Vạn Tộc Chi Kiếp

"Tiểu tử này... Tiểu tử này chỉ e không hề yếu hơn so với Thiên Quân thất trọng, mà thậm chí càng mạnh hơn!"

Mấy người cấp tốc có phán đoán, còn về việc Lưu Hồng đang dò xét bọn họ... Hừ, đúng là đồ đần.

Vài vị Các lão dồn dập mở ra một bộ phận khiếu huyệt cho gã nhìn.

Có người mở hơn 80 cái, có người mở hơn 90 cái, Giả Danh Chấn trực tiếp mở ra 108 khiếu cho Lưu Hồng thoải mái quan sát.

Muốn nhìn đúng không?

Cho ngươi xem cho đủ luôn!

Kinh ngạc không?

Ta là Thiên Quân cửu trọng đây.

Khiếu huyệt có thể hợp, tự nhiên cũng có thể phân, Sơn Hải cảnh mà muốn lừa gạt Đằng Không cảnh là chuyện quá sức đơn giản.

Lưu Hồng cũng không tính là quá ngoài ý muốn, xem ra đám thiên tài kia đều là Thiên Quân thất trọng trở lên.

Gã chỉ cảm thấy kinh ngạc bởi Tô Vũ, Tô Vũ tiến bộ nhanh là một chuyện, quan trọng là hắn đã làm sao mà khiếu huyệt nguyên khí trở nên tinh thuần như thế?

Dựa theo ý nghĩ của gã, hẳn là phải hỗn tạp vô cùng mới đúng!

Theo gã biết thì Tô Vũ đã dùng tinh huyết để tu luyện, hắn thôn phệ không ít tinh huyết, vả lại bên trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm có một phòng Loại bỏ, chính là nơi chứa đựng tinh huyết hỗn tạp.

Thật kỳ lạ!


Đám người Vạn Minh Trạch cũng dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ bất động thanh sắc, thời điểm thích hợp thì triển lộ một chút cũng không sao, huống chi một khi giao thủ, vấn đề này cũng không che giấu được.

Chẳng qua là nguyên khí tinh thuần quá mà thôi!

Làm sao, các ngươi chưa từng thấy qua à?

Bất quá ngoài miệng Tô Vũ cũng không chịu ăn thiệt thòi, hắn vờ tỏ vẻ buồn bực, khó chịu nhìn về phía Lưu Hồng, lớn tiếng nói: "Lão sư, sức mạnh ý chí của ngài đã phá vỡ biển phòng hộ ý chí của ta, có phải hay không?"

"..."

Lưu Hồng im lặng, hồi lâu sau mới thản nhiên đáp: "Là do chính ngươi không chịu nổi, cần ý chí lực chống cự, nếu đã không nguyện ý bại lộ, vậy thì có thể chủ động từ bỏ sát hạch!"

Tô Vũ đầy mặt biệt khuất!

Có chút oán giận, trầm giọng nói: "Ta vốn cũng không định ẩn giấu cái gì, chẳng qua là không muốn người khác quá phận, lão sư, còn xin ngài thu lại ý chứ lực đang dò xét trong cơ thể ta, đây rõ ràng là không hợp quy củ!"

Vị giám sát Đằng Không cảnh kia nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Tô Vũ, sau đó lại nhìn qua chỗ Lưu Hồng, nói khẽ: "Lưu trợ giáo, uy áp tại bên ngoài là được, tiến xa hơn thì đúng là không hợp quy củ, học viên có một ít bí mật của mình là chuyện rất bình thường, Lưu trợ giáo không nên quá độ!"

Lưu Hồng cười làm lành, gật đầu nói: "Được được, vừa mới nãy là do ta kinh ngạc quá thôi, xin lỗi Tô Vũ đồng học."

Một vị Đằng Không mà thoải mái nói ra lời xin lỗi với mình, Tô Vũ còn có thể nói cái gì.

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng!

Cũng may lão tử không chỉ có chừng này!

Uy áp kéo dài, thời gian dần trôi qua, có học viên không chịu nổi, chủ động rời khỏi gian phòng.


Mấy người Giả Danh Chấn thì lại bình tĩnh vô cùng, nên ăn cái gì thì sẽ ăn cái đó, thấp giọng nói chuyện phiếm đủ thứ chủ đề từ trên trời xuống đất sang chuyện hàng xóm láng giềng.

Lưu Hồng lườm bọn hắn mấy cái, trong lòng cũng không nhịn được thầm mắng một tiếng!

Mấy tên kia, một điểm cũng không giống người mới, trông còn ra dáng vẻ của mấy tay lão đời hơn.

Ở đây đều là Thiên Quân cảnh, cũng không thấy có ai đã đột phá Vạn Thạch.

Còn về phần ý chí lực thì hiển nhiên độ chứa đầy cũng chẳng thấp, kẻ yếu nhất cũng đã được hơn 80% trở lên, thậm chí có hai người còn sắp tiếp cận 95%.

"Đều là yêu nghiệt, bất quá ta luôn cảm thấy không thích hợp!"

Đám Giả Danh Chấn chính là học viên yêu nghiệt, nhưng Lưu Hồng vẫn luôn cảm giác có điểm kỳ lạ, chủ yếu là do thái độ của mấy tên này hoàn toàn không giống với những người trẻ tuổi như Tô Vũ.

Có chút cảm giác bọn họ đã từng trải qua tràng diện như thế, không chỉ bình tĩnh mà còn có vẻ không đặt vào mắt những thứ như bài kiểm tra, cuộc thi đấu…

Lưu Hồng bất động thanh sắc, tiếp tục phóng thích ý chí lực chấn nhiếp.

Ai mạnh ai yếu, vừa xem liền thấy ngay.

Một vài kẻ có ý chí lực vừa tiến nhập dưỡng tính không bao lâu, dồn dập thối lui ra khỏi giảng đường.

Dần dần, lưu lại đều là cường giả.

Những người sáng nay có biểu hiện rất tốt trong giải thi đấu thần văn, giờ phút này đều còn trụ lại.

Đối với bài kiểm tra của Lưu Hồng, thực lực thân thể cũng có sự trợ giúp nhất định.


Bí văn cảnh dù sao chỉ so ý chí lực cùng thần văn, cùng hiện tại vẫn còn có chút khác biệt.

Các học viên còn ngồi trong giảng đường đều đã tiến vào Thiên Quân cảnh, giờ phút này dồn dập bùng nổ lực lượng khiếu huyệt, cắn răng kiên trì, lực lượng thân thể có thể góp phần chống cự áp chế của Lưu Hồng.

Sau 10 phút, người lưu lại đã không còn nhiều.

Tróng đám người Giả Danh Chấn, có hai vị Các lão đã chủ động ra ngoài trước, còn thừa lại ba người.

Đám học viên yêu nghiệt thật thụ như Tô Vũ thì đều chưa rời đi.

Uy áp của Lưu Hồng vẫn tiếp tục, càng lúc lại càng mạnh hơn.

12 phút đồng hồ, Hạ Hổ Vưu bỏ chạy.

15 phút đồng hồ, Triệu Thế Kỳ thật sự không cam tâm, khiếu huyệt thân thể bùng nổ, khí thế Thiên Quân thất trọng bày ra, miễn cưỡng lại kiên trì thêm hai phút đồng hồ, cuối cùng đành phải không cam lòng rời đi.

18 phút đồng hồ, Hạ Thiền cau mày, tâm tình thất lạc đứng dậy ra ngoài.

20 phút đồng hồ, Hồ Thu Sinh lảo đảo thối lui, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Trịnh Vân Huy, trực tiếp bộc phát ra khí thế Thiên Quân bát trọng, còn đang tiếp tục kiên trì.

Giờ phút này, chỉ còn lại có bốn người là Vạn Minh Trạch, Trịnh Vân Huy, Tô Vũ và Giả Danh Chấn.

Trịnh Hoành thì đã rời phòng sau Triệu Thế Kỳ chỉ vài giây.

Toàn thân Tô Vũ đều là hào quang, thực lực Thiên Quân lục trọng lộ rõ, khắp đầu toàn là mồ hôi.

Bởi vì nguyên khí tinh khiết, cho nên hắn mới có thể kiên trì tới hiện tại.

Chờ đến khi thấy Trịnh Vân Huy cùng Vạn Minh Trạch đều lung lay sắp đổ, Tô Vũ bèn không kiên trì nữa, loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.


Nhìn thấy Tô Vũ từ bỏ, Vạn Minh Trạch cùng Trịnh Vân Huy liếc nhìn nhau, bất giác nhẹ nhàng thở ra, cũng không tiếp tục nhẫn nhịn thêm, dồn dập rời khỏi giảng đường.

Trong phòng học chỉ còn lại có mỗi Giả Danh Chấn, ông vẫn đang ung dung ăn vặt, thấy bọn hắn đều chạy thì phì cười chế giễu: "Yếu như vậy sao? Ta cảm thấy ta còn có thể kiên trì thêm năm phút đồng hồ!"

"..."

Mấy người không phản bác được, không ai lên tiếng, chỉ lo mau chóng rời đi.

Thế nhưng Giả Danh Chấn kỳ thật cũng không ở lại kiên trì quá lâu, đại khái sau ba phút đồng hồ, ông bày ra vẻ mặt trắng bệch, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra ngoài!

Lưu Hồng nhìn theo mà ánh mắt nghi ngờ không thôi!

Vẫn cảm thấy mới rồi còn chưa tới cực hạn của đối phương.

Cái tên này, thật sự mạnh như thế?

"Năm nay đều là cái quỷ gì vậy?"

Lưu Hồng cũng cảm thấy bó tay rồi!

Những năm trước, có thể kiên trì chịu đựng dưới uy áp của gã qua 10 phút đại khái không được mấy người, nhưng lần này là cả một đoàn.

Cho dù là đám thiên tài trợ giáo bọn họ trước kia, Hạ Ngọc Văn, Hồ Văn Thăng, Bạch Phong, Ngô Kỳ, bao gồm cả chính gã cũng thế.

Hồ Văn Thăng cũng tương tự như Trịnh Hoành, chịu đựng hơn 15 phút là rời khỏi, về phần Lưu Hồng thì năm đó gã chỉ cùng cấp bậc với Hạ Hổ Vưu hiện tại, khoảng 12 phút mà thôi.

Hạ Ngọc Văn rất mạnh, nếu gã nhớ không lầm thì có lẽ thành tích của y cũng không sai biệt lắm so với mấy người Vạn Minh Trạch.

Nhưng Giả Danh Chấn kia... Tình huống rốt cuộc là như thế nào?

Còn có Tô Vũ, thực lực tổng hợp của hắn hiện tại, xem ra chắc chắn có mặt trong top năm vị trí đầu của ban cao cấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận