Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Minh Trạch khẽ cười, đơn giản đáp: "Bách Cường bảng... Vân Huy, bên trên Bách Cường bảng có rất nhiều cường giả, bình tĩnh lắng đọng chờ đợi một thời gian không tốt sao?"

"Dẹp đi!" Trịnh Vân Huy một mặt xem thường, khinh thường nói: "Chỉ có dũng tranh thượng du, biết khoảng cách, biết vấn đề thì mới có thể tiến bộ. Một mực nhẫn nhịn làm rùa rút đầu, không sớm thì muộn cũng sẽ thật sự trở thành ô quy. Cho dù ta có thất bại thì cũng biết vấn đề nằm ở đâu, rất nhanh sẽ đuổi theo kịp ngươi!"

Vạn Minh Trạch chỉ cười mà không đáp.

Ngươi là ngươi, ta là ta, mọi người đều có con đường của riêng mình, chưa hẳn đã cùng bước lên một đại lộ.

Triệu Thế Kỳ đứng bên cạnh nhẹ nhàng thở hắt ra, cất tiếng: "Xem ra Văn Minh thế gia đúng thật là rất mạnh, Hồ Thu Sinh, hãy cho ta mở mang kiến thức một chút nội tình Hồ gia đi!"

Triệu Thế Kỳ là nhi tử của Phó tướng Long Võ vệ.

Là truyền nhân của Chiến Giả đạo!

Hắn cùng Trịnh Vân Huy đều tính là hộ ngoại lai trong số yêu nghiệt ở thế hệ này, gia tộc của hai người bọn họ không phải là dùng Văn Minh đạo để nổi danh.

Hồ Thu Sinh mỉm cười gật đầu.

Tô Vũ phát hiện một sự kiện, truyền nhân của Văn Minh thế gia xem ra đều rất thích cười!

Ngược lại kẻ xuất thân từ Chiến Giả đạo như đám Triệu Thế Kỳ, Trịnh Vân Huy thì không quá ưa mỉm cười trò chuyện với người khác, thường thường là trưng ra bộ mặt hòa nhã mà nghiêm túc.

Hai người tiến vào bí cảnh.

Trận tranh tài thứ hai bắt đầu!


Vẫn như cũ là hai loại màu sắc quay cuồng, thế lực ngang nhau.

Sắc mặt Hồ Thu Sinh và Triệu Thế Kỳ đều ngưng trọng, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt xuống.

Lần này, quá trình giao thủ giữa hai người rất dài.

Mắt thấy đã sắp được mười phút đồng hồ, thân thể Triệu Thế Kỳ bỗng lảo đảo một bước, kém chút ngã sấp xuống, ý chí lực thu về, hắn mở mắt nhìn về phía Hồ Thu Sinh, vẻ mặt trắng bệch, nửa ngày sau mới thở dốc nói: "Xem ra lứa tử đệ xuất thân từ Chiến giả gia tộc chúng ta đều kém một chút, nhưng ta sẽ sớm đuổi theo tới! Hồ Thu Sinh, tháng sau ngươi sẽ trùng kích Bách Cường bảng có đúng không?"

Trịnh Vân Huy còn đang điều tức gần đó, nghe vậy liền táo bạo nói: "Cùng nhau khiêu chiến đi. Ta cảm thấy dựa vào thực lực của lứa chúng ta năm nay, mười vị trí dưới cùng ở Bách Cường bảng đều không có vấn đề gì, trực tiếp thay máu mười vị trí đó đi, miễn cho để một đám người tầm thường chiếm cứ vị trí, thật mất thể diện!"

"..."

Giữa sân, không ít lão sư nghe vậy đều im lặng.

Lời này sẽ đắc tội với vô số người!

Mười vị trí đầu tiên đếm ngược trên Bách Cường bảng, có vài học viên chính là đệ tử của các vị lão sư đang ngồi ở đây.

Tỉ như Ngô Kỳ, học sinh của nàng chính là người xếp ở vị trí 100.

Mấy người Hồ Thu Sinh nghe thế thì chỉ cười mà không tiếp lời.

Không vội.

Trịnh Vân Huy quay đầu liền nhìn về phía Tô Vũ, oang oang giọng, nói: "Tô Vũ, ngươi cũng đã là Thiên Quân lục trọng, thần văn nhị giai, cộng thêm còn có Vạn Thạch tinh huyết, ngươi có muốn trùng kích Bách Cường bảng cùng lúc với ta không?"


"..."

Lời này vừa nói ra, trong đám người, tiếng kinh hô rì rầm vang lên.

Thiên Quân lục trọng?

Ngô Lam ngồi cách đó không xa, vẻ mặt ngốc trệ, không phải Tô Vũ mới chỉ là Thiên Quân tam trọng sao?

Làm sao bỗng nhiên lại lên lục trọng rồi?

Tô Vũ nhìn gã một cái, thản nhiên đáp: "Vân Huy, có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không, nói chuyện hoang đường gì thế?"

Trịnh Vân Huy xùy một tiếng, khinh thường nói: "Sợ cái gì? Còn sợ thực lực bại lộ? Người xung quanh biết thì đã sao, trực tiếp đi lên đi, để cho người ta biết, Tô Vũ ngươi mặc dù là bại tướng dưới tay ta, nhưng muốn đánh bọn hắn thì vẫn không thành vấn đề!"

Tô Vũ nhìn chằm chằm gã một hồi.

Cái tên này cũng không phải mãng phu!

Đang êm đẹp, bỗng nhiên lôi chính mình ra làm gì?

Đương nhiên, việc hắn cùng Trịnh Vân Huy giao đấu, người biết kỳ thật không ít, thế nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không biết, cái tên này đột nhiên kéo ta xuống nước làm gì?

Không ít người kinh nghi bất định nhìn Tô Vũ, vài vị nghiên cứu viên thậm chí còn muốn dùng ý chí lực dò xét Tô Vũ một phen, bất quá vẫn là có chút kiêng kị, đều không mở miệng.


Lưu Hồng không quá để ý, gã đã sớm đoán được Tô Vũ đã tới Thiên Quân lục trọng.

Chẳng có gì lạ!

Tô Vũ không lên tiếng, Trịnh Vân Huy thì lại nhịn không được nói tiếp: "Giả vờ ngây ngốc cái gì, còn có hơn hai năm, đây chính là cơ hội trời cho, các ngươi không vội nhưng mà ta thì rất sốt ruột. Ta còn muốn tranh một phen đây. Bằng không thì, chẳng lẽ chờ đến 12 năm nữa?"

Lời này vừa nói ra, Lưu Hồng cùng Ngô Kỳ đồng thời nhìn về phía Trịnh Vân Huy.

Dã tâm thật lớn!

Hơn hai năm nữa thì sẽ có một lần cơ hội trời cho, nhưng mà cơ hội ấy thì bọn họ cũng đang tranh!

Trịnh Vân Huy thế mà đánh lên cái chủ ý này!

Trong mấy người, đại khái ngoại trừ Tô Vũ kiến thức nửa vời, thì những người khác ít nhiều đều biết một chút, bọn họ hiểu Trịnh Vân Huy muốn nhắc tới cái gì.

Trịnh Vân Huy tiếp tục nói: "Tốt nhất là trong vòng một năm tiến giai Đằng Không, một năm nữa tiến vào Đằng Không thất trọng, có như vậy mới có cơ hội tranh đoạt cái danh ngạch kia! Tài nguyên dành cho học viên Bách Cường bảng chỉ là chuyện nhỏ, cơ hội tiếp cận và giao thủ với Đằng Không mới là thứ tốt để tôi luyện chính mình!"

Nói tới đây, Trịnh Vân Huy đột ngột chỉ về phía mấy người Lưu Hồng, đoạn nói: "Những người kia chính là đối thủ lớn nhất của chúng ta khi tranh đoạt danh ngạch. Hiện tại, bọn họ cao cao tại thượng nhìn xuống chúng ta, xem chúng ta giao đấu giống như một trò đùa! Nếu không vào được Bách Cường bảng thì bọn họ không đặt chúng ta vào mắt."

Trịnh Vân Huy lớn tiếng nói: "Sợ cái gì? Ta không cảm thấy bọn họ mạnh hơn so với ta, muốn nói mạnh, vậy đại khái cũng phải ngang hàng tuổi tác cái đã."

"..."

Tô Vũ không nói gì, chỉ ngạc nhiên nhìn Trịnh Vân Huy, ngươi điên rồi sao?

Đây là tiết tấu điên cuồng cầu ngược à?

Không nhìn thấy Lưu Hồng đang tươi cười nhìn ngươi sao?


Cười quá xán lạn là đằng khác!

Lưu Hồng nở nụ cười, mở miệng nói: "Có chí khí, rất tốt, nhưng cuộc tranh tài ngày hôm nay còn chưa kết thúc đâu. Khiêu chiến Bách Cường bảng là việc của các ngươi, hiện tại ta chỉ muốn sớm kết thúc cuộc thi đấu hôm nay. Tô Vũ, Hạ Thiền, các ngươi người nào tới trước?"

Tô Vũ nhìn thoáng qua Hạ Thiền, chủ động nói: "Để ta đấu trước vậy!"

Trương Hào gật đầu, nhìn về phía Tô Vũ, hiếu kỳ hỏi: "Tô Vũ, ngươi thật sự đã tiến vào Thiên Quân lục trọng rồi?"

Tô Vũ lập tức phủ nhận: "Trịnh Vân Huy muốn khiêu chiến Bách Cường bảng thì thôi đi, cứ nhất định phải kéo ta xuống nước làm cái gì? Không phải Thiên Quân lục trọng, Tô Vũ ta từ trước tới giờ chưa từng gạt người, chớ nghe gã nói bậy!"

Trịnh Vân Huy kỳ quái nhìn hắn!

Cái tên này... Trước mặt nhiều người như vậy mà dám phủ nhận... Chẳng lẽ là thật?

Không phải Thiên Quân lục trọng?

Không phải?

Ánh mắt Trịnh Vân Huy càng thêm ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, Tô Vũ có ý tứ gì?

Không lẽ là Thiên Quân ngũ trọng nhưng thực lực còn mạnh hơn so với lục trọng?

Còn về việc gã muốn kéo Tô Vũ xuống nước, đương nhiên là phải tìm người chia sẻ hỏa lực, mà Tô Vũ chính là kẻ thích hợp nhất.

Sắp tới quả thật Trịnh Vân Huy sẽ đi khiêu chiến Bách Cường bảng, một tân sinh mà muốn đánh Bách Cường bảng, quá khó khăn, tất cả mọi người sẽ nhằm vào gã.

Khả năng sẽ còn bị lão sinh bài danh phía trên đánh tơi bời!

Cho nên nhất định phải kéo theo Tô Vũ để có người chia bớt áp lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận