Vạn Tộc Chi Kiếp

"Thích nói hay không thì tùy." Hoàng lão nói thầm một câu, rất nhanh lại cười giả lả bảo: "Tiểu tử ngươi khẳng định có bí mật riêng, cái gì mà cơ mật đa thần văn nhất hệ chứ, toàn là lời vô nghĩa! Tiểu tử Bạch Phong kia tới đây bao nhiêu lần rồi, ta còn không biết sao? Cơ mật cái rắm!"

"Không nói thì thôi..." Nói xong, Hoàng lão dừng một chút, cười bảo: "Tô Vũ, đa thần văn nhất hệ các ngươi có nhận ngoại viện hay không? Chính là cái loại kiếm tiền kiếm sống ấy, nếu ngươi muốn thì có thể nói với lão sư hay sư bá một tiếng, sau đó chúng ta có thể treo cái danh ngoại viện, ngươi nói cho chúng ta biết một ít bí mật, thế nào?"

"..."

Tô Vũ bó tay rồi.

Vị đại gia này, đúng là suy nghĩ táo bạo.

Việc ngon ăn như vậy rốt cuộc có chỗ nào làm, lão gia tử ngài mau giới thiệu cho ta một suất đi.

Đơn thần văn nhất hệ có thu ngoại viện hay không?

Nếu có thì để ta đi qua cọ chút tài nguyên tu luyện một phen.

Nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Hoàng lão sư, ngài cùng Nhiếp lão sư thuộc về hệ nào?"

"Chúng ta?"

Hoàng lão cười ha hả đáp: "Thuộc về hệ ‘nhàn rỗi không có chuyện gì làm’. Cái gì phe phái hay không phe phái, cùng chúng ta có cái rắm quan hệ! Năm đó là Đa thần văn nhất hệ chấp chưởng học phủ, Đơn thần văn nhất hệ còn chưa tách ra thành một hệ độc lập như bây giờ, ta cùng lão Nhiếp cứ như vậy mơ mơ hồ hồ tu luyện, cuối cùng cũng đến cảnh giới Lăng Vân..."

Đằng sau liền đơn giản, đến Lăng Vân rồi thì ta quản hắn cái gì phe phái!

Có thể giúp cho ta lên tới Sơn Hải không?

Tiến nhập Sơn Hải được thì ta liền gia nhập vào hệ các ngươi, còn nếu không được thì chúng ta khỏi phải nói chuyện phe phái gì cả, chúng ta làm chuyện của chúng ta, đừng quấy rối chúng ta là được.


"Hai vị lão sư, các ngài có thực lực gì vậy?"

Hoàng lão cười tủm tỉm đáp: "Muốn biết à? Đây chính là bí mật, có muốn không thì chúng ta trao đổi bí mật của nhau, như thế nào?"

Tô Vũ cười khan một tiếng, được rồi, ta không hỏi.

Chỉ là có chút hiếu kỳ, hai vị Lăng Vân, tại sao lại ở đây trông coi bí cảnh?

Là vì bí cảnh rất trọng yếu ư?

Nhưng thực lực của hai vị này rõ ràng không kém mà.

Một mực ở tại đây trông coi như vậy, không lẽ trong học phủ này còn có người dám bất chấp xông vào bí cảnh hay sao?

Hoàng lão trông thấy nét mặt ngây ngẩn của Tô Vũ liền đoán được hắn đang nghĩ cái gì, ông cười ha hả nói: "Làm sao? Còn xem thường chức vụ trông coi bí cảnh à? Nói ngươi biết, rất nhiều người tranh đoạt đều không giành được, vẫn là ta cùng lão Nhiếp thực lực mạnh mẽ, đánh bại vô số người cạnh tranh, cho nên mới cướp được vị trí này!"

Hoàng lão vui vẻ tươi cười, tâm tình rất tốt, "Tiểu tử, đây là nguyên khí bí cảnh! Tại đây, thứ không thiếu nhất chính là nguyên khí, tùy tiện mà hút! Nguyên khí bí cảnh là cái gì, là Vĩnh Hằng thần văn hóa thành, tại đây, chúng ta có thể ngày ngày nghiên cứu, ngày ngày đi chơi đùa Nhật Nguyệt cảnh thần văn..."

"Khụ khụ!"

Nhiếp lão vội ho một tiếng, ngắt ngang lời ông.

Hoàng lão cũng trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, cười khan nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi, làm sao có thể! Chúng ta rất yêu quý cương vị này của mình, tận trung cống hiến cho học phủ, dĩ nhiên không có khả năng bí mật nghiên cứu Nhật Nguyệt cảnh thần văn gì hết.”

Tô Vũ không khỏi bật cười.

Trong lòng phần nào cũng đã hiểu rõ!

Nói như vậy, đây quả thật là một vị trí rất tốt!

Nguyên khí không thiếu, còn có thể thường xuyên nghiên cứu một chút thần văn Vĩnh Hằng do Nhật Nguyệt cảnh truyền thừa...

Nghĩ đến đây, Tô Vũ lại bỗng nghĩ tới một vấn đề, thuận miệng hỏi: "Hai vị lão sư, vì sao Nhật Nguyệt cảnh truyền thừa thần văn xuống thì chính là Vĩnh Hằng thần văn, còn Vĩnh Hằng cảnh đâu?"

"Vĩnh Hằng cảnh?" Hoàng lão ngạc nhiên nhìn hắn: "Bạch Phong không nói với ngươi sao? Chúng ta không có Vĩnh Hằng cảnh Văn Minh sư!"

"..."

Tô Vũ choáng váng!

Có ý tứ gì?

Cầu Tác cảnh bên kia không phải có không ít vị vô địch cảnh sao?

Vô địch chẳng phải chính là Vĩnh Hằng à?


Tại sao lại nói không có Vĩnh Hằng cảnh Văn Minh sư?

Không phải nói, phủ trưởng đời thứ năm suýt chút nữa đã bước vào cảnh giới Vĩnh Hằng ư?

Làm sao thoáng cái liền không có rồi?

Hoàng lão nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tô Vũ, biết hắn thật sự không biết gì thì liền nhẹ nhàng giải thích: "Ngươi là muốn nhắc đến Cầu Tác cảnh, có đúng không? Cầu Tác cảnh kỳ thật có không ít cường giả vô địch, cũng có không ít Văn Minh sư, đều là thân thể tấn cấp vô địch!"

"Văn Minh sư lấy cơ sở là ý chí lực tấn cấp, không phải thân thể tấn cấp! Kỳ thật cho tới bây giờ cũng không tồn tại vị Văn Minh sư nào tấn cấp vô địch dựa vào ý chí lực. Đại bộ phận đều là tiến vào Nhật Nguyệt đỉnh phong xong, sau đó rèn luyện thân thể, dựa vào thân thể tấn cấp vô địch."

"Cho nên trên thực tế là không có Vĩnh Hằng cảnh Văn Minh sư tồn tại! Dĩ nhiên, đám lão quái vật ở Cầu Tác cảnh bên kia đều là Văn Minh sư, năm đó cũng đều đi tới Nhật Nguyệt đỉnh phong, về sau rèn luyện thân thể, thân thể tấn cấp, cũng có thể gọi bọn họ chính là cường giả Văn Minh sư vô địch cảnh."

"..."

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, nhịn không được hỏi: "Nói như vậy, con đường Văn Minh sư đi, cao nhất chỉ có thể là Nhật Nguyệt đỉnh phong?"

"Có thể tạm coi là như thế!" Hoàng lão gật đầu, nói: "Ngũ đại (cách các vị lão nhân thể hiện sự tôn kính khi gọi Phủ trưởng đời thứ năm) khi xưa, kỳ thật lúc trước ông ấy có hi vọng tấn cấp, trên thực tế, là do ông cứ nhất định phải đi theo con đường Văn Minh sư, bằng không nếu ông dùng thân thể tấn cấp thì chắc chắn đã thành công! Đáng tiếc...."

Hoàng lão thở dài một tiếng, thật sự là vô cùng tiếc nuối.

Tô Vũ bên kia lại không khỏi rung động!

Văn Minh sư… thế mà không có có vô địch cảnh tồn tại?

Là thật sao?

"Lão sư, cái kia... Cái kia… vậy thì Văn Minh sư còn có giá trị gì?"

"Nói nhảm!" Hoàng lão tức giận mắng: "Làm sao lại không có giá trị? Mấy lão quái vật ở Cầu Tác cảnh không phải đều đi theo con đường Văn Minh sư đấy sao? Vả lại sau khi thân thể tấn cấp xong, thực lực của bọn họ còn mạnh hơn so với đám lão quỷ ở Chiến Thần điện kia kìa."

"Ý chí lực tấn cấp vô địch, khả năng có cái gì đó cực hạn, những năm qua, Cầu Tác cảnh kỳ thật vẫn luôn cố gắng nghiên cứu! Có một vị cường giả ở Cầu Tác cảnh đã từng nói, khả năng vẫn là có quan hệ với việc khai phá thức hải, có thể nhân tộc đã thiếu sót một thứ gì đó vô cùng trọng yếu, dẫn tới thức hải không đủ hoàn chỉnh."

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, thiếu một vật?


Vật gì?

Thần văn?

Hay là... Thiên phú thần văn?

Tô Vũ trong lòng khiếp sợ!

Không thể nào!

Sư phụ của hắn suốt những ngày qua cũng đang một mực nghiên cứu vấn đề này, Tô Vũ đã nghe nhiều lần lắm rồi.

Có khả năng Nhân tộc có một viên thần văn, trời sinh đã bị giấu ở bên trong biển ý chí.

"Lão sư... Thiếu một vật... Rốt cuộc là thiếu cái gì?"

Hoàng lão câm nín nhìn hắn, "Ta làm sao biết? Nếu ta biết, ta đã là vô địch rồi! Nói chung ngươi đừng uể oải, coi như thân thể tấn cấp thì rõ ràng chúng ta cũng mạnh hơn nhiều so với mấy kẻ Chiến giả kia!"

Tô Vũ gật gật đầu.

Trong lòng còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn chấn động.

Rốt cuộc là Văn Minh sư thiếu cái gì...

Hắn không thể không nghĩ ngợi lung tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận