Vạn Tộc Chi Kiếp

Tô Vũ nghe Lâm Diệu nói vậy thì vui vẻ mỉm cười, "Có thể hóa giải hiểu lầm là tốt nhất, Lâm huynh thông tình đạt lý như thế cũng vượt quá dự liệu của ta, ta còn tưởng rằng... ngươi sẽ đuổi ta đi kia kìa."

"Sao lại thế?" Lâm Diệu cười ha hả: "Tô đại thiên tài có thể tới cửa xin lỗi ta... Ta còn cảm thấy được sủng mà sợ đây! Như vậy đi, ban ngày không tiện, dù sao người đến người đi đông lắm, lão sư cũng không nhất định ở nhà, đêm nay ta sẽ cùng đi với ngươi."

"Tạ ơn Lâm huynh!"

Tô Vũ vội vàng nói lời cảm ơn, lại đưa đồ tới.

Lâm Diệu nghiêm mặt hỏi: "Tô huynh đây là xem thường ta ư?"

"Không có." Tô Vũ lắc đầu: "Ta biết ý của ngươi, nhưng dù ngươi không quan tâm thì Lưu lão sư sẽ nghĩ như thế nào? Ta còn muốn làm phiền Lâm huynh một thoáng... Cái này... đêm nay ngươi có thể mang theo được không?"

Hắn lúng túng nói: "Chỉ là để cho Lưu lão sư nhìn một chút thôi, không cần cố ý nói rõ, miễn cho nói ra lại xấu hổ. Lưu lão sư là người thông minh, vừa nhìn liền biết ý của ta, bằng không còn tưởng rằng Tô Vũ này chỉ nói ngoài miệng mà không có hành động thực tế, lúc đó mới thật ngượng ngùng."

"Vậy cũng đúng!" Lâm Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Tô Vũ nói rất hợp lý, bèn cười bảo: "Ta sẽ nhận! Ta quả thực là không quan tâm, nhưng lão sư vẫn quan tâm mặt mũi, được rồi, tối nay ta sẽ mang theo cho lão sư nhìn một chút rằng Tô Vũ là thật sự muốn nhận lỗi với ngài, ta nghĩ lão sư cũng sẽ không cố ý nhằm vào ngươi..."

Dứt lời, Lâm Diệu lại nghiêm túc ngồi thẳng lên, đoạn nói: "Tô huynh, có câu này không biết có nên nói hay không."

"Ngươi nói đi."

"Đa thần văn nhất hệ trước kia rất mạnh, nhưng hiện tại thật sự đã xuống dốc." Lâm Diệu chân thành nói: "Trong học phủ, đơn thần văn nhất hệ và đa thần văn nhất hệ đấu đá rất nhiều năm. Ta không phải khuyên Tô huynh chuyển hệ, chẳng qua là nhắc nhở Tô huynh, không nên dính vào, tỉ như mấy người đứng đầu Bách Cường bảng, Tô huynh có thể tránh thì hãy tránh đi."

Tô Vũ gật đầu, cảm khái: "Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta thực ra cũng không muốn thế này, ta chỉ muốn thanh thản ổn định tu luyện... nhưng mà... Aiii!"

Thở dài một tiếng, bi thương lan tràn.

Thiên phú tuyệt đỉnh lại như thế nào?

Tiến bộ nhanh chóng lại như thế nào?

Trong cái thùng nhuộm hỗn loạn này, làm sao có thể tránh khỏi phân tranh quyết liệt kia?


Giờ khắc này, Lâm Diệu bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, vui vì chính mình là người đơn thần văn nhất hệ, là phe phái rất mạnh, dù cho có một ít đấu tranh thì cũng không đến nỗi muôn vàn khó khăn như Tô Vũ.

Tô Vũ... thật sự quá thảm!

Một bên là phe phái tranh đấu, một bên là tài nguyên khan hiếm, một bên là cường giả chèn ép, một bên là ủy khúc cầu toàn!

Không có núi dựa to lớn, không có đầy đủ tài nguyên, không có tiền tài sản vật...

Nói lời thật lòng, hiện tại cầm lấy đồ mà Tô Vũ đưa tới, gã thậm chí còn thấy không đành lòng!

Vừa nghĩ tới đêm nay sẽ mang theo Tô Vũ đi bái phỏng lão sư, Tô Vũ lại còn phải khúm núm...

Chờ đến khi Tô Vũ rời đi, nhìn thân ảnh có chút bi thương của hắn, Lâm Diệu bỗng nhiên lẩm bẩm: "Dù cho ngươi thiên phú tuyệt đỉnh, tài hoa cái thế, thì vẫn phải khuất phục trước hiện thực, thiên tài cũng thật bi ai!"

Vì hắn mà đau thương!

Vì hắn mà mặc niệm!

Lúc bấy giờ, một ít oán hận trước đó bỗng tan thành mây khói.

Lâm Diệu trơ mắt nhìn một người mạnh hơn mình, có thiên phú hơn mình lại phải khúm núm đối với mình, phải cúi đầu trước hiện thực... Gã bỗng cảm thấy mất hết cả hứng thú!

"Hiện thực chó má này... không thể để thiên tài tu luyện mạnh mẽ được hay sao?"

Gã đóng cửa rầm một tiếng, giống như đang phát tiết bất mãn với hiện thực!

Hôm nay là Tô Vũ, chờ sư phụ của mình đấu thua, vậy mình phải thế nào?

Gã giống như thấy được bản thân trong tương lai!

Lão sư, ngươi cũng không thể thua a!


...

Ban đêm.

Khu dân cư dành cho giáo sư.

Sắc trời đã tối.

Trên đường.

Tô Vũ vờ ra vẻ rầu rĩ cất tiếng: "Lâm huynh, ta tay không mà tới, có phải rất không phù hợp?"

"Không có việc gì, lão sư không phải người hẹp hòi, huống chi... học viên bái phỏng lão sư, mang lễ vật lại càng không thích hợp!" Lâm Diệu tốt tính trấn an hắn: "Lão sư là tổng chỉ đạo tân sinh, kỳ thật chính là đạo sư của thần văn hệ chúng ta, ngươi tới bái phỏng ngài thì đó là nghiêm chỉnh bái phỏng, Tô huynh chớ suy nghĩ quá nhiều!"

"Nhưng mà..."

"Tô huynh, trước kia cũng không thấy ngươi thiếu quả quyết như thế a!" Lâm Diệu trêu ghẹo: "Lần trước, ngươi nói một câu "Phế vật cũng xứng cùng ta tranh phong" bá đạo biết bao! Làm sao thế, thật sự bị ép quá rồi? Hay là có áp lực khác quá lớn?"

Tô Vũ gật gật đầu, hít sâu một hơi, ưỡn thẳng người lên!

"Lâm huynh, cám ơn!"

"Đừng khách khí, việc nhỏ mà thôi."

"Ngươi đã đánh tiếng với Lưu lão sư chưa?" Lâm Diệu lắc đầu, "Đã gọi máy thông tin, lão sư không nhận, có lẽ ngài đang bận, bất quá không sao đâu, lão sư lòng dạ khoáng đạt, sẽ không so đo."

"Vậy thì ta chỉ có thể cảm tạ Lâm huynh lần nữa, hi vọng sẽ không liên luỵ Lâm huynh!"

"Không có gì!"


Lâm Diệu sảng khoái khoát khoát tay, việc nhỏ mà thôi!

Khi đang nói chuyện, hai người đã bước tới trước cửa một tòa biệt thự.

Biệt thự, không phải vị Đằng Không nào cũng đều có, bất quá Lưu Hồng là thiên tài trợ giáo, cũng không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không ở ký túc xá bình thường.

...

Bên trong biệt thự.

Lưu Hồng đang tính toán được mất của ngày hôm nay, trong lòng có chút vui vẻ, thu hoạch rất lớn!

Gã cũng đang suy nghĩ đến phiền toái trong tương lai... Có điều tổng thể mà nói thì phiền toái không lớn.

Còn nếu Tô Vũ không phục mà đi tìm Chu Bình Thăng... Lưu Hồng cười khẽ, ngươi đi tìm đi, để xem người nào sẽ tin tưởng ngươi!

Chờ khi chuyện tư liệu là giả lộ ra thì mình cũng đã là Lăng Vân.

Đừng nói không có quan hệ gì với mình, dù cho là có liên quan thì gã cũng không quá lo lắng.

Phía trên còn có thể giết chết gã sao?

Gã cũng không phải người có trách nhiệm chủ yếu!

Chu Bình Thăng còn ở phía trên chịu đòn kia kìa!

Gã đang nghĩ ngợi, đúng lúc ấy chuông cửa bỗng vang lên, ý chí lực của Lưu Hồng khuếch tán một thoáng, sau một khắc, sắc mặt gã ngây ra.

Tô Vũ?

Không, còn có Lâm Diệu!

Gặp ma à?

Hai tiểu tử này làm sao lại cùng đi tới, hai người bọn chúng là kẻ thù mà.


Nhìn thái độ thân mật của Lâm Diệu, nhỏ giọng nói chuyện với Tô Vũ, nụ cười kia... thấy thế nào cũng không giống kẻ thù a.

Lưu Hồng bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho choáng váng!

Tô Vũ tìm mình làm gì?

Còn nữa, hai tên nhóc đó rốt cuộc là tình huống như thế nào?

"Vì chuyện tư liệu mà tới ư?"

Lưu Hồng tự có phán đoán, gã bỗng cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn, tiểu tử Tô Vũ lại dám tìm đến mình, lá gan cũng không nhỏ.

Bất quá gã cũng không quá quan tâm, gã càng để ý hơn chính là Lâm Diệu bị cái quái gì.

Tên ngớ ngẩn này, ngươi quên ngươi bị Tô Vũ nhục nhã đau đớn thế nào sao?

Ta sao chính mình lại thu nhận một học viên ngu ngốc thế nhỉ?

...

Lưu Hồng khoan thai chậm rãi bước ra, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lâm Diệu vội vàng cất tiếng: "Lão sư..."

Tô Vũ cũng một mặt cung kính chào hỏi: "Lưu lão sư, làm phiền ngài nghỉ ngơi."

"..."

"Có việc gì?" Ngữ khí Lưu Hồng bình thản, Lâm Diệu vừa muốn mở miệng, Tô Vũ liền đầy mặt thành khẩn nói trước: "Ta là tới để tạ ơn lão sư, cũng là tới xin lỗi lão sư!"

"..."

Lưu Hồng bị đối phương làm cho hồ đồ luôn rồi.

Lúc này, Lâm Diệu suy nghĩ một chút, nhớ tới lời Tô Vũ dặn dò trước đó liền mở hé cái gói nhỏ trong tay ra, cố ý để lộ đồ vật bên trong cho Lưu Hồng nhìn qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận