Vạn Tộc Chi Kiếp

Lưu Hồng vừa ra cửa, vị trung niên Hạ gia cùng Hạ Hổ Vưu cũng xuất hiện từ gian phòng đối diện.

Hai bên chạm mặt.

Mấy người liếc nhìn nhau, trong phòng, Chu Bình Thăng bỗng nhiên cười nói: "Hạ huynh, đã lâu không gặp, không bằng cùng đi uống chén trà?"

Vị trung niên khẽ nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục nụ cười, "Hổ Vưu, ngươi đi trước đi, ta muốn tâm sự với Chu quán trưởng một chút!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, cũng không nhiều lời, cậu vội vã đi theo Lưu Hồng xuống lầu.

...

Cùng một thời gian.

Bên ngoài Đạo quán.

Lại có mấy người tới, những người này ăn mặc toàn thân áo bào, không hề lộ mặt, khí tức có chút hư ảo, ý chí lực gợn sóng bao phủ toàn thân.

Giống như không phải cùng một bọn, mấy người gặp nhau tại cổng đạo quán, nhìn thoáng qua lẫn nhau, tất cả đều giữ im lặng, nối đuôi đi vào.

Sát vách.

Trong quán ăn.

Giả Danh Chấn nhìn chằm chằm mấy người một hồi, ngưng mày nói: "Nhìn không ra thân phận, có nên nhúng tay không, đây chính là nội bộ học phủ!"

Nội bộ bỗng nhiên xuất hiện một đám gia hỏa che lấp hành tung, họ vẫn là phải cẩn thận đề phòng.

Nữ Các lão lắc đầu đáp: "Không cần, chờ bọn chúng đi ra thì theo sau! Nhìn thử xem là ai, có quan hệ với ai nữa không, hiện đang nhúng tay vào dễ đánh rắn động cỏ."


"Tài liệu kia..."

Có vị Các lão cau mày mắng: "Cái tên Tô Vũ đó thật là to gan lớn mật! Tài liệu kia nếu tiết lộ ra ngoài sẽ hết sức phiền toái!"

Giả Danh Chấn thản nhiên nói: "Bị Hạ gia cầm đi, hoặc là thần văn nhất hệ cầm đi, chúng ta cũng không có cách nào! Bọn hắn dùng tiền mua, mua cũng là đồ tư nhân của sở nghiên cứu, chúng ta sao có thể nhúng tay? Là thế lực đối địch thì còn có thể lấy danh nghĩa xử lý bọn họ, nhưng nếu là Hạ gia cùng đơn thần văn nhất hệ thì xử lý không dễ."

Mấy người yên lặng.

Việc này hoàn toàn chính xác là không dễ xử lý.

Giả Danh Chấn rất nhanh lại cười nói: "Không sao đâu, tổn thất là đa thần văn nhất hệ, là do Tô Vũ làm, đó cũng là do bọn hắn không biết nhìn người! Ta không thấy thương cho Hồng Đàm, ta chỉ là có chút đáng tiếc với Tô Vũ!"

Lời ông vừa nói ra, mấy người xung quanh đều yên lặng.

Thật sự quá đáng tiếc!

Yêu nghiệt bậc này lại vì tham lam mà phản bội đa thần văn nhất hệ, về sau ai dám nhận hắn?

Dù cho đa thần văn nhất hệ không truy cứu thì hắn cũng bị phế bỏ.

Bầu không khí có chút ngưng trọng, một vị yêu nghiệt bị loại bỏ, trong lòng mấy vị Các lão cũng không dễ chịu, vốn họ chờ mong là giả, hiện tại... không ai nói ra được cái gì.

Nửa ngày sau, Giả Danh Chấn khôi phục như thường, cười nói: "Xem kịch đi, tiếp tục xem trò vui!"

Mấy người không cần phải nhiều lời nữa, bỗng nhiên có người nghĩ tới điều gì, buồn bã thốt lên: "Phải gặm bàn thôi!"

"..."

Giả Danh Chấn coi như không nghe thấy, nói đùa, ai gặm bàn chứ!


Ta có từng nói qua lời này sao?

Những người khác trợn trắng mắt, biết ngay cái tên họ Giả kia muốn quỵt nợ!

...

Lầu hai.

Trịnh Vân Huy thu thập một chút đồ vật, đang chuẩn bị rời đi thì thấy Lưu Hồng vào cửa, hiển nhiên gã cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng khi trông thấy Hạ Hổ Vưu thì gã liền nhíu mày.

"Vân Huy huynh!" Hạ Hổ Vưu vẫn là vẻ mặt tươi cười, "Đừng cảnh giác, Hạ gia là gia tộc đứng đầu Đại Hạ phủ! Vân Huy huynh nếu muốn làm ăn thì cứ tìm ta a!"

"Hạ Hổ Vưu, ngươi xen vào làm gì!" Trịnh Vân Huy tức giận quát: "Tên hỗn đản kia, ngươi cũng không phải là người tốt, giống hệt nhị đại gia của ngươi..."

Hạ Hổ Vưu cười làm lành: "Vân Huy huynh làm gì lại có thành kiến với ta như thế! Còn nữa, nhị đại gia của ta cũng là người tốt, ai mà không biết chứ?"

"Khụ khụ!" Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, nói thẳng: "Vân Huy, trước đó chúng ta đã thỏa thuận, tiền đặt cọc ta đều đã thanh toán! Tiền và đồ thì ta cũng mang đến, làm người mạnh nhất thế hệ này của Trịnh gia, giữ chữ tín thì vẫn làm được chứ?"

Hạ Hổ Vưu trực tiếp ngắt lời: "Mua bán hết thảy phải theo hợp đồng mà làm! Tiền đặt cọc bao nhiêu? Phí bội ước phải trả bao nhiêu? Hạ gia ta sẽ gánh chịu! Không để cho Vân Huy huynh tổn thất một phân một hào!"

Lưu Hồng liếc qua Hạ Hổ Vưu, thấp giọng hỏi: "Hạ Hổ Vưu, lời ngươi nói cũng tính đại diện cho Hạ thị thương hội à?"

Hạ Hổ Vưu lắc đầu, đáp: "Thế thì không có, bất quá chút buôn bán nhỏ này ta vẫn có thể ra quyết định!"

Buôn bán nhỏ!


Lưu Hồng thầm nghĩ lấy ba chữ này, lại nghĩ tới nhị đại gia mà Trịnh Vân Huy mới nhắc tới… Nhị đại gia...

Hạ gia rất lớn, rất nhiều người.

Lưu Hồng kỳ thật cũng chưa quen thuộc đối với Hạ gia.

Gã biết Hạ Hổ Vưu là người Hạ gia nhưng cụ thể thân phận thế nào thì gã không rõ ràng.

Giờ khắc này, gã cũng nhiều hơn mấy phần hoài nghi.

Nhị đại gia... Xếp hạng lão nhị, Hạ gia, Hạ Hầu gia?

Đồng lứa với Hạ Thiền!

Cháu trai của Hạ Hầu gia ư?

Hạ Hầu gia có mấy đứa cháu nhỉ?

Rất nhiều, nổi danh nhất dĩ nhiên là Hạ Long Võ, đây là cháu ruột, bà con xa thì cả một đám!

"Không phải là con trai của Phủ chủ đấy chứ?"

Lưu Hồng nổi lên ý nghĩ như vậy, không thể nào!

Phủ chủ có con trai thì dĩ nhiên gã biết điều này, bất quá gã chưa từng thấy mặt.

Cấp bậc của Hạ Long Võ cách gã rất xa.

Học phủ cho dù có người biết thì đó cũng là Sơn Hải cảnh, hoặc là một vài vị cường giả Lăng Vân uy tín lâu năm, một người vào học phủ không đến mười năm như gã thì còn không có tư cách tiếp xúc đến cấp bậc kia.

Trong lòng Lưu Hồng mang theo hồ nghi, gã cũng không hỏi kĩ mà nhìn về phía Trịnh Vân Huy, há miệng liền nói: "Làm ăn đó là bàn hợp đồng! Nhưng Vân Huy, ngươi không phải người làm ăn mà là người nhất định sẽ trở thành cường giả, cường giả lại lưỡng lự, do dự, phủ nhận chuyện đã đáp ứng thì đây là đả kích lòng tin của chính bản thân!"

"Mà một khi bán cho Hạ gia, Hạ gia tất nhiên sẽ trắng trợn sản xuất, tuyên truyền... Đến lúc đó, Hồng Các lão tất nhiên sẽ biết được! Nếu ngươi đưa cho chúng ta thì khác, chúng ta sẽ kín đáo nghiên cứu, không lấy lợi nhuận làm mục đích, sẽ cho ngươi một thời gian hòa hoãn..."


Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm nói: "Lời này sai rồi, các ngươi nghiên cứu kín đáo thì sẽ không có ai biết à? Lại nói, đồ vật là do Tô Vũ lấy ra, có liên quan gì tới Vân Huy? Đương nhiên là kiếm hơn một chút tính nhiều hơn một chút, Vân Huy huynh, Lưu trợ giáo ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ trả nhiều hơn một vạn điểm công huân!"

Có tiền liền tùy hứng!

Ta mặc kệ người trả giá bao nhiêu.

Ta cứ tùy ý thêm một vạn.

Lưu Hồng cũng cạn lời, Hạ gia giàu nứt đố đổ vách, thật sự mà so tiền, đơn thần văn nhất hệ hiển nhiên sẽ không bằng.

Vừa dứt lời, Lưu Hồng nhíu mày!

Ngoài cửa, lại có người đến.

Vài vị thần bí toàn thân bao phủ kín mít xuất hiện, có tiếng người khàn khàn nói: "Chúng ta cũng muốn mua tư liệu! Nói giá đi, mọi người cạnh tranh công bằng, người trả giá cao sẽ mua được!"

Vừa nghe thế, ánh mắt Lưu Hồng liền lộ ra vẻ cảnh giác, lạnh lùng quát: "Các ngươi là ai? Giấu đầu lộ đuôi! Tại học phủ còn ăn mặc như thế, có tin ta lập tức báo cho quân hộ vệ hay không?"

Một vị mặc hắc bào trầm giọng nói: "Lưu Hồng, đừng quên đây cũng không phải là hội đấu giá, đây là giao dịch chợ đen! Thân phận của chúng ta chỉ cần không phải Vạn Tộc giáo, ngươi dám quản chúng ta là ai?"

Một vị khác liền trực tiếp mở miệng nói: "Ta là người của Cửu Thiên học phủ, đồ này chúng ta cũng muốn! Cụ thể ta là ai thì không cần nói!"

Lưu Hồng lộ vẻ âm trầm, gã nhìn về phía Trịnh Vân Huy, thấp giọng nhắc nhở: "Bán sai người thì sẽ là phiền toái lớn, trước đó ta đã nhắc nhở ngươi!"

Trịnh Vân Huy nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, khẽ nói: "Ta không thông báo cho nhiều người như vậy a? Ta muốn giao dịch bí mật, các ngươi chạy tới cả đám thế này thì còn tính là bí mật sao? Lỡ dẫn Hồng Các lão hoặc là phủ trưởng tới, các ngươi bồi thường nổi tổn thất của ta ư?"

Trịnh Vân Huy cũng rất phiền muộn!

Sao lại tới nhiều người như vậy?

Lưu Hồng không lên tiếng, người tới nhiều dĩ nhiên là có quan hệ với gã.

Lời này không thể lộ ra, bằng không thì Chu Bình Thăng nghe được có thể sẽ giết chết gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận