Vạn Tộc Chi Kiếp

Lưu Hồng hết sức muốn chửi đậu đen rau muống, nửa ngày sau mới dở khóc dở cười gật đầu nói: "Cũng tính là thế đi! Chính là ý tứ này, mẹ của ta là vợ bé của cha, những huynh đệ kia nói là huynh đệ, trên thực tế không bằng cả người ngoài, cha ta, ông nội ta đều chỉ coi trọng những đứa con vợ cả, còn ta và Lưu Hạ... chỉ nhận đãi ngộ ăn nhờ ở đậu, không khác gì người hầu!"

Tô Vũ cau mày nói: "Hạ phủ chủ đã từng nói, Đại Hạ phủ không cho phép chế độ thê thiếp, vì sao..."

"Phủ chủ là Phủ chủ, cũng chỉ là nói mà thôi!" Lưu Hồng thản nhiên ngắt lời: "Thế đạo này, nam tử tham gia quân ngũ mỗi năm chết trận vô số, nữ giới nhiều hơn nam giới, thực lực không mạnh, không tự nuôi nổi bản thân. Nếu đúng như chế độ một vợ một chồng như Hạ phủ chủ nói thì rất nhiều nữ giới đều sẽ mất đi chỗ dựa."

"Hạ phủ chủ có đôi khi không thích hợp chấp chính, nghĩ cái gì là nói cái đó." Lưu Hồng phê phán một câu, rất nhanh lại tiếp tục: "Hãy nghe ta nói hết đã."

"Ta là con thứ cho nên dù cho khi còn bé có thiên tư, gia tộc cũng không quá coi trọng, sở dĩ ta đi theo con đường Văn Minh sư là bởi vì ta gặp được người tốt..."

Lưu Hồng lâm vào trong hồi ức, "16 năm trước, khi ta còn ở trong trung đẳng học phủ thì đã gặp một vị lão nhân, ông là thầy giáo vỡ lòng văn minh đạo của ta, ông đã dạy ta Vạn Tộc ngữ, mở cho ta một trang mới về thần văn, ông dạy cho ta rất nhiều, rất nhiều thứ!"

"Cũng là ông đã cho ta có vốn liếng tiến vào Văn Minh học phủ, để cho ta có tư cách đi đến ngày hôm nay, trong lòng ta, ông chính là ân sư cả đời, có ơn tái tạo đối với ta!"

Tô Vũ nghe, mơ hồ trong đó... có chút quen thuộc.

Câu chuyện này... sao nghe giống như đang nói về chính mình.

Liễu Văn Ngạn!


Hắn chợt có chút hoảng hốt.

Lưu Hồng tiếp tục nói: "Dưới sự chỉ bảo của lão nhân, thành tích của ta nổi bật, thi đậu Văn Minh học phủ! Vào hôm ta thi đậu Văn Minh học phủ... thì ông ấy lại rời bỏ nhân thế, ta rất thống khổ, rất nuối tiếc, thậm chí còn muốn từ bỏ nhập học..."

Lưu Hồng đau khổ, con mắt đỏ ửng lên, khẽ thở dài: "Trước khi lâm chung, ông lại nói cho ta biết, không được từ bỏ, tiếp tục bước đi! Hoàn thành nguyện vọng của ông, tới Đại Hạ Văn Minh học phủ hoàn thành sự nghiệp mà ông vẫn chưa hoàn thành!"

"Khi đó, ta không hiểu..." Ngữ điệu của Lưu Hồng đắng chát, "Mãi đến khi ta tiến vào Văn Minh học phủ, mơ mơ hồ hồ gia nhập đơn thần văn nhất hệ... Bỗng nhiên có một ngày, một vị lão nhân khác tìm được ta, nói cho ta biết, ân sư của ta là bạn chí giao của ông ấy, là một thành viên quan trọng trong hệ của ông, năm đó cũng là một trong những người lĩnh quân!"

"Lão nhân tìm tới ta rất khiếp sợ với việc ta gia nhập đơn thần văn nhất hệ, rất nhanh ông đã làm ra quyết định để cho ta rời khỏi đơn thần văn nhất hệ. Nhưng ta đã không phải là người mới đến cái gì cũng đều không hiểu nữa, ta biết... ông ấy rất khó khăn! Hệ của ông cũng vô cùng khó khăn!"

Tô Vũ khẽ động lòng, cảm thấy hơi khác thường.

"Cho nên, ta nói với ông ấy, ta muốn lưu tại đơn thần văn nhất hệ, ta muốn trở thành một cây đinh của ông, đâm vào đơn thần văn hệ!"

"Lão nhân không nguyện ý, ông vốn là người quang minh lỗi lạc, ông khinh thường dùng loại thủ đoạn này, nhưng ta thì khác, ta từng nếm đau khổ, từng chịu thua thiệt, lão nhân quá thẳng thắn, người quân tử như ông có thể làm nghiên cứu, thế nhưng không thích hợp để dẫn dắt một hệ trở nên lớn mạnh!"

"Hệ của ông bị áp chế, bị đánh ép, thậm chí đã sắp sửa diệt vong!"


Lưu Hồng cắn răng nói: "Phe phái của ông cũng là phe phái thuộc về ân sư của ta, sự nghiệp mà lão sư chưa hoàn thành, nguyện vọng của người trước khi lâm chung cũng là vì để nhất hệ này lớn mạnh thêm, tái hiện rực rỡ!"

"Bất kể như thế nào, ta sẽ không trơ mắt nhìn nhất hệ ấy cứ như vậy hủy diệt, bị đứt đoạn truyền thừa, chặt đứt hi vọng cuối cùng của lão sư!"

"..."

Tô Vũ lại biến sắc, nhìn chằm chằm Lưu Hồng.

Lưu Hồng khôi phục bình tĩnh, "Cho nên từ đó về sau, ta cắm rễ ngay tại đơn thần văn nhất hệ, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh mẽ thì lời nói mới có trọng lượng! Mạnh mẽ mới có thể tranh thủ được nhiều thứ! Mạnh mẽ mới có thể giữ được nhất hệ kia!"

"Bây giờ, ta đã là Đằng Không bát trọng, ta cần đột phá Lăng Vân, mau chóng trở thành Lăng Vân, Đằng Không chẳng tính là gì, chỉ có Lăng Vân, thậm chí Sơn Hải mới có thể tiến nhập vào cao tầng thực sự!"

Lưu Hồng nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt sáng rực.

"Tô Vũ, ta muốn trở nên mạnh hơn! Ta cần càng nhiều điểm công huân hơn! Ngươi... hiểu ý của ta không?"


Lúc này ánh mắt Tô Vũ cực kỳ dị dạng, nửa ngày sau hắn mới cất giọng hỏi: "Ý của ngài là... nằm vùng?"

Lưu Hồng khẽ thở dài: "Ngươi là người thông minh, nếu là Bạch Phong hay Trần Vĩnh, đời này ta đều sẽ không nói cho bọn họ biết, ngươi thì khác, ở trên người ngươi, ta thấy được hi vọng!"

Lưu Hồng khổ sở nói: "Nằm vùng... Có lẽ là thế đi! Chính ta đều sắp quên thân phận này, ngươi nghĩ không sai, năm đó tới học phủ, vị lão nhân tới tìm ta chính là sư tổ của ngươi, Hồng Đàm Các lão!"

"Mà ân sư của ta là một trong những người 50 năm trước bị đuổi khỏi học phủ, giống như lão sư Liễu Văn Ngạn ở Nam Nguyên của ngươi, ông ấy cũng bị trục xuất, chẳng qua là ông không may mắn như Liễu lão, cả một đời đều không thể Đằng Không, cứ như vậy mà tận mệnh, để lại vô số tiếc nuối!"

Lưu Hồng tự giễu cười một tiếng, "Nói thật, những năm này, ta thậm chí có chút tuyệt vọng, rất muốn từ bỏ, quên hết tất cả những thứ này mà đi theo đơn thần văn nhất đạo. Ta ở đây cũng có lão sư Sơn Hải cảnh, Sơn Hải cảnh... rất mạnh mẽ! Ân sư của ta còn chẳng thể Đằng Không! Cũng chỉ dạy bảo ta mấy năm, chẳng lẽ ta còn phải đi hoàn thành nguyện vọng của ông hay sao?"

"Các vị thiên tài 50 năm trước đều không hoàn thành mục tiêu, để cho người tầm thường như ta đi hoàn thành sao?"

Nụ cười của Lưu Hồng càng thêm đắng chát, "Hôm nay thấy được ngươi, ta giống như thấy được ta năm đó, đần độn, mang theo hùng tâm tráng chí, mong muốn hoàn thành hết thảy, trên thực tế... kết quả là, chúng ta vẫn sẽ cảm nhận được bản thân quá nhỏ bé!"

"..."

Giờ phút này, Tô Vũ đã rung động đến tột đỉnh!

Nằm vùng?

Cái tên này là người của đa thần văn nhất hệ ư?


Gã trải qua không khác mình là mấy, năm đó ở trung đẳng học phủ đã được thiên tài của đa thần văn nhất hệ dạy bảo, về sau tiến vào học phủ lại không gia nhập đa thần văn nhất hệ, đánh bậy đánh bạ mà gia nhập đơn thần văn nhất hệ.

Hồng Đàm phát hiện ra Lưu Hồng nhưng gã lại không nguyện ý rời đi, mà là muốn ẩn mình trong đơn thần văn nhất hệ!

Tô Vũ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô!

"Ngươi... Ngươi có chứng cớ gì..."

"Chứng cứ?" Lưu Hồng bật cười, "Ta hà tất dùng cái này để lừa ngươi, nếu nói chứng cứ..."

Lưu Hồng chần chờ một chút, nói khẽ: "Ngươi nhặt được《 Phá Thiên Sát 》, sẽ không thật tưởng rằng ta đang tính kế ngươi đấy chứ? Dùng một bản ý chí chi văn mấy ngàn điểm công huân đi tính kế một học viên nhỏ bé như ngươi ư?"

Thân thể Tô Vũ hơi lung lay!

"Ta chẳng qua là mượn cớ cố ý đưa cho ngươi mà thôi!" Lưu Hồng thở dài: "Không chỉ như vậy, ta còn âm thầm giúp đỡ ngươi tránh né rất nhiều phiền toái, bằng không, sau khi ngươi dưỡng tính, sớm đã có người tới tìm ngươi gây phiền toái, ta để cho Lưu Hạ ra mặt, nói là để Lưu Hạ giáo huấn ngươi, cho nên những người kia đều bị ngăn cản!"

"Sư tỷ Ngô Gia của ngươi bị trọng thương, ta lo lắng ngươi bước theo gót, cho nên một mực ngăn cản bọn hắn xuống tay với ngươi!"

"Tên đần Bạch Phong kia mà biết kinh doanh? Kỳ thật mỗi tháng ta đều sẽ gửi một số vật tư cho Trung tâm nghiên cứu bên đó, chính Bạch Phong lại mơ mơ hồ hồ, luôn cho là học phủ cho hắn, tên ngớ ngẩn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận