Vạn Tộc Chi Kiếp

"Không nhiều!" Trần Vĩnh lắc đầu nói: "Có thể nói là rất ít, cho dù trên Bách Cường bảng, người tu thân thể tiến vào Vạn Thạch, Vạn Thạch cảnh chân chính kỳ thật cũng không nhiều, tỉ lệ khoảng một nửa! Bách Cường bảng là bảng danh sách học viên dưới 30 tuổi mạnh nhất trong học phủ chúng ta, bởi vậy có thể thấy rõ tỉ lệ này ít đến mức nào."

"Mà học viên trên bảng Vạn Thạch của Chiến Tranh học phủ gần như đều là Vạn Thạch, Vạn Thạch chân chính! Trước đây vài năm, Trịnh phủ trưởng bỏ đi một bộ phận không đến Vạn Thạch, sau này còn quy định không hợp nhất 10 khiếu trở lên thì không cho vào Bảng Vạn Thạch, có một thời gian bảng danh sách kia đều trống không."

Tình nguyện bỏ trống cũng không cho người lên bảng!

Bởi vậy bảng danh sách của bọn họ liền gọi là Bảng Vạn Thạch!

Có người nhìn thì là Vạn Thạch, mà tại Chiến Tranh học phủ, người lên bảng sẽ đại biểu cho mặt mũi của học phủ, cho nên bọn họ dứt khoát loại bỏ ngụy Vạn Thạch.

Tô Vũ từng nghe nói việc này, mà hình như là chuyện tốt do sư phụ mình làm.

Đi đánh nhau một lần, Trịnh phủ trưởng phát uy dứt khoát tiến hành cải cách, cũng thật là quyết đoán.

Tô Vũ lại hỏi rất nhiều vấn đề, Trần Vĩnh giải thích chi tiết, giải đáp từng cái.

Đây chính là lợi ích chân chính khi bái sư!

Nếu không có lão sư, chỉ học lớp công, rất nhiều thứ không tiện hỏi.

Các chấp giáo không có nhiều thời gian như vậy để giải thích tỉ mỉ với mỗi học viên, bọn họ chỉ nói giản lược một chút là được, dù sao Văn Minh học phủ cũng không để ý việc tu luyện thân thể, nếu hợp nhất hai khiếu thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm, cũng không vì vậy mà cảm thấy không tốt, chỉ cần thần văn mạnh mẽ, ý chí lực mạnh mẽ, vậy thì đó chính là cường giả.

...

Một tiết khóa kéo dài hơn hai giờ.

Tô Vũ hỏi rất nhiều vấn đề, Trần Vĩnh đều giải đáp kỹ càng.

Khóa học riêng ngoài giờ của Lăng Vân cửu trọng, cái này cần rất nhiều điểm công huân.


Ngô Gia rồi cạnh nghe đến sắp ngủ gục.

Không phải vì nàng lười biếng, mà là vì nàng từng nghe rồi.

Đến khi Tô Vũ không còn vấn đề để hỏi nữa, Ngô Gia ngáp một cái, mơ hồ nói: "Nhóc con tò mò, ngươi hỏi xong chưa?"

"..."

Tô Vũ xấu hổ.

Lời này! Cái gì gọi là nhóc tò mò?

Không phải chỉ là ta không biết những thứ này thôi sao.

Trần Vĩnh cũng mắng: "Không chăm chú nghe giảng, học sư đệ ngươi một chút đi! Tu giả phải nghiên cứu tường tận trên dưới, không ngại học hỏi kẻ dưới! Dù là cường giả vô địch cảnh cũng phải luôn coi bản thân là kẻ ở bậc thấp nhất để tìm kiếm, học hỏi, tu đạo không bờ bến, thử mọi cách thì mới có thể tiến lên!"

Ngô Gia ủy khuất nói: "Lão sư, ta biết hết rồi mà, mấy thứ này ngài nói đến mức tai ta sắp đóng kén rồi!"

Trần Vĩnh bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Vậy cũng phải nghe, sư đệ ngươi..."

Thôi, không nói.

Sợ ngươi tự ti!

Người ta Thiên Quân cửu trọng hỏi những vấn đề này là để chuẩn bị tiến vào Vạn Thạch.

Người ta nghe một lần là đủ rồi!


Vì sao?

Bởi vì rất có khả năng hắn sắp tấn cấp Vạn Thạch, sau này không cần nghe nữa.

Nha đầu nhà ngươi chưa đến Vạn Thạch, vậy phải đàng hoàng nghe cho ta, nghe xong rồi lại nghe tiếp!

Ngô Gia không biết vụ này, chờ khóa kết thúc, nàng gãi đầu, ngoẹo cổ nhìn về phía Tô Vũ, cười hì hì nói: "Sư đệ, nghe nói trước đây ngươi đánh bại Trần Khải hả?"

"May mắn mà thôi..."

"Làm hay lắm!"

Ngô Gia vui vẻ đáp: "Nhất hệ bọn hắn không có kẻ nào tốt lành cả, đều là người xấu! Cứ thích bắt nạt chúng ta! Sư tỷ ngươi vất vả lắm mới leo lên được tận Bách Cường bảng, mấy tên khốn kiếp kia lại cứ muốn gây chuyện với ta..."

"Đó là vì ngươi học nghệ không tinh!"

Trần Vĩnh đả kích một câu, Ngô Gia ủy khuất nói: "Lão sư, hôm nay sao ngài cứ đả kích ta mãi vậy?"

Trần Vĩnh ngượng ngùng.

Y cũng bị kích thích mà!

Đồ đệ của sư đệ sắp tấn cấp Vạn Thạch, đồ đệ của ta... Được rồi, không nghĩ nữa, phải bình tĩnh, Trần Vĩnh ta nhịn được.

Ngô Gia cũng không thèm để ý, nàng cười nói: "Sư đệ, lão sư cứ khen ngươi hoài, nói ba tháng sau ngươi có hi vọng khiêu chiến Bách Cường bảng, thật hay giả thế? Ba tháng nữa vừa lúc là cuối năm, khi đó hẳn là ta cũng khôi phục, chẳng lẽ khi đó ngươi có thể sánh vai cùng sư tỷ sao?"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Sao có thể so được với sư tỷ, ta sẽ cố gắng hết sức! Độ chứa ý chí lực của sư tỷ sắp đến đỉnh phong rồi, ta còn kém xa lắm."


"Cũng đúng, ý chí lực tiến bộ rất chậm!" Ngô Gia chân thành nói: "Sư đệ, qua một hai năm nữa sư tỷ ta có hi vọng tiến vào Đằng Không, ngươi cũng không thể quá muộn! Chờ ta tiến vào Đằng Không rồi, thần văn chiến kỹ đại thành, xem ta thu thập những tên kia như thế nào!"

"Vậy thì sớm chúc mừng sư tỷ..."

"Không cần sớm thế đâu!" Ngô Gia cười hì hì nói: "Hai năm nữa rồi hẵng chúc, sư đệ, chờ ta Đằng Không rồi, có khả năng ngươi cũng tiến tới hàng đầu Bách Cường bảng, đến lúc đó chúng ta một người là trợ giáo thiên tài, một người là học viên thiên tài, đa thần văn nhất hệ sẽ có thể tuyển nhận một ít học viên nữa."

"Ừm, sư tỷ nói không sai!"

Tô Vũ gật đầu, bộ dáng rất là đứng đắn.

Trần Vĩnh nghe mà đau tim, y ra ngoài, không muốn nghe nữa.

Đồ đệ ngốc nhà ta... Ta sợ đến lúc đó tình cảnh sẽ trái ngược!

Tô Vũ người ta thành trợ giáo thiên tài, ngươi thành học viên thiên tài... Ta sợ ngươi không còn mặt mũi gặp ai.

...

Hàn huyên một hồi với Ngô Gia, tâm tình Tô Vũ không tồi.

Sư tỷ này rất hay nói, cũng rất hiền lành, trước đó còn tưởng đối phương tâm cao khí ngạo, mặt lạnh như núi, động một chút là trợn mắt dùng lỗ mũi hừ ngươi giống như Ngô Lam!

Kết quả Tô Vũ đoán sai rồi, cũng tốt, bằng không thì sẽ phải nhức đầu.

...

Đến lúc giữa trưa, Tô Vũ dùng cơm ở chỗ Trần Vĩnh, sau đó mới cáo biệt Trần Vĩnh cùng Ngô Gia, rời khỏi Tàng Thư các.

Hắn đi rồi, Ngô Gia thấy sư phụ vẫn nhìn theo qua cửa sổ, nàng không nhịn được mà hỏi: "Lão sư, sao ta cảm thấy ngài đối xử với hắn còn tốt hơn ta thế, có phải muốn đổi đồ đệ hay không?"

Trần Vĩnh bật cười, sau đó than nhẹ một tiếng, cảm khái: "Gia gia, về sau... Ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều rồi."


"Cái gì?"

"Không có gì, tu luyện đi, dưỡng thương làm chủ, gần đây đừng nghĩ chuyện khác, Hoàng Khải Phong... Sẽ có người giúp ngươi thu thập."

"Hả?"

Ngô Gia tò mò nhìn về phía dưới lầu, "Ngài nói tới Tô Vũ sư đệ à?"

Trần Vĩnh mỉm cười, không đáp lời.

Cũng tốt!

Trước đây đa thần văn nhất hệ chỉ có mình Ngô Gia ở thế hệ học viên, nàng phải chịu đựng áp lực rất lớn.

Hiện tại có thêm Tô Vũ... Mà hắn có thiên phú ngoài dự liệu, cũng rất cường đại, sau này Ngô Gia sẽ dễ sống hơn.

"Thiên Quân cửu trọng..."

Trong lòng thì thầm một câu, nhưng Vạn Thạch sẽ khó khăn, bên trong khiếu huyệt của Tô Vũ hỗn tạp đủ loại lực lượng tinh huyết, cần không ít thời gian để thuần hóa, tinh huyết Quang Minh Điểu cũng có tác dụng thuần hóa.

Để y xem xem có thể thu thập hay không, giúp hắn nhanh chóng tịnh hóa hoàn toàn.

"Chủ yếu vẫn là ý chí lực, cảm thấy tiến bộ hơi chậm, là vì tu luyện《 Khoách Thần quyết 》sao?"

Tô Vũ không nói, y cũng không hỏi.

Nhưng lần trước Tô Vũ giao thủ cùng Trịnh Vân Huy, ý chí lực cực kỳ bền bỉ, y cũng không rõ rốt cuộc Tô Vũ có tu luyện《 Khoách Thần quyết 》hay không.

"Cũng quên hỏi hắn đã bỏ ra bao nhiêu điểm công huân... Được rồi, 5000 điểm công huân chắc là đủ để tu luyện tới Vạn Thạch chứ?"

Tô Vũ tiến bộ nhanh như vậy nhất định đã tiêu tốn không ít điểm công huân, nhưng y cảm thấy 5000 điểm là đủ rồi.

Tiểu tử này cũng thật chịu chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận