Vạn Tộc Chi Kiếp

Nửa ngày sau, Trịnh Vân Huy mới uể oải nói: "Ta thắng không thoải mái... Lần sau, lần sau chúng ta tái chiến một trận..."

"Không có lần sau đâu." Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nếu ngươi vẫn là thực lực này, lần sau... Ta chỉ cần một kích là đánh bại ngươi!"

"..."

Trịnh Vân Huy không phản bác được, gã cắn răng, răng lại đau.

Cho tới giờ khắc này, người đứng xem đều khẩn trương sắp bốc hỏa, cuối cùng gã mới nhớ tới chính sự, mắng: "Ta thắng, ngươi nhanh chứng minh tư liệu là thật cho ta!"

"Chờ một chút!"

"Ngươi muốn trốn nợ à?"

Không chỉ mỗi Trịnh Vân Huy, mà ở trên lầu ba, ở gian trà lâu bên ngoài, đều có người sắp phát cuồng!

Tô Vũ muốn quỵt nợ ư?

Tô Vũ hữu khí vô lực nói: "Với bộ dáng này, làm sao ta phối trí cho ngươi được? Tối thiểu phải chờ ta đứng lên được đã."

Đứng lên cũng không nổi!

Đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất hiện loại cảm giác thân thể yếu nhược đến mềm nhũn như này.

...

Nửa giờ sau, Tô Vũ đứng lên.

Các vị cường giả âm thầm theo dõi đều sắp kích động phát khóc, nếu không phải là không thể lộ diện, bọn họ chỉ muốn lập tức tự mình đi qua giúp Tô Vũ chữa thương.

Nửa giờ mới rồi đơn giản là sự giày vò!

Lão chấp giáo vào cửa, thấy sân bãi bị phá hư thì không khỏi líu lưỡi, hai tiểu tử kia...

Thật mạnh!

Ỗng cũng nhiều năm ở dưỡng tính, thân thể lại đã là Vạn Thạch, ý chí lực cũng đạt đến dưỡng tính đỉnh phong, nhưng giờ phút này thấy hiện trường hư hại, lão chấp giáo nghiêm trọng hoài nghi nếu mình cùng bọn hắn giao thủ thì liệu có thể thắng nổi sao?

Luận bàn...

Đây không phải luận bàn!

Nhìn trên thân hai người đều là máu, vết đao vết cắt một đống lớn, nhà ai luận bàn lại như vậy chứ?

"Hai tiểu tử này... có thực lực Bách Cường bảng a!"

Mắt nhìn của Lão chấp giáo coi như không tệ, âm thầm suy đoán một thoáng, ông chưa từng nghe nói qua, cũng không quá quen thuộc, hai người này chỉ sợ là người mới nhỉ?


Người mới mà mạnh như thế?

Khó trách lại dẫn đến không ít cường giả tới quan chiến!

Ông cũng không dám nói gì, để đồ đã mua lại rồi hết sức nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ánh mắt Trịnh Vân Huy sáng rực nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ cũng không nói nhảm, ném ngọc phù cho gã, "Ta mở ra mật mã rồi, tự ngươi xem tài liệu trước đi..."

Trịnh Vân Huy nhìn một hồi, thấy được chữ nhỏ lít nha lít nhít.

Gã nhìn lại Tô Vũ cầm tới những vật kia, khẽ gật đầu, "Tài liệu đều ở đây, ngươi xác định nó có thể phối trí ra tinh huyết thiên phú à?"

"Nói nhảm!"

Tô Vũ nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Hiện tại ta sẽ phối trí cho ngươi..."

Nói xong, hắn lại nhìn chung quanh: "Sẽ không có ai giám sát chứ?"

Trịnh Vân Huy cũng không xác định lắm: "Hẳn là không có đâu."

"Mặc kệ, dù sao đó là đồ của ngươi!"

Dứt lời, Tô Vũ cũng lười nói nhảm, cầm lấy một cái chậu, đập nát mấy khối khoáng thạch, thuận tiện phô bày cánh tay trống trơn của mình cho Trịnh Vân Huy nhìn, "Ta cũng không giấu tinh huyết đã phối trí sẵn đấy nhé, chút nữa đừng nói ta lừa ngươi!"

Trịnh Vân Huy gật đầu, nói nhảm, ngươi giấu mà chẳng lẽ ta có thể nhìn không thấy sao?

Tô Vũ tiếp tục chơi đùa!

Thêm chút xì dầu, hương liệu, thả chút phẩm màu...

Giờ khắc này, những người khác nhìn không chớp mắt!

Bất quá rất nhanh, những người nọ đều có chút xem không rõ!

Tô Vũ đổ đồ vào chậu càng ngày càng nhiều, sau một khắc, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Cái này cần thần văn phối hợp, phía trên có thần văn gợn sóng, lúc ngươi điều phối cần thần văn phối hợp, đừng quên, một khi có sai lệch, tuyệt đối sẽ thất bại!"

Nói xong, hắn khởi động thần văn gợn sóng.

Ý chí lực chấn động vào đống thập cẩm trong chậu!

Lại một lát sau, đồ trong chậu bị nhào nặn thành một thứ hình vắt mì.

Bên trong bao vây lấy mấy giọt tinh huyết!

Sắc mặt Tô Vũ ngưng trọng, khẽ quát một tiếng, "Đốt!"


Ý chí lực phảng phất như biến thành chùy!

Lần lượt gõ vào mì vắt... Hoàn toàn dựa theo trình tự rèn sắt của lão Triệu.

Đánh cho mì vắt càng ngày càng nhỏ!

Càng ngày càng nhỏ!

Càng ngày càng nhỏ!

Càng ngày càng nhỏ!

Sau một khắc, mì vắt nổ tung, lộ ra mấy giọt tinh huyết được bọc bên trong, trong đó có tinh huyết Thiết Dực điểu.

Tô Vũ cau mày nói: "Ta không bảo đảm mỗi lần đều có thể thành công, mỗi một giọt đều có thể hóa thành tinh huyết thiên phú, ta thử cho ngươi xem..."

Nói xong, hắn nuốt vào một giọt tinh huyết.

Sắc mặt Tô Vũ đỏ lên, nuốt vào tinh huyết, kinh mạch phồng lên, thân thể chấn động, một lát sau, hắn tỏ ra thất vọng, lắc đầu nói: "Giọt này không được!"

Trịnh Vân Huy nhìn mà sốt ruột!

Những người khác cũng gấp đến nóng nảy!

Thất bại rồi ư?

"Tiểu tử kia đang lừa người à?"

Giả Danh Chấn lúc này cũng không nhịn được thấp giọng mắng: "Nếu có thể thành công, ta sẽ gặm bàn! Tiểu tử kia... đó là phương pháp chế tạo mà Hồng Đàm tốn hao mấy chục năm để nghiên cứu ra được à?"

Những người khác cũng thấy bối rối.

Hẳn là giả!

Đây là thứ đồ chơi gì chứ?

Tô Vũ lại nuốt vào một giọt tinh huyết, vẻ mặt ửng hồng, hắn hấp thu lực lượng tinh huyết xong, thở hắt ra, buồn bực nói: "Không được..."

"Ngươi hù ta à?"

Trịnh Vân Huy hét lớn một tiếng!

Gã cả giận quát: "Này không được, kia cũng không được, ngươi có phải đang gạt ta không?"


Đây cũng là câu hỏi trong đầu những người khác.

Tô Vũ nhíu mày, "Gấp cái gì! Còn một giọt, ta thử lại lần nữa, không được thì sẽ chế tác thêm một phần..."

"Xéo đi! 300 điểm công huân, ngươi cho là ta tự biến ra được chắc?"

Trịnh Vân Huy vừa vội vừa tức, ngươi làm cái gì chứ!

Mẹ nó, ngươi không làm được thì cũng không cần thí nghiệm, những người khác còn hơi nghi ngờ, nhưng mà hiện tại thì sẽ thấy hoàn toàn là giả a!

"Gấp cái gì!"

Tô Vũ tức giận nói: "Tinh huyết khác biệt, xác suất thành công không giống nhau, tinh huyết Thiết Dực điểu được chúng ta thí nghiệm nhiều nhất. Ta cảm giác xác suất thành công lớn nhất!"

Dứt lời, hắn nuốt tinh huyết Thiết Dực điểu vào.

Lần này, Tô Vũ chưa từng xuất hiện tình huống kinh mạch nổ tung lại đột nhiên biến đổi sắc mặt một thoáng, người trên lầu có khả năng cảm nhận được, khí tức máu huyết trên người hắn nồng đậm.

Trông thấy thế, tất cả mọi người đều khẩn trương hẳn lên!

Sau một khắc, Tô Vũ bỗng nhiên vung ra một trảo!

Bịch một tiếng, Trịnh Vân Huy bị hắn đánh bay!

Tô Vũ tiện tay đập lên một khối khoáng thạch, xoạt xoạt một tiếng, khoáng thạch bị đập tan!

...

"Vạn Thạch?"

"Kỹ năng xé rách?"

"..."

Trông thấy tình huống trong phòng, tất cả mọi người đều choáng váng!

Được rồi ư?

Mẹ nó, này là được rồi?

Cứ chế tạo hỗn độn như thế là được rồi?

Cái quỷ gì chứ!

Là thật!

Phần tài liệu kia là thật!

...

Giờ khắc này, ở tầng cao nhất của Tu Tâm các.


Một vị lão nhân phụt một tiếng, nước trà trong miệng bắn ra.

"Đùa giỡn ta à?"

"..."

Vạn Thiên Thánh trợn mắt há hốc mồm!

Ngươi đùa ta hả?

Ngươi cho ta là tiểu hài tử sao?

Làm ra miếng mì vắt, sau đó dùng phương pháp rèn sắt của lão Triệu chế tạo một thoáng, thần văn gợn sóng mấy lần, ngươi liền chế ra được tinh huyết thiên phú rồi?

Ngươi đùa ta à!

Nhưng ông cam đoan, tinh huyết này thật sự là đồ mới tinh, ông đường đường là phủ trưởng, sao có thể nhìn lầm?

Nếu thế thì mắt ông mù luôn rồi!

"Ta..."

Vạn Thiên Thánh muốn mắng người, nhưng không biết mắng người nào mới tốt.

Thật hay giả?

Ông cũng bối rối!

Sau một khắc, ánh mắt ông bỗng nhiên nhìn về phía một chỗ khác, Trần Vĩnh!

Ông cảm thụ một phen trạng thái của Trần Vĩnh...

Bên trên trà lâu, Trần Vĩnh một mực bình tĩnh bỗng nhiên bịch một tiếng đánh nát ấm trà, y đứng dậy lau bàn, bịch một tiếng lại đánh nát cái bàn.

Trần Vĩnh vốn là người đàng hoàng lúc này cũng choáng váng!

Sư phụ, có phải người đã khai phá loại phương pháp chế tạo tinh huyết thứ hai rồi không?

Ta thế mà lại không biết có loại phương pháp kia, còn đơn giản như vậy?

Giống như làm bánh bao ấy, thoáng cái đã làm ra tinh huyết thiên phú!

Trần Vĩnh thu lực không được, đánh nát một đống đồ vật, rõ ràng y cũng rất choáng váng.

Vạn Thiên Thánh nhìn mà có chút đờ đẫn.

Tình huống gì thế này?

Trần Vĩnh rõ ràng không biết a!

Rõ là Trần Vĩnh cũng bị thủ pháp chế tạo thô bạo của Tô Vũ làm cho choáng váng!

"Tài liệu kia... rốt cuộc là thật hay giả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận