Vạn Tộc Chi Kiếp

Lưu Hồng vốn không để ý, lại nghe Tô Vũ nói tiếp: "Lần trước ta không nên làm thế với Lâm huynh, ta đã nhận lỗi với Lâm huynh rồi, 300 điểm công huân tốn không ít, ta chỉ còn lại một chút tạp vật để tu luyện..."

"Tạp vật?"

Lưu Hồng hơi sững sờ, nhìn về phía túi đồ kia, sắc mặt gã chợt biến hóa!

Mẹ nó, ngươi đưa những vật này cho Lâm Diệu là có ý gì?

Gã đương nhiên nhận ra, những món đồ này đã từng qua tay gã.

Tô Vũ cũng không nói nhảm, lại móc ra một vật, vẻ mặt thành thật nói: "Lão sư, ta cũng chẳng có gì nhiều, thứ này, coi như ta tặng quà bái sư cho lão sư, ta muốn gia nhập môn hạ của lão sư."

Trong tay Tô Vũ xuất hiện một tấm lụa, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì sắc mặt Lưu Hồng đã tái nhợt luôn rồi!

《 Phá Thiên Sát 》!

Đáng chết, thứ này... thứ này gã dám nhận sao?

Đây là chiến lợi phẩm của Trịnh Vân Huy.

Xuất hiện trong tay Tô Vũ thì thôi đi, nếu xuất hiện trên người mình... Bị người khác phát hiện thì mình cứ chờ chết đi.

Không đúng, xuất hiện trên tay Tô Vũ cũng không được.

Mấy người Chu sư huynh đều tận mắt trông thấy,《 Phá Thiên Sát 》đã bị Tô Vũ thua cược mà đưa trả về cho chính chủ rồi.

Mà hiện tại, Tô Vũ lại vừa hai tay dâng lên《 Phá Thiên Sát 》, vừa thành khẩn nói: "Lão sư, không phải Tô Vũ muốn phản bội đa thần văn nhất hệ, là ta... thật sự không còn đường để đi, chỉ có lão sư đối với ta ân trọng như núi, cho nên ta muốn gia nhập môn hạ của ngài."

Lúc bấy giờ, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Lâm Diệu cũng thấy choáng váng tột độ.

Ngươi muốn chuyển hệ sao?


Việc này sẽ rất phiền toái, từ đó đến nay chúng ta luôn kết thù với đa thần văn nhất hệ!

Sắc mặt Lưu Hồng biến đổi bất định, chờ Tô Vũ làm bộ muốn quỳ buống, biết rõ hắn sẽ không quỳ nhưng gã vẫn vội vàng nâng đỡ một thoáng.

"Không được..." Lưu Hồng quát.

Nghe thế, Tô Vũ liền tỏ ra bi phẫn: "Lão sư không nguyện ý nhận ta? Là tâm ý ta không đủ thành khẩn sao? Được rồi, vậy ngày mai ta bắt đầu quỳ mãi không dậy ở khu Truyền Đạo, chỉ cầu lão sư thu nhận ta! Ta muốn cho tất cả mọi người trong học phủ thấy thành ý của ta, ta muốn bái sư một lần nữa."

Lưu Hồng: "..."

Giờ khắc này, Lưu Hồng đã hiểu rõ!

Gã nhìn Tô Vũ chằm chằm, tiểu tử giỏi lắm, mẹ nó ngươi muốn gác ta ở trên đống lửa để nướng a!

Bái sư cái rắm gì!

Nếu thật sự để cho tiểu tử này quỳ ở khu Truyền Đạo loan tin hắn muốn bái gã làm thầy...

Thì gã sẽ xong đời!

Chu Bình Thăng dù cho đần như heo thì cũng sẽ hoài nghi tư liệu là giả.

Huống chi, bên trên còn có Trịnh Các lão, còn có Chu phủ trưởng, hai vị kia chẳng qua là không có mặt ở hiện trường, một khi phát sinh việc này, chỉ sợ lập tức sẽ tra rõ.

Lưu Hồng nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt biến ảo một thoáng, trầm giọng nói: "Vào trong rồi nói, bị người ta thấy được sẽ không tiện."

Tô Vũ thấp giọng đáp: "Lão sư nguyện ý nhận ta rồi? Bằng không... Đêm nay ta quỳ hoài không dậy ở ngay đây."

Sắc mặt Lưu Hồng cực kỳ khó coi.


Một bên, Lâm Diệu còn có chút ngơ ngẩn, bất quá giờ phút này cũng vội vàng thúc giục: "Tô Vũ, đi vào rồi nói, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi không phải chỉ nói muốn tìm lão sư nhận lỗi thôi à? Sao bỗng nhiên lại muốn bái sư, nếu… nếu ngươi muốn bái sư, chúng ta chẳng phải sẽ là đồng môn?"

Nói đến đây, Lâm Diệu nhịn không được nhìn về phía Lưu Hồng, giống như có chút chờ mong, ý tứ kia rất rõ ràng, lão sư, hay là ngài nhận đi?

Cái tên này thiên phú quá mạnh!

Mà con người cũng rất tốt, nếu trở thành đồng môn, chuyện của mình trước đó và hắn không chỉ không phải chê cười, ngược lại còn là giai thoại.

Giai thoại không đánh nhau thì không quen biết.

Mà nhất hệ của gã hình như cũng không quá cường đại, Tô Vũ vào cửa, vậy đám sư huynh đệ bọn họ sẽ mạnh hơn.

Thấy ánh mắt sốt sắng đó của Lâm Diệu... Lưu Hồng thật sự nuốt một ngụm máu vào trong bụng.

"Đồ đần độn!"

"Ngu si!"

"Ngươi mà cũng xứng làm học trò ta?"

Lưu Hồng điên cuồng thầm mắng.

Sao ta lại mất trí thu học sinh này, về sau có tiền hơn nữa thì cũng không nhận.

Nhìn Tô Vũ nhà người ta xem.

Tên hỗn đản kia còn đang bức ta thoái vị đây, đồ đần độn nhà ngươi còn tưởng rằng hắn thật sự muốn bái ta làm thầy?

Hôm nay nếu mà nhận tiểu tử này thì ngày mai, lão tử không chỉ phải ói ra 4 vạn điểm công huân, mà còn phải bổ sung 4 vạn điểm đã bị chúng lấy đi, mặt khác, lại còn phải tiếp nhận lửa giận từ hai vị Sơn Hải, một vị Lăng Vân!


Coi bọn họ là đồ đần để mà đùa nghịch qua mặt ư?

Không, là lửa giận của toàn bộ đơn thần văn nhất hệ mới đúng!

Loại người phản bội như mình hố người một nhà, lại còn hố nhiều điểm công huân như vậy, những người kia không bóp chết tươi mình mới là lạ.

Trong lòng gã thầm mắng, nghĩ một chốc, Lưu Hồng mặt không đổi sắc nhìn về phía Tô Vũ, dịu dàng kéo tay hắn: "Vào trong rồi nói, không tiến vào... vậy thì cứ quỳ đi! Có việc có thể đàm phán, làm cho mọi người khó coi rồi thì cũng không biết sẽ tiện nghi cho người nào."

Lời nói đầy ẩn ý sâu xa truyền đến, Tô Vũ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, đi theo vào bên trong.

...

Phòng khách.

Không tính là quá xa hoa, thế nhưng rất có phẩm vị, cũng rất sạch sẽ.

Tô Vũ bỗng nhiên cảm thấy bội phục cái tên này, lão nham hiểm quả là khác biệt, trong nhà đều sạch sẽ hơn so với chỗ Bạch Phong vô số lần, nhìn qua có vẻ như gã là người tốt... Mới là lạ ấy!

Lưu Hồng phối hợp ngồi xuống ghế sô pha, thấy Lâm Diệu cũng muốn ngồi xuống bèn cười bảo: "Lâm Diệu, ta trò chuyện với Tô Vũ là được, ngươi về trước đi."

"Lão sư..."

"Mau tranh thủ thời gian tu luyện, học theo Tô Vũ ấy, tiểu tử này đã sớm là Thiên Quân ngũ trọng, hắn đùa ngươi cho vui thôi." Lưu Hồng ngọt nhạt nói: "Ngươi kém quá xa, thế là không được!"

"..."

Lâm Diệu choáng váng nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ tỏ ra khiêm tốn đáp: "Lão sư chê cười rồi, điểm của Lâm sư huynh lần trước đều là bị ta tiêu tốn vào đó, vẫn phải nói tiếng xin lỗi với Lâm huynh..."

Lâm Diệu ngây ngốc nhìn Tô Vũ, Thiên Quân ngũ trọng, đầu óc gã hiện tại thật sự hỗn loạn, ngơ ngác mà gật đầu.

Thấy vậy, Lưu Hồng liền mỉm cười nhắc nhở: "Những vật kia trả lại cho Tô Vũ đi, không phóng khoáng gì cả! Lão sư trước đó đã chuẩn bị đưa cho ngươi một ít đồ, hôm nay vừa vặn..."

Dứt lời, gã bèn lấy trong ngăn kéo bàn trà ra một vật.


"Đây là Địa Nguyên quả, hiện tại đừng dùng vội, khi nào đột phá cảnh giới có thể giúp ngươi mở một đến hai khiếu... Ngươi sắp tiến vào Thiên Quân nhị trọng, rồi vào tam trọng, tối thiểu cũng nên kéo nhỏ khoảng cách với những yêu nghiệt trong lớp!"

Nói xong, gã tươi cười đưa cho Lâm Diệu, lấy đi gói nhỏ trên tay Lâm Diệu, tiện tay ném qua cho Tô Vũ, đoạn cười giả lả bảo: "Các ngươi ấy, khách khí như vậy làm cái gì, lần trước ngươi thắng hắn, điểm công lao đó liền là của ngươi, Lâm Diệu thua được, kẻ nào thua không nổi mới mất mặt!"

Lời này vừa nói ra, Lâm Diệu nhìn Địa Nguyên quả trong tay, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ cảm động, vội vàng nói: "Tạ ơn lão sư, đúng, ta thua được, lão sư, ta sẽ không để ngài mất mặt, ta nhất định sẽ mau chóng đuổi kịp Tô huynh, dù cho không thể thì ta cũng phải trở nên mạnh hơn, không gây trở ngại cho mọi người!"

Cái từ “mọi ngươi” này... rõ ràng là đã coi Tô Vũ cùng Lưu Hồng làm người một nhà.

Lưu Hồng có xúc động muốn đánh chết Lâm Diệu ngay tại chỗ, mẹ nó, nếu không phải vì đồ trên tay ngươi thì còn lâu ta mới cho ngươi!

"Không có việc gì, về sớm tu luyện đi, đừng chậm trễ thời gian hoàng kim!"

"Vâng." Lâm Diệu kích động hô: "Lão sư, Tô Vũ, ta đi trước, ta nhất định sẽ không khiến cho các ngươi mất mặt, Tô Vũ, ngươi đã là Thiên Quân ngũ trọng, ta sẽ đuổi kịp ngươi!"

Tô Vũ mang theo nụ cười tương tự Lưu Hồng, gật đầu đáp: "Dĩ nhiên, ta tin tưởng Lâm huynh! Ta chẳng qua là người chậm cần bắt đầu sớm, đi trước một bước mà thôi, cuộc sống mai này của ngươi còn dài!"

"Không sai."

Lâm Diệu càng thêm kích động, mang theo nụ cười thỏa mãn, kích động rời đi.

Lão sư đã chân chính tán thành mình!

Thế mà người cũng đưa vật trân quý như vậy cho mình!

Sau một khắc, giọng nói của Lưu Hồng từ đằng sau truyền đến: "Chuyện tối nay đừng để lộ ra ngoài, dù sao... Tô Vũ vẫn là người của đa thần văn nhất hệ, có vài người không thể thấy ta sống tốt, đứa nhỏ ngốc, rõ chưa?"

Lâm Diệu thầm căng thẳng, vội vàng quay lại cung kính gật đầu: "Lão sư yên tâm, ngay cả ông nội ta cũng sẽ không hé nửa lời!"

"Ừm, trở về đi, mong ngày ngươi tiến vào Bách Cường bảng, lão sư còn có lễ vật chờ ngươi!"

"Tạ ơn lão sư!"

Lâm Diệu mang theo sự vui vẻ, xúc động xen lẫn thấp thỏm rời đi, giờ khắc này, gã có loại cảm giác kẻ sĩ chết vì tri kỷ!

Lão sư thật là tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận