tộc có thần văn tốc độ, lĩnh ngộ được rồi thì tốc độ của ngươi sẽ tăng vọt. Thiên Quân cảnh còn không phải mặc cho ngươi nhào nặn à?"

"Thần văn?" Tô Vũ kinh ngạc hỏi: "Con mèo trắng này cũng có thần văn?"

"Tiểu Tô Vũ, tỷ tỷ không phải mèo nha, là Bạch Ly."

Trong lồng, con mèo màu trắng giờ phút này nhìn về phía Tô Vũ, ưu nhã cất bước, ngữ khí mang theo ý cười: "Ly tộc nếu so về lực lượng thì kém xa chủng tộc khác, thậm chí còn không bằng các loại chủng tộc thấp, nhưng mà tốc độ của ly tộc thì lại nổi tiếng khắp vạn giới!"


"Mà Bạch Ly nhất tộc ta là vương tộc của ly tộc, lĩnh ngộ thần văn nhanh nhẹn rồi thì tốc độ càng sẽ nhanh đến cực hạn..."

"Bạch Ly nhất tộc..." Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi cũng là Văn Minh sư?"

"Dựa theo cách nhân loại các ngươi gọi thì đích thật là Văn Minh sư." Bạch Ly đáp: "Chúng ta cũng nắm giữ thần văn, bất quá chúng ta không học hỗn tạp như nhân tộc các ngươi, bình thường đều là nắm giữ mấy cái thần văn mà thôi. Ví dụ như tỷ tỷ chỉ có hai thần văn, đều là thần văn tốc độ. Một là "Phong", một là "Tật"." (Phong: gió, Tật: nhanh)

"Tật Phong?" Tô Vũ hỏi: "Ngươi di chuyển rất nhanh sao?"

"Đương nhiên, tỷ tỷ mặc dù chỉ là Đằng Không bát trọng, nhưng năm đó ở trên Chư Thiên chiến trường thì Lăng Vân cũng không đuổi kịp ta."

"Thần văn đó có khả năng truyền thừa không?" Tô Vũ càng thêm tò mò, "Ngươi đều đã như vậy, ngươi còn có thể dạy ta thần văn được à? Ngươi lại không có ý chí chi văn..."

"Đệ đệ ngốc!" Tiếng cười thanh thúy của Bạch Ly vang dội: "Ta có thể viết mà, ngay tại hiện trường viết cho ngươi xem, ngươi chuẩn bị cho ta một chút đồ để sao chép ý chí chi văn, ta liền viết cho ngươi coi..."

"Ha ha!" Tô Vũ cười khinh bỉ: "Ngươi cho ta là đồ ngốc à? Viết cái này khẳng định ngươi sẽ đòi tinh huyết, đến lúc đó ngươi cầm không viết, hoặc là nuốt làm của riêng thì phải làm sao? Sư phụ ta cũng đã viết qua, không cần tinh huyết cũng được, ta tùy tiện cho ngươi trang giấy, ngươi viết ra thì ta liền tin ngươi!"

Bạch Ly thầm mắng một tiếng!

Ta điên rồi, đều sắp không chịu được nữa, lúc này còn không cần vật phẩm gì phụ trợ mà trực tiếp sao chép cho ngươi, chẳng phải là muốn ta chết à?

Ngay tại lúc Bạch Ly nghĩ đến những thứ này, Ảnh Tử bỗng nhiên lên tiếng: "Không cần tinh huyết mà muốn viết ý chí chi văn kỳ thật cũng được, chỉ là hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều, Tô Vũ, nếu ngươi nguyện ý cho ta thêm mấy giọt Nguyên Khí dịch, ta sẽ viết cho ngươi một bài ý chí chi văn của Ảnh tộc!"

Tô Vũ kinh ngạc nhìn nó: "Ngươi cũng biết hả?"

"Dĩ nhiên!" Ảnh Tử thở dài, đáp: "Ảnh tộc đều là Văn Minh sư trời sinh!"

"Ngươi thật sự sẽ viết cho ta?"

"Ngươi cho ta thêm mấy giọt Nguyên Khí dịch là được."

"Ngươi sẽ không hại ta chứ?" Tô Vũ cau mày nói: "Ta cũng không ngốc, ý chí chi văn không chừng là giả, lỡ đâu ngươi làm giả công pháp bí tịch để khiến ta không lĩnh ngộ được thần văn, lại còn rối loạn ý chí lực, sau đó mất mạng!"

Dứt lời, hắn lại nói: "Không được, các ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, lão sư nói không sai, các ngươi sẽ mê hoặc lòng người!"

Tô Vũ quay người muốn đi.


Đám Toan Nghê gấp gáp, thật vất vả Tô Vũ mới chịu tới, hắn đi rồi thì ai biết lần sau nữa lúc nào mới đến.

Thời gian thật sự không còn nhiều lắm.

"Tô Vũ, đừng nóng vội!" Ảnh Tử bỗng nhiên nói: "Chúng ta làm giao dịch đi. Ngươi cho ta 10 giọt Nguyên Khí dịch, ta viết một bài ý chí chi văn cho ngươi..."

Nó vừa nói xong, bên kia, Bạch Ly liền lên tiếng: "Đừng tin hắn! Ảnh tộc xảo quyệt đa dạng, thực lực hắn cũng mạnh, 10 giọt Nguyên Khí dịch có thể sẽ khiến cho hắn khôi phục thực lực, tỷ tỷ viết cho ngươi một bài, 5 giọt là được!"

Dứt lời, Bạch Ly lại vội vàng bổ sung thêm: "Ảnh tộc có thiên phú kỹ có thể bám vào bóng của những người khác, nhưng ta biết, bọn hắn kỳ thật còn có khả năng đưa một ít gì đó bám vào trên vật phẩm khác, ví dụ như ý chí chi văn, ngươi cầm đồ của hắn cẩn thận sẽ để hắn chạy mất, hoặc là truyền tin tức đi!"

"..."

Ánh mắt Tô Vũ biến đổi!

Ảnh Tử cả giận: "Bạch Ly, ngươi dám nói hươu nói vượn!"

Bạch Ly hừ khẽ một tiếng, "Đều là tù phạm, ngươi muốn đi, ta cũng muốn đi, ta không cầu mong thoát khỏi nơi này, chỉ cầu ngày sau đãi ngộ khá hơn một chút. Tô Vũ đệ đệ, tỷ tỷ không cầu mong có thể rời đi Văn Minh học phủ, chỉ cầu có một ngày... khi bọn hắn muốn giết tỷ tỷ, ngươi có thể cầu tình vì ta đôi câu, dù cho bị đưa đi thuần thú học viện làm sủng vật cũng còn hơn phải chết. Dã tâm của chúng rất lớn, ai cũng đều muốn chạy trốn..."

"Bạch Ly, nói cứ như ngươi không muốn chạy ấy, giả trang vô tội cái gì!"

"Ta không có ngu như các ngươi đâu, chạy? Chạy đi chỗ nào? Đây là Nhân cảnh chứ không phải Chư Thiên chiến trường!"

Bạch Ly lại nhìn về phía Tô Vũ, trên mặt con mèo lộ ra dáng vẻ thê lương, "Tô Vũ đệ đệ, tâm tư của tỷ tỷ ngươi đều hiểu, 5 giọt Nguyên Khí dịch trên thực tế là được không bù mất, tỷ tỷ đều chỉ là vì ngày sau có thể được thêm chút chiếu cố."

Tô Vũ nhíu mày, "Lời của các ngươi… ta không tin! Cả đám đều hết sức âm hiểm, ta muốn trở về hỏi lại lão sư mới có thể quyết định..."

Bạch Ly vội vàng nói: "Ta không lừa ngươi, ngươi hỏi Bạch Phong, Bạch Phong sợ rằng sẽ thèm muốn ý chí chi văn của chúng ta, ngươi cảm thấy hắn sẽ cho ngươi sao? Lần trước chúng ta đã nghe được tin hắn cắt xén cả điểm công huân của ngươi..."

Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Sau lưng, Bạch Ly lại hô: "Tin tưởng tỷ tỷ, Tô Vũ đệ đệ, muốn trở nên cường đại, lưỡng lự là không thể được, ngươi mạnh lên thì tỷ tỷ mới có cơ hội rời đi nơi này, tin tưởng ta..."

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận