Vạn Tộc Chi Kiếp

Chờ Tô Vũ đi rồi, Lưu Hồng nhẹ nhàng thở hắt ra, nửa ngày sau mới cười ha hả: "Thú vị, tiểu tử này, mẹ nó, vì lừa dối ngươi mà ta kém chút nữa đều lừa luôn được chính mình!"

Cảm khái một tiếng, ta cũng không dễ dàng a!

"Đây chính là trí tuệ!"

"Hồng Các lão còn không biết tới lúc nào mới trở về, chờ ông ta biết được thì ta đã là Lăng Vân, điểm công huân cũng sử dụng hết, sự tình đã đi qua... Ha ha..."

Lưu Hồng cười đắc ý.

Ta phục ta quá ta ơi!

Mấy câu dối trá kia cũng chỉ có Tô Vũ mới thế, đổi thành tên đồ đệ ngu xuẩn của gã thì đã sớm tưởng là thật, làm gì còn đòi điểm công huân?

Nói không chừng liền móc hết điểm công huân trên người mình ra để cho gã tấn cấp rồi!

"Một vạn rưỡi a!"

Nói xong, gã vẫn còn có chút xót xa.

Không nói dối như thế thì không chi ra hai vạn đều đuổi không nổi Tô Vũ.

Tốt xấu gì cũng tiết kiệm được 5000 điểm!

Mà nhờ như vậy thì tiểu tử Tô Vũ cuối cùng sẽ không nhìn chằm chằm vào mình nữa, nói thật, lần này kém chút gã đã bị Tô Vũ hố, gã vẫn còn thấy sợ hãi đây này.

Mẹ nó, tiểu tử này là vì mình mà tính kế.

Muốn hố cho mình táng gia bại sản a!

"Ha ha, đi thăm dò đi, Hồng Các lão không ở đây, tra đều sẽ là thật, hừ!"

Lưu Hồng bật cười lần nữa, tự thấy khâm phục cơ trí của chính mình.

Thật sự có trung đẳng học phủ thứ 18, thật sự có ghi chép rằng gã nhập học, thật sự có vị lão nhân Trương Nhược Lăng bị đuổi đi kia, ông ấy cũng thật sự đã chết vào 9 năm trước...

Đây đều là sự thật!


Còn phần giả dối... Dĩ nhiên ông ta không phải ân sư gì đó của gã.

Lưu Hồng bĩu môi, dù sao gã cũng xuất thân từ thế gia nhỏ, Lưu gia như thế nào đi nữa thì mời cho bọn hắn mấy lão sư Vạn Tộc ngữ vẫn không có vấn đề, đại gia tộc nếu mà kém như thế thì còn có thể có nhân tài được chắc?

Bên trong gia tộc có học đường, gã tới trung đẳng học phủ căn bản chỉ là lượn lờ cho vui thôi.

...

Bên ngoài biệt thự.

Tô Vũ đi trên đường vẫn còn đang suy tư vấn đề này.

Thật hay giả vậy?

Hắn hiện tại tuyệt đối không thể xác định!

"Lão sư và sư bá cũng không biết sao?"

"Chỉ có sư tổ biết?"

Tô Vũ đau đầu, lời của Lưu Hồng khiến cho hắn lâm vào trong cơn xoắn xuýt.

Nếu thật sự là người một nhà... Vậy thì phải làm sao bây giờ?

Lần này 8 vạn điểm công huân, hắn cầm hai vạn, Lưu Hồng hai vạn rưỡi, sư bá cầm đi 1 vạn 4, Trịnh Vân Huy cầm đi 1 vạn 9 còn phải tính thêm phần mà Lưu Hồng mua sắm vật tư cho gã, gom chung vào một chỗ sẽ là 2 vạn 1.

Tô Vũ kỳ thật lấy được nhiều nhất, cộng thêm bên chỗ Trần Vĩnh thì hắn đã có được 3 vạn 4 ngàn điểm công huân!

Nhưng mà Lưu Hồng cũng ăn không ít, không phải người của mình, Tô Vũ không sớm thì muộn vẫn phải lấy lại.

Nhưng nếu là người một nhà... Tuy Lưu Hồng nói gặp nhau sẽ làm như không biết nhưng mà sao có thể thật sự tỏ ra không biết cho được.

Chịu nhục, ẩn núp ở trong đơn thần văn nhất hệ, đây chẳng lẽ không coi là việc to tát sao?

...

Trở lại trung tâm nghiên cứu, Tô Vũ cũng không nói nhảm, hắn đi thẳng đến phòng sách trong khu sinh hoạt.


Tìm kiếm một phen, rất nhanh, Tô Vũ đã lấy được một phần danh sách.

"Trương Nhược Lăng... năm 300 An Bình lịch bị trục xuất, vào trung đẳng học phủ thứ 18 của Đại Hạ phủ, đảm nhiệm chấp giáo Vạn Tộc ngữ... năm 341 An Bình lịch 341, bệnh chết trên giường..."

Thật sự có vị này!

Rất nhanh, Tô Vũ đã truy xuất ra thông tin, liên hệ tới một dãy số, hỏi thẳng: "Lưu Hồng tốt nghiệp ở trung đẳng học phủ nào?"

"Chờ một chút, ta tra giúp ngươi xem..."

Một lát sau, Hạ Hổ Vưu trả lời: "Trung đẳng học phủ thứ 18 của Đại Hạ phủ, làm sao vậy?"

"Hắn là con thứ của Lưu gia à?"

"Đúng thế!"

Tô Vũ không hỏi nữa, nếu là thật thì sẽ dễ dàng bại lộ thân phận của Lưu Hồng.

"Làm sao vậy?" Hạ Hổ Vưu rất có hứng thú, hỏi: "Ngươi có phải biết được cái gì đúng không? Còn có, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tô Vũ, có phải là huynh đệ nữa không đó, không thể nói thêm vài lời với ta sao?"

Tô Vũ cười đáp: "Không có gì, kiếm chút tiền nhỏ thôi, Hổ Vưu, muốn làm ăn với ta thì kín miệng chút, bằng không thì... mối giao dịch này chưa hẳn đã thành!"

Hạ Hổ Vưu nghe vậy liền thấy xúc động, "Đó là điều đương nhiên! Hiện tại muốn hàng gì sao?"

Xúc động quá đi!

Mua bán lớn sắp tới cửa rồi!

Vốn cậu chỉ muốn tối thiểu chờ Tô Vũ tiến vào Bách Cường bảng, thậm chí Đằng Không mới có thể làm ăn mua bán lớn, nhưng mà hiện tại... có lẽ lập tức liền có thể dùng rồi.

Hạ Hổ Vưu thầm cười ha ha trong lòng không ngừng, Tô Vũ kiếm nhiều công huân, đến cuối cùng, còn không phải đến trên tay cậu à?

Đây mới chính là thương gia!


Làm ăn, đốt lò lạnh quả nhiên mới là con đường phát tài, một người phất lên, vậy liền ăn uống không lo!

"Ngày mai lại nói, hiện tại không tiện."

"Hiểu rồi!"

Dập máy thông tin, Hạ Hổ Vưu cười hì hì không ngừng, nắm chặt hai bàn tay, cậu sắp phát tài rồi.

Còn cả tiểu tử Trịnh Vân Huy kia nữa, gã cũng có tiền.



Bận rộn tới đêm khuya.

Kế hoạch của Tô Vũ đã hoàn thành, dù cho không coi như viên mãn nhưng hết thảy vẫn tính là thuận lợi.

Mà ở nơi khác, trận giao đấu giữa học viên lúc sáng đã đưa tới vô số phản ứng dây chuyền khác thì lại chưa kết thúc.

...

Khu dành cho công nhân viên chức.

Một tiếng sấm rền ầm ầm vang lên.

Sau một khắc, một bóng người từ trong hư không ngã rơi xuống đất, miệng đầy máu tươi, nhuộm đỏ khăn che mặt.

"Khụ khụ khụ..."

Người bịt mặt ngã rơi xuống đất ho khan một hồi, khăn che mặt rách tươm, bất đắc dĩ hét lên: "Đừng đánh nữa, ta là Trần Lâm Hải, ta nhận thua! Ta lập tức trở lại Cửu Thiên học phủ, cam đoan không tới đây nữa, đây là vị Các lão nào a?"

"Để đồ lại!" Trong hư không, một bóng người chợt ẩn chợt hiện, thản nhiên nói: "Để đồ lại, mặt khác, nộp phí vào cửa, Tàng Thư các mất đi 10 bản Lăng Vân cảnh vạn tộc nguyên bản, là ngươi cầm phải không?"

"..."

Trần Lâm Hải nằm bẹp dưới đất, đầy mặt bất đắc dĩ, ta lấy mới lạ ấy!

Trọng địa của học phủ các ngươi, ta nào dám đi.

Rõ ràng là đang muốn hố mình một món lớn.

Nhưng hắn không có cách nào, né nửa ngày đều không tránh khỏi vị Các lão này, giao thủ mấy chiêu thì trực tiếp bị đánh gục, giờ phút này chỉ có thể nhận thua.

Đệ nhất học phủ, danh xứng với thực.


Cường giả vô số!

Tại đây, bị bắt được mà có thể dùng tiền xóa tai họa đã xem như vận khí.

"Ta không lấy..." Trần Lâm Hải nói một câu, lập tức lại nhanh nhảu: "Bất quá quý phủ mất đi 10 bản, ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, ta nguyện ý quyên tặng Đại Hạ Văn Minh học phủ 10 bản Lăng Vân nguyên bản!"

Không thể thừa nhận là mình lấy.

Bằng không thì mấy tên khốn kiếp này sẽ không chỉ hố mình chút xíu thôi đâu, lúc đó vu cho mình tự tiện xông vào trọng địa, khi ấy cũng không chỉ là chuyện 10 bản nguyên bản.

Trong hư không, vị Các lão kia nghe vậy thì dường như có chút tiếc nuối, cười nhạt: "Thôi cút đi, ngày mai đưa đồ tới! Mặt khác, lần sau còn dám xông vào Đại Hạ Văn Minh học phủ, tới được nhưng đi không được."

"Hiểu rõ!"

Trần Lâm Hải không dám nhiều lời, vứt xuống một viên ngọc phù, xoay người liền bỏ chạy.

Đó là ngọc phù ghi lại quá trình Tô Vũ chế tác tinh huyết, bất quá hắn đã nhớ kỹ, không lấy được thì thôi vậy.

...

Bên này, người của Cửu Thiên học phủ bị đuổi đi.

Một lát sau, hư không chấn động, lại có một người khẽ cười: "Tên ở chỗ ta đã tra ra được, người của hệ cải tạo!"

"Theo sát hắn!"

"Dĩ nhiên!"

Hai người trao đổi vài câu, rất nhanh lại có một người nói: "Tên ở chỗ ta là Thuần Thú hệ!"

"Tạm thời đừng động, nhìn thử xem là ý của cả hệ hay là ý của riêng chúng!"

"..."

Từng vị Các lão hội tụ.

Đều là mấy vị đang ngụy trang thiên tài.

Lại qua một hồi, Giả Danh Chấn mới đến.

"Lão Giả, bên chỗ ngươi thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận