Vạn Tộc Chi Kiếp

"Mua... Không đúng, hắn sẽ không bán!"

Giờ phút này, Lưu Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

Tô Vũ sẽ không bán, hắn tự tin bản thân có thể thắng, tư liệu sẽ không lộ ra ngoài nên mới đáp ứng dùng nó làm tiền đặt cược.

Mua ư? Tô Vũ không phải người ngu, chẳng mấy chốc sẽ biết tin tức bị lộ, hắn tuyệt đối sẽ không tự chấm dứt tương lai của bản thân.

"Hắn tin tưởng mình có thể thắng, cho nên cảm thấy chẳng qua là ước định trên miệng mà thôi, hắn thắng thì chẳng những có thể cầm về tinh huyết, mà còn không cần trả lại đồ..."

"Hắn có thể thắng sao?"

Lưu Hồng nhìn về phía bóng lưng Tô Vũ, Thiên Quân ngũ trọng đã rất tốt rồi.

Nếu mở thêm 10 cái khiếu huyệt, Tô Vũ sẽ mau chóng tiến cấp lên Thiên Quân lục trọng.

Tiểu tử này tu luyện quá nhanh, đến lúc tỷ đấu, có lẽ hắn sẽ là lục trọng, khả năng thắng sẽ càng tăng cao.

"Cái tên này... muốn giả heo ăn thịt hổ, lừa Trịnh Vân Huy một lần! Thắng thì tinh huyết tới tay. Trịnh Vân Huy cảm thấy hắn mới chỉ Thiên Quân tứ trọng, nhưng hắn lại là Thiên Quân lục trọng, hiển nhiên là mất tiên cơ rồi."

Lưu Hồng không ngừng suy nghĩ xem liệu Tô Vũ có thể cầm tư liệu giả đi lừa người hay không?

Cái này khó mà nói!

Trịnh Vân Huy cũng không ngốc, hiển nhiên sẽ kiểm tra một chút, nhưng mà thứ như tư liệu nghiên cứu cũng không dễ kiểm tra.

"Khó quá đi!"

"Bất quá Tô Vũ cầm đồ giả ra xác suất không lớn đâu nhỉ? Dù sao hắn cảm giác mình có thể thắng, nếu bị phát hiện là giả, giao đấu không thành, hắn cũng không có cơ hội thu hoạch được tinh huyết Thần Ma..."


Lưu Hồng đau đầu, cũng hết sức động tâm.

Hai gia hỏa còn chưa phải là Vạn Thạch giao đấu, thế mà liên quan đến hơn vạn công huân, không, đều là đồ mà có tiền cũng không mua được, tâm gã không động mới là lạ!

"Ta chờ thêm chút xem sao..."

...

Lưu Hồng quyết định chờ thêm, mấy ngày tới gã sẽ quan tâm hai tiểu tử kia nhiều hơn.

Ngày hôm sau gã liền biết, hai tên này có lẽ đã đạt thành nhất trí, một ngày này, Trịnh Vân Huy không tìm Tô Vũ gây phiền toái, Tô Vũ cũng không để ý tới Trịnh Vân Huy nữa, giống như hết thảy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trịnh Vân Huy cũng không nhắc lại chuyện tìm Ngô Gia khiêu chiến.

Những người khác suy đoán, Tô Vũ khả năng là đã trả lại đồ, chỉ có Lưu Hồng biết, khẳng định là chưa, hai người bọn họ bất chợt lặng lẽ, tuyệt đối không phải là bởi vì nguyên nhân đó.

...

Ngày thứ ba, hết thảy vẫn như thường.

Nhưng hôm nay, đệ đệ của Lưu Hồng bỗng nhiên tới tìm gã.

"Ca!"

Giọng Lưu Hạ không nhỏ, Lưu Hồng mấy ngày nay ngủ đều ngủ không ngon, hơi mất kiên nhẫn phất tay: "Chuyện gì?"

"Ca, bên chỗ chợ đen có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi..."

"Cái gì?"


"Hắn nói, trên tay hắn có phần tư liệu, ngươi khẳng định cảm thấy rất hứng thú, hỏi ngươi có muốn mua hay..."

Lưu Hồng im lặng, "Kêu hắn cút đi, tư liệu gì chứ, không mua!"

"Ồ!" Lưu Hạ cũng không thèm để ý, hùng hùng hổ hổ nói: "Tư liệu ở chợ đen tám chín phần mười đều là giả, ta đã bảo tên kia ít dùng bài này, còn dám mở miệng đòi 5 vạn điểm công huân, điên rồi chắc..."

"Bao nhiêu?"

"5 vạn điểm!" Lưu Hạ bĩu môi: "Tên kia nói ngươi khẳng định là sẽ cảm thấy hứng thú, thứ này có giá trị liên thành, hắn không dùng được, thế nhưng ngươi chắc chắn sẽ cần."

"Người nào vậy?" Tim Lưu Hồng hơi run lên, vội vàng hỏi một câu.

"Trịnh Vân Huy ấy!" Lưu Hạ tức giận nói: "Hỗn đản này hết sức hung hăng càn quấy, nói ta không có tư cách đàm phán với hắn, bảo ca tự mình tới..."

"Trịnh Vân Huy?" Lưu Hồng chấn động, "Sao hắn không tự đến tìm ta?"

"Hắn nói phải xem thử ngươi có hứng thú hay không, không có thì thôi, cứ xem như hắn chỉ đùa một chút..."

Lưu Hồng lóe lên vô số suy nghĩ!

Sau một khắc, Lưu Hạ lại bảo: "Hắn còn nói, ngươi chưa hẳn sẽ tới, cái tên này mấy ngày nay, ta thấy hắn đang tiếp xúc với đồ đệ của Chu Bình Thăng..."

Ánh mắt Lưu Hồng khẽ động.

Đang tìm người mua à?

Cũng đúng, hệ của gã là phù hợp nhất, còn về Trịnh gia thì toàn gia mãng phu, những tài liệu này thật sự chẳng có tác dụng gì.


Nếu có thể đổi thành công huân thì mới có thể để cho thứ này hóa thành thực lực.

"Tìm ta..."

Lưu Hồng rơi vào trầm tư, vì sao lại muốn tìm ta?

Thực lực của ta không đủ, điểm công huân không nhiều, Trịnh Vân Huy tìm ta... Lần trước ta còn làm mất đi đồ của hắn, Trịnh Vân Huy không sợ ta lặp lại chiêu cũ sao?

Nhẹ nhàng gõ bàn một cái, đương khi gã đang nghĩ ngợi những vấn đề này, Lưu Hạ lại lên tiếng: "Đúng rồi, hắn nói chỉ sợ ngươi mua không nổi thứ này, hắn muốn đổi lấy thứ mà Triệu Các lão lưu lại..."

Nói đến đây, Lưu Hạ cũng thấy hứng thú, nhỏ giọng hỏi: "Ca, rốt cuộc thì Triệu Các lão lưu lại bao nhiêu ý chí chi văn thế?"

"Cút!" Ánh mắt Lưu Hồng mãnh liệt, "Đồ hỗn trướng! Đây là việc ngươi nên hỏi à?"

Lão sư của mình trước khi bế quan đã lưu lại không ít thứ, gã sợ mình không bỏ ra được.

Ý chí chi văn, vạn tộc nguyên bản, công pháp bí tịch, tinh huyết, văn binh...

Vị Triệu Các lão này đối đãi với Lưu Hồng cực kỳ không tệ, đồ vật đều cho gã, bất quá, những vật này cho tới bây giờ Lưu Hồng cũng chưa dùng bao giờ.

Lão sư bế quan, trừ khi thật sự không được, bằng không, đó không phải là đồ của gã, gã cũng sẽ không vọng động.

Ánh mắt Lưu Hồng lạnh lùng, hừ một tiếng!

"Lưu Hạ, ta cảnh cáo ngươi, những vật này không phải thứ ngươi có thể mơ ước! Xéo đi! Còn Trịnh Vân Huy nữa, bảo hắn cút đi, thế mà dám có ý đồ với ta!"

Khoát khoát tay, trong cơn kinh hồn táng đảm của Lưu Hạ, Lưu Hồng ra hiệu cho y mau mau cút.

Lưu Hạ cũng không dám ở lại lâu, đại ca nổi giận hết sức đáng sợ.

"Trịnh Vân Huy... Tiểu tử này cũng tính toán khá lắm."

Giờ khắc này, Lưu Hồng rốt cuộc đã phần nào đoán được lý do vì sao tiểu tử kia lại tìm tới mình, thế mà dám để mắt tới đồ do lão sư lưu lại.

"Bất quá... Ngươi chắc chắn ngươi có thể thắng sao?"


Lưu Hồng cười nhạo một tiếng, cái tên tiểu tử họ Trịnh thế mà sớm đã đi tìm người mua!

Lỡ như thua, ngươi muốn khóc cũng khóc không được đâu.

"Bất quá... đây cũng là cơ hội của ta, Trịnh Vân Huy phải thắng, nếu mà thua thì cái gì cũng sẽ bị mất."

Lưu Hồng suy nghĩ một chút, tin tình báo này cũng có thể bán được giá tốt.

Tô Vũ cũng không phải chỉ là Thiên Quân tứ trọng như Trịnh Vân Huy vẫn nghĩ.



Ngày 15 tháng 9.

Trên đường trở lại Dưỡng Tính viên.

Thân ảnh Lưu Hồng bỗng nhiên thoáng hiện, xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Vân Huy.

Trịnh Vân Huy thấy Lưu Hồng cũng không thấy bất ngờ, có chút cà lơ phất phơ nói: "Lưu lão sư, cuối cùng cũng lộ diện, còn tưởng rằng ngươi ngại gặp ta chứ!"

"Vân Huy..."

Lưu Hồng còn chưa nói xong, Trịnh Vân Huy liền cười nhạo: "Ít lôi kéo làm quen! Ta khách khí với ngươi mới gọi ngươi một tiếng lão sư! Ngươi làm mất《 Phá Thiên Sát 》ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi thật sự cho rằng Trịnh Vân Huy ta là đồ ngớ ngẩn à? Ta hoài nghi ngươi đang cố ý!"

Trịnh Vân Huy hừ một tiếng, gương mặt tỏ rõ sự không vui.

Bất quá giống như nghĩ tới điều gì, gã lại lộ ra một nụ cười.

Một bộ may mắn ngươi đã làm mất đi đồ của ta, bằng không ta nào có cơ duyên này.

Lưu Hồng tự nhiên biết tâm tư của Trịnh Vân Huy, trong lòng cười khẽ, cũng không để ý, chậm rãi nói: "Vân Huy, mất đi《 Phá Thiên Sát 》thì ta cũng không muốn, bởi vì chuyện này mà bây giờ chuyện làm ăn của ta cũng không làm tiếp được..."

"Đừng ném nồi cho ta!" Trịnh Vân Huy không để tâm tới bộ dạng chèo kéo của Lưu Hồng, phong cách công tử ăn chơi của gã lộ rõ ra mặt, ỷ vào việc gã còn cao hơn Lưu Hồng một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống rồi nói, "Ta biết tâm tư của ngươi, nhà ta ở Văn Minh học phủ không có thế lực nào, ngươi đương nhiên không sợ ta, hố ta vào chỗ chết, ta lại không thể làm gì ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận