Vạn Tộc Chi Kiếp

Trong đại sảnh, bầu không khí hoàn toàn im ắng.

Vạn Thiên Thánh là người ưa thích giảng quy củ, chuyện này mọi người đều biết, chỉ cần trong vòng quy tắc, ngươi làm gì thì ông ta đều mặc kệ, nhưng dám vượt qua, vậy thì sẵn sàng chịu cơn thịnh nộ của phủ trưởng đi.

Chọc giận một vị cường giả từ vài thập niên trước đã là Sơn Hải đỉnh phong... Học phủ có bao nhiêu người có thể tiếp nhận?

Ngô Nguyệt Hoa cũng đứng lên, nhìn lướt qua Trịnh Ngọc Minh, cười nhạo một tiếng, quay người rời đi.

Trịnh Ngọc Minh không nói cái gì, yên lặng đứng lên rời khỏi.

Quy củ...

Còn có, trận chiến năm mươi năm trước kia... Sau này thần văn nguyên bản thật sự có vấn đề sao?

Nếu là có vấn đề, thế thì Văn Minh sư liền gặp phiền toái lớn, ai có thể cam đoan trong năm mươi năm qua, thứ ta dùng đều là nguyên bản từ thời trước, mà không phải là thần văn nguyên bản từ năm mươi năm sau này?

Không phải chủ tu thần văn thì còn đỡ, còn có khả năng chính mình tự phế bỏ, nhưng nếu là chủ tu thần văn, chẳng lẽ cũng phế bỏ?

Vậy liền phiền phức lớn rồi!

Cầu Tác cảnh có lẽ cũng sẽ không ủng hộ, bằng không phế đi vô số Sơn Hải, Lăng Vân, thực lực nhân tộc chỉ sợ trong nháy mắt liền giảm xuống ba thành!

"Đa thần văn nhất hệ... Muốn tro tàn lại cháy sao?"

Trịnh Ngọc Minh rơi vào trầm tư.

Thần văn chiến kỹ của Đa thần văn nhất hệ thật sự có thể triệt tiêu loại ảnh hưởng này sao?

"Vách tường chiến kỹ."

"Thiên phú tinh huyết."


"Tàng Thư các..."

Trong đầu Trịnh Ngọc Minh cứ lặp đi lặp lại những từ này, còn có... thần văn truyền thừa mà những cường giả đời trước lưu lại, số thần văn đó nếu thật sự có thể dùng, đó cũng không phải là sau này phác họa, mà là năm đó lưu lại.

"Số nguyên bản đó tất nhiên là có khả năng tấn thăng Nhật Nguyệt, Vĩnh Hằng, nếu thật muốn tự phế thần văn, vậy thì phải dùng số nguyên bản kia thay thế..."

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Trịnh Ngọc Minh nhanh chóng rời khỏi Tu Tâm các.

...

Cùng lúc đó, Tô Vũ đã lấy được Ngũ Hành tộc tinh huyết, và tinh huyết Long Tằm.

Hắn thu dọn toàn bộ ý chí chi văn của mình, các bình tinh huyết còn lại, cùng với bản võ kỹ《 Thời Gian 》, chuẩn bị đi đến khu Bí Cảnh.

Phải mau chóng tu luyện xong thức thứ nhất, phá Sơn Hải.

Chỉ có như vậy, hắn mới có hi vọng cùng những yêu nghiệt thiên tài đã tu luyện rất nhiều năm kia tranh phong một phen, tiến vào Bách Cường bảng, trở thành tân sinh cường giả thế hệ mới của học phủ.



Vừa nhìn thấy Tô Vũ đi vào gian phòng bên ngoài Bí Cảnh, Hoàng lão, Nhiếp lão đều sững người.

Lúc này mới qua mấy ngày?

Tại sao ngươi lại đến nữa rồi?



...

Trong căn phòng nhỏ bên trong Nguyên khí bí cảnh.

Hai vị lão nhân đều bảo trì thái độ im lặng, nhìn chằm chằm Tô Vũ.

Chỉ vẻn vẹn một tháng mà tiểu tử này đã tới đây những 4 lần, ngươi không thể nghỉ ngơi một chút được sao?

Không phải ngươi đã là Thiên Quân cửu trọng rồi à?

Chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị lập tức tiến giai Vạn Thạch?

"Tô Vũ, nguyên khí bên trong khiếu huyệt của ngươi rất hỗn tạp, cứ tiếp tục đột phá đến Vạn Thạch thì sau này rất khó để khiếu huyệt hợp nhất, bọn chúng sẽ bài xích lẫn nhau, dù cho trong lúc nhất thời tiến nhập Vạn Thạch, kẹt tại Vạn Thạch nhất trọng cũng khó coi, vả lại về sau chắc chắn sẽ ảnh hưởng ngươi tiến giai."

Hoàng lão vẫn là tốt bụng nhắc nhở một câu!

Đồng thời trong lòng ông không khỏi mắng Bạch Phong một tràng, ngươi làm lão sư quá vô trách nhiệm đi.

Chẳng lẽ cứ để mặc kệ Tô Vũ?

Không phải bọn ông không muốn cho Tô Vũ đột phá, nhưng nguyên khí của hắn hỗn tạp như vậy, nếu để mặc Tô Vũ tấn cấp Vạn Thạch cảnh, thế thì tương lai Tô Vũ có khả năng chỉ có thể hợp nhất hai khiếu, trở thành ngụy Chiến giả có chiến lực vô cùng yếu ớt.

Dù cho ý chí lực của hắn đủ mạnh mẽ để tiến vào Đằng Không, sau đó mới một lần nữa chú thể, vậy cũng hết sức phiền toái.

Hai khiếu hợp nhất Vạn Thạch cảnh, dù cho chú thể tiến nhập Đằng Không, thân thể cũng sẽ yếu hơn những người cùng giai khác không ít.


Tô Vũ nghe vậy liền cười tươi rói, hắn biết Hoàng lão nhắc nhở như vậy là có lòng hảo tâm, Tô Vũ liền vội vàng cung kính khom người, đoạn nói: "Hoàng lão sư, ta đã biết, hơn nữa ta cũng có chừng mực! Nguyên khí bên trong các khiếu huyệt của ta hiện tại chẳng những không hỗn tạp, ngược lại còn tương đối thuần khiết."

"..."

Hoàng lão thở dài nhìn hắn, "Tiểu tử, lần trước ta nhìn rồi, ngươi mở tổng cộng 108 cái khiếu huyệt, hoàn toàn rối bời, lộn xộn! Không tốn nửa năm để tịnh hóa một phen thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào Vạn Thạch, hà tất vì truy cầu một chút tốc độ ngắn ngủi đó mà để ảnh hưởng tới tương lai?”

Nhiếp lão cũng chậm rãi khuyên nhủ: "Tu luyện quý ở chỗ bền bỉ, trước thắng chưa hẳn sau cũng đã thắng! Có phải ngươi vội vã muốn xung kích Bách Cường bảng hay không? Ngẫm lại mà xem, không lên năm nay thì có ảnh hưởng gì?"

"Thật không phải mà." Tô Vũ ngượng ngùng nói: "Hai vị lão sư, ta không phải loại người không biết chừng mực như vậy. Nơi này không có người nào đúng không?"

Hai người nhìn hắn một cái, Hoàng lão tức giận mắng: "Nói nhảm, ba chúng ta không phải là người à?"

"Khụ khụ, lão sư, ý của ta là ngoại trừ chúng ta, không còn có người khác nào khác, có phải không?"

"Đúng vậy."

Hoàng lão vừa nói xong, con mắt ông bỗng trừng lớn.

Tô Vũ đứng đối diện bỗng nhiên hóa thành một chiếc đèn huỳnh quang cỡ đại.

Khiếu huyệt toàn thân lập lòe hào quang chói sáng, từng khỏa khiếu huyệt sáng lấp lánh hệt như sao trời tô điểm tinh không.

Hoàng lão mở to hai mắt nhìn, bất giác há hốc miệng.

Ngươi đang đùa ta sao?

Lần trước ta tận mắt nhìn thấy, tiểu tử ngươi khai khiếu 108 cái, toàn bộ nguyên khí đều là hỗn tạp, chỉ vẻn vẹn vài ngày trôi qua, ngươi lại nói với ta, ngươi đã đem toàn bộ nguyên khí bên trong khiếu huyệt tịnh hóa thành dạng này rồi?

Nhiếp lão vô thức bóp nát bình trà trong tay!

Đây chính là cái ấm trà của Hồng Đàm mà ông mua được tại chợ đen, mấy nay luôn xem như bảo bối mà nâng niu, thế nhưng bây giờ nó đã bị ông bóp nát mà ông vẫn không hề phát giác được.

Ánh mắt hai người cực kỳ dị dạng mà nhìn Tô Vũ!

Rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Bọn ông vốn cho là đã tập thành thói quen với sự biến thái của Tô Vũ, hẳn là sẽ không còn bị hắn làm cho chấn kinh thêm lần nào nữa, thế nhưng hôm nay hắn vừa tới đã khiến bọn ông kinh ngạc đến ngây người.


"Tô Vũ... Cái này..."

Tô Vũ cười ngây ngô nói: "Hai vị lão sư, ta đã nói là nguyên khí của ta rất tinh khiết!"

Hai người ngơ ngác nhìn hắn.

Cái này mà gọi là tinh khiết sao?

Đây chính là sự hoàn mỹ!

Mấu chốt là, ngươi đã làm thế nào?

Hoàng lão nhìn chằm chằm hắn một hồi, chờ toàn thân hắn thu liễm bớt hào quang thì mới trông ngóng hỏi: "Làm sao ngươi làm được vậy?"

Nói xong, ông liền cấp tốc bổ sung: "Ta biết là bí mật rồi, dùng tiền mua được không? Ta cũng muốn thử một chút!"

Nhiếp lão vội ho một tiếng!

Hoàng lão xem thường liếc đối phương, đoạn quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Vũ, hào hứng nói: "Hiệu quả cũng quá tốt rồi đi! Lúc này mới qua mấy ngày a? Ngươi liền tịnh hóa hoàn thành rồi."

Tô Vũ cười ha hả đáp: "Lão sư, đây chính là cơ mật của đa thần văn nhất hệ. Ngài có muốn gia nhập đa thần văn nhất hệ không?"

"..."

Hoàng lão câm nín.

Gia nhập cái đầu của ngươi!

Đa thần văn nhất hệ nhà các ngươi chính là cái hố to, chết cũng không vào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận