Vạn Tộc Chi Kiếp

Giả Danh Chấn giống như cười mà không phải cười, ngữ khí phức tạp, "Ta vừa mới được xem một vở kịch siêu cấp, đừng nói nữa, ta phát hiện, ngụy trang thành học viên thật sự có thể nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, thấy rất nhiều điều bình thường không thấy được! Mấy người các ngươi hôm nay thật sự là đã bỏ qua màn kịch hay."

"Tình huống thế nào?"

Giả Danh Chấn cảm khái: "Tàng long ngọa hổ a! Người trẻ tuổi của học phủ mỗi một kẻ đều là nhân tài, cục kẹo ấy lớp lớp tầng tầng, ngươi lột ra một tầng tưởng rằng là sự thật, kết quả ngươi phát hiện... Bên trong còn có nữa!"

"Nói tiếng người đi!"

Giả Danh Chấn cười khổ: "Tiếng người chính là, vật trong tay các ngươi có thể vứt đi, là giả! Đơn thần văn nhất hệ lần này thua thiệt lớn rồi! Tổn thất trọn vẹn 8 vạn điểm công huân, Chu Minh Nhân lão quỷ này thật sự là có tiền, 8 vạn điểm đều bỏ ra mà không hề chớp mắt! Tiện nghi cho mấy người trẻ tuổi, từng kẻ từng kẻ đều khiến lão quỷ ấy hao tâm tổn sức!"

Mấy người nghe vậy, nhất thời liền thấy hứng thú, vội vàng truy vấn.

Giả Danh Chấn thuật lại đơn giản một hồi, xong đâu đó lại cười khổ: "Đây là chuyện ta thấy trong khách sạn, ta tưởng rằng dừng ở đây rồi, khi đó còn cảm khái mỗi một người đều là nhân tài a, kết quả... Kết quả đêm nay ta lại thấy được nhiều thứ hơn."

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, sau đó ông lại đi theo Tô Vũ một hồi.

Kết quả... tam quan của ông cũng được khai sáng!

Mẹ nó!

Vô gian đạo, kế phản gián, binh lâm thành hạ, uy bức lợi dụ, chắp nối, ra vẻ đáng thương...

Mấy tiểu tử này ai ai cũng lần lượt tung hết chiêu này tới chiêu khác.

Ông xem mà phản ứng không xuể.


Giả Danh Chấn bùi ngùi mãi thôi, chỉ có thể nói, bọn hắn đã thoát ly thời đại, cao cao tại thượng, đã sớm không có tâm tư chú ý tới những người tuổi trẻ này nữa.

Thật sự khi hòa lẫn vào, quan sát nghiền ngẫm... thì lại rung động khó hiểu!

Đám thiên tài thế hệ mới trâu bò như vậy ư?

Vài vị Các lão chờ ông kể xong, ai cũng trợn mắt há hốc mồm!

"Lão Giả... tiểu tử Lưu Hồng kia... Thật sự là do Hồng lão quỷ an bài à?"

Giả Danh Chấn cười khổ: "Thật thật giả giả khó mà nói! Dựa theo lời sau đó Lưu Hồng tự nói một mình thì đó là gạt người, thế nhưng… ai mà biết thật hay giả. Thật thật giả giả, chín thật một giả, ai mà phân rõ được. Dù sao ta hiện tại không dám tùy tiện tin tưởng mấy tên tiểu tử đó nữa rồi."

Mấy người gật đầu, âu sầu trong lòng.

Người trẻ tuổi, càng ngày càng đáng sợ.

"Còn có tên nhóc Tô Vũ..." Giả Danh Chấn cảm khái: "Tiểu tử này có thiên phú, có trí tuệ, có mưu tính, chỉ là còn hơi non một chút, đây cũng là điều bình thường! Nói thật, ta thật sự không nghĩ tới hắn lại to gan như vậy, chưa tới Đằng Không lại dám đi xén lông của Chu lão quỷ, to gan lớn mật thật đấy!"

Mấy người không phản bác được.

Rất nhanh, liền nghe Giả Danh Chấn nói tiếp: "Cũng tốt, xem ra năm nay thật sự xuất hiện nhân tài! Các vị, đất dụng võ của chúng ta đã đến, mục tiêu chính là mấy tiểu tử đó! Tô Vũ, Trịnh Vân Huy, Hạ Hổ Vưu, Vạn Minh Trạch... Tất cả đều là đối tượng để chúng ta đả kích!"

Vài vị Các lão đồng thời gật đầu!


Có chút xúc động muốn tung quyền đánh chưởng!

Xúc động đi đánh người!

Xả giận, mấy tên hỗn đản kia, ngay cả Các lão bọn họ mà cũng dám tính toán, thiếu chút đã mắc mưu.

"Vết thương của Trịnh Vân Huy và Tô Vũ không sao chứ?"

"Trịnh Vân Huy khẳng định là không có chuyện gì, Trịnh lão quỷ nói thế nào cũng là Sơn Hải đỉnh phong, lần này mò được một số lớn, Trịnh lão quỷ còn không phải cao hứng phát cuồng hay sao, hao phí một chút đền bù tự nhiên không có trở ngại."

"Còn về Tô Vũ..." Giả Danh Chấn cười nói: "Cũng đừng lo lắng cho hắn, tiểu tử này giấu trong lòng hai vạn điểm công huân, tùy tiện tốn chút công huân cũng đủ cho hắn chữa thương."

Mấy người lại gật đầu, Giả Danh Chấn cấp tốc nói: "Đi, trở về thôi! Chúng ta còn đang bế quan đấy, hiện tại lộ diện thì không thích hợp."

Mấy người không cần phải nhiều lời nữa, cấp tốc tan biến ngay tại chỗ.

Một lát sau, lại có vài vị cường giả đến, kiểm tra dấu vết còn sót lại, phân biệt ra khí tức của mấy vị Các lão, rất nhanh lại dồn dập rời đi.

...

Đại Hạ thành chủ phủ.

Hạ Hầu gia béo lùn chắc nịch đang ăn dưa hấu, ăn ào ào, Hạ Tân Y hồi báo một thoáng về chuyện hôm nay.


Hạ Hầu gia vừa ăn, vừa hàm hồ nói: "Ngươi không phải con trai của lão tử, ngu ngốc, không xứng! Nhìn qua liền biết là giả, còn lải nhải mãi không xong!"

"Cha..."

Hạ Hầu gia mặc kệ y, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói: "Đồ đần, lần này tổn thất bao nhiêu tiền?"

"Không có tổn thất..."

Hạ Hầu gia trừng mắt liếc Hạ Tân Y một cái, vứt xuống vỏ dưa hấu, ợ một hơi rồi mắng: "Ngu xuẩn! Sao lại không có tổn thất? Đồ đần độn! Báo giá a, trực tiếp há miệng liền là 300 ngàn công huân, Trịnh Vân Huy liệu có bán hay không?"

"..."

Hạ Tân Y cười khổ: "300 ngàn, ngài nói là giả mà..."

Hạ Hầu gia trợn trắng mắt, "Ngốc ơi là ngốc, nói cái giá mà thôi. Ai bảo ngươi chi tiền mua thật? Kích thích Đơn thần văn hệ chút thôi, nâng giá lên, sau đó tìm Trịnh Vân Huy chia lợi tức, ngươi có công cũng có phần a."

"Cha..."

Hạ Hầu gia khoát khoát tay, lười nói nhiều lời, tùy ý bảo: "Trò đùa trẻ con, được rồi, qua rồi thì cũng đừng nhắc lại! Không quan tâm thật giả, ngươi căn bản đều không cầm về được, ngươi có tin hay không, dù cho là đồ thật, ngươi vừa bắt tới tay, rất nhanh liền bị tên họ Vạn quét hết, điểm công huân mất đi thì thôi, đồ mất đi rồi sẽ lấy lại không được!"

Hạ Hầu gia hiểu rất rõ vị kia, chỉ sợ hết thảy đều nằm trong long bàn tay của ông ta.

Đồ là thật thì vật kia không ra khỏi được phạm vi Văn Minh học phủ.

Đây là điều chắc chắn tuyệt đối!

"Không nói nữa, bảo Hổ Vưu tiếp xúc cùng mấy tiểu tử kia nhiều thêm một chút, có vẻ thú vị đấy, xem ra lần này học viên đều rất thú vị!"


Hạ Hầu gia đứng dậy, lắc lắc người, vừa đong đưa vừa đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, những tài liệu mà Tô Vũ dùng để chế tạo tinh huyết kia đều tăng giá cho ta, lũng đoạn một thoáng, bán cho Đơn thần văn hệ! Có tiền như vậy... Không hố bọn hắn thì hố ai!"

Nói đến đây, y hơi chấn động một chút, vội phủ định: "Không, không được thu thập trắng trợn! Yên lặng mà nắm giữ tình huống, hết thảy những người mua sắm những thứ này đều ghi chép lại thành danh sách!"

Ánh mắt Hạ Hầu gia sáng lên: "Chú ý quan sát cho ta, gần đây người nào mua sắm những vật tư này với số lượng lớn đều là người có được tin tức, thậm chí còn ở hiện trường quan sát. Ngoại trừ những tên trong Văn Minh học phủ thì khả năng lớn nhất là người của Vạn Tộc giáo!"

Y quay đầu nhìn về phía Hạ Tân Y, cười hì hì nói: "Có lẽ là một cơ hội trực đảo hoàng long! Nhìn thử xem có thể mượn cơ hội này, quét sạch đám cao tầng của Vạn Tộc giáo! Có thể biết được những chuyện này thì địa vị sẽ không thấp!"

Hạ Tân Y cũng thấy vui vẻ, vội vàng nói: "Cha, ta biết rồi, ngài quả nhiên mắt sáng như đuốc..."

"Xéo đi, lão tử cần ngươi nịnh nọt à?" Hạ Hầu gia mắng một tiếng, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, thế này thì không kiếm được tiền, tiếc quá. Được rồi, nếu có thể phá huỷ một phòng nghiên cứu của Vạn Tộc giáo thì có lẽ thu hoạch càng lớn! Nói tới... đột nhiên lại cho ta một ý hay..."

Hạ Hầu gia lẩm bẩm: "Hay là ta cũng tiết lộ ra ngoài một chút kết quả quan trọng? Tài liệu chế tác hạch tâm đang nắm giữ trong tay chúng ta, câu một ít cá, cũng có thể câu đến cá lớn!"

Ánh mắt y càng ngày càng sáng!

"Thiên Nguyên đan của Hạ gia thế gian đều nghe tiếng! Hay là tiết lộ phương pháp phối chế ra ngoài? Xem kẻ nào muốn nắm giữ tài liệu chế tác hạch tâm, có lẽ thật sự có thể câu được cá lớn!"

Hạ Tân Y giật mình, "Cha, không được..."

"Im miệng!" Hạ Hầu gia không nhịn được nói: "Ta chỉ nói mà thôi, không nhất định phải là cái này, đồ của Hạ gia truyền đi cũng chưa chắc là chuyện tốt, người ta kiêng kị là một chút những vật khác... Hiệu quả có lẽ cũng không tệ!"

Y giống như phát hiện cơ hội buôn bán lớn, giờ phút này ánh mắt y sáng lấp lánh như tuyết.

Hạ Tân Y không lên tiếng nữa, yên lặng thối lui, cha lại chuẩn bị hố người.

Lần này không biết sẽ là kẻ nào không may.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận