Vạn Tộc Chi Kiếp

Đấy là một môn công pháp gia truyền của Trịnh gia, cụ thể là cái gì thì Tô Vũ không rõ ràng, bất quá thân hình lớn mạnh của Trịnh Vân Huy quả thật đã khiến thực lực của gã tăng lên rất nhiều.

"Giết!"

Nương theo tiếng quát lớn đó, âm sát thần phù của Trịnh Vân Huy liền bùng nổ, thần phù chữ "Lục" đồng thời bám vào trên thanh trường đao!

Từng cái khiếu huyệt bị nhen lửa!

Huyết khí ngút trời!

Sát khí, huyết khí, trộn lẫn cùng một chỗ.

Trịnh Vân Huy dùng toàn lực ứng phó, không có chút ý tứ nào lưu thủ, con mắt trừng lớn, trong mắt tràn đầy sát khí!

Khí thế bức người!

Chưa đấu mà chiến thế đã làm chủ, khí thế mạnh mẽ lấn át ba phần thắng.

Nhưng dĩ nhiên Vương Bằng ở đối diện cũng là một kẻ đã từng trải qua không ít trận thực chiến, hắn hừ một tiếng, trên không trung bỗng xuất hiện một thanh tế kiếm, là văn binh!

Tế kiếm tiêu xạ mà ra, thẳng đến vị trí cái rốn của Trịnh Vân Huy.

Đó là vị trí của khiếu huyệt Tử Phủ.

Phá khiếu, vỡ nguyên!

Tuy nhiên, Trịnh Vân Huy dường như căn bản không quan tâm, gã hơi nhún chân một cái, phóng thẳng lên không, thân thể cao lớn tựa như một tòa đại sơn, hai tay cầm đao, lao thẳng xuống chỗ đối thủ!

Vương Bằng nhíu mày, đồng thời điều khiển văn binh nhích sang vị trí bên cạnh một thoáng.


Tế kiếm lần nữa đâm về phía vị trí Tử Phủ của Trịnh Vân Huy, Vương Bằng cũng là học viên đã trải qua nhiều trận chiến, hắn có kinh nghiệm, vừa nhìn thực tế thì trong đầu đã mau chóng đưa ra phán đoán, ngay khi Trịnh Vân Huy tránh đi rồi hạ xuống, thân ảnh lóe lên một cái, xuất hiện bên dưới mặt đất thì hắn sẽ đột ngột trực tiếp đấm ra một quyền!

Sớm ra tay!

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, Trịnh Vân Huy nhất định sẽ né tránh, chỉ cần trong nháy mắt hắn bắt được điểm rơi này thì sẽ lập tức đấm ra một quyền, vừa vặn có thể đánh trúng lồng ngực của gã, làm đứt đoạn mấy thanh xương sườn của đối phương!

...

"Thua rồi!"

Dưới đài, Tô Vũ xem đến đây thì không khỏi thốt lên cảm khái.

Vì sao Vương Bằng lại xem thường đối thủ như vậy?

Trịnh Vân Huy cũng không phải gia hỏa chưa từng thấy qua máu, tiểu tử đó đã từng chân chính giết người. Lần trước đấu với gã, Tô Vũ đã cảm nhận được, Trịnh Vân Huy là kẻ không chỉ tàn nhẫn với đối thủ, mà đối với bản thân gã cũng đủ hung ác, then chốt là gã còn có một viên thần văn thuộc hệ chữa trị.

Vương Bằng lựa chọn hành động như vậy, không thể nói là hắn làm sai, có điều chẳng qua là hắn đã quá xem thường sự thâm sâu của Trịnh Vân Huy.

Quả nhiên!

Ngay khi Tô Vũ nghĩ tới đây, ở trên đài, trong mắt Trịnh Vân Huy đồng thời lóe lên một tia khinh thường rõ rệt!

Tế kiếm của Vương Bằng phù một cái, chóng vánh đâm thẳng về phía bụng của Trịnh Vân Huy, thế nhưng lại không đụng phải khiếu huyệt, cũng không đợi được Trịnh Vân Huy né tránh như hắn thầm nghĩ, bởi vì Trịnh Vân Huy lúc này đã trực tiếp dùng cơ bắp ngay phần bụng kẹp lấy tế kiếm, động tác linh hoạt mà nhẹ nhàng, hệt như chỉ bị một cây tăm chọc phải, gã khẽ nhíu mày chứ không thèm phản ứng, cùng lúc đó, trường đao bên tay phải đột ngột hạ xuống!

Toàn lực ứng phó một chiêu!

Vương Bằng tuy bất ngờ, nhưng vẫn vung tay định đấm một quyền đánh ra, bất quá khi thoáng thấy bóng dáng trường đao đập từ trên cao xuống mạn sườn bên trái của mình thì hắn liền biến sắc, vội vàng lắc người qua né tránh, đáng tiếc đã trễ...

Nguyên khí trong nháy mắt bùng nổ!


Trường đao đã hạ xuống, ầm ầm một tiếng, kích phá nguyên khí phòng ngự, một đao chém thẳng vào cánh tay bên trái của Vương Bằng.

Không ít người kinh hô hét lên.

Trọng tài dợm bước lên, định bụng ra tay ngăn cản, có điều nhìn lướt qua tình hình thực tế một cái liền ngừng bước.

Là sống đao!

Quên đi.

“Rắc!”

Một tiếng rắc giòn vang…

Sống đao đánh trúng cánh tay trái, răng rắc một tiếng, cẳng tay đứt gãy, Vương Bằng trực tiếp bị đánh ra khỏi lôi đài, ầm ầm rơi xuống đất, trên cánh tay trái tràn đầy huyết dịch nhớp nháp.

Cho dù là Trịnh Vân Huy chỉ đánh bằng sống đao thì cũng đã đánh cho xương cốt của Vương Bằng đứt gãy, máu thịt be bét!

Trịnh Vân Huy lúc này mới hạ người tiếp đất, tiện tay đem tế kiếm ngay bụng mình rút ra, ném đến bên người Vương Bằng đang nằm thoi thóp bên dưới, đoạn bĩu môi, khinh thường nói: "91? 910 thì có! Ngay cả Tô Vũ cũng không bằng, ta chỉ dùng một đao liền đánh thắng! Bách Cường bảng? Ha ha!"

Có chút khinh thường, có chút trào phúng!

Ngươi đâm cái tăm nhỏ này vào bụng ta mà trông mong ta sẽ né tránh?

Nghĩ cái gì thế?

Văn binh của ngươi còn chẳng thể đánh xuyên nhục thể của ta, mà dù coi như đánh xuyên được thì ta cũng không thèm để vào mắt.


Phần bụng có chút huyết dịch chảy xuống, ý chí lực của Trịnh Vân Huy khẽ động, trên thân lóe lên hào quang một cái, vết thương trong nháy mắt liền khép lại!

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động!

Không ít người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vương Bằng đang chật vật nằm trên mặt đất, hắn bại rồi?

Học viên Bách Cường bảng a!

Lại bại bởi tân sinh Trịnh Vân Huy, chỉ vừa nhập học có 2 tháng?

Không phải là nói lão sinh không thể bại, thế nhưng hắn thua quá dễ dàng, quá thảm hại.

Chỉ trong một đao đã bị người ta đánh bay, chật vật nằm ở đằng kia, hồi lâu sau vẫn còn chưa thể tự mình đứng dậy nổi.

Thật là mất mặt!

...

Dưới lôi đài.

Sắc mặt một đám học viên cũ biến đổi bất định.

Không ít học viên Bách Cường bảng đều ngưng trọng, có người thấp giọng mắng: "Đồ đần độn Vương Bằng, đánh giá cao chính mình quá rồi!"

Hắn thua chính là vì quá đề cao kinh nghiệm của bản thân mình.

Tin chắc rằng Trịnh Vân Huy nhất định sẽ tránh, ai biết người ta căn bản không quan tâm đến thanh văn binh của ngươi, trực tiếp lao thẳng tới, sau đó nhân lúc ngươi choáng váng mà dùng một đao đập nát xương cánh tay của ngươi, thua là đáng đời.

Nếu như Vương Bằng...

Không, không có nếu như!

Hắn bại rồi!

"Âm sát, tàn sát, chữa trị, Thiên Quân bát trọng, thân thể cường hóa võ kỹ..."


Trong nháy mắt mọi người đã tổng kết một lượt thực lực của Trịnh Vân Huy, quả thật không yếu, bất quá như này cũng chỉ ngang tầm sàn sàn với Vương Bằng. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cả hai đối chiến, Vương Bằng đánh giá bản thân quá cao, đồng thời lại chủ quan coi thường đối thủ, cho nên mới bại thảm tới như vậy.

...

Trên lôi đài.

Trịnh Vân Huy cười ha hả nói: "Ta thắng rồi, vậy hiện tại ta xếp ở vị trí thứ 91 có phải không? Còn tưởng rằng có thể gặp được một đối thủ ngang tầm để đánh cho một trận cho thống khoái chứ, đáng tiếc! Được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, à phải, hôm nay ta không cần tiếp nhận ai người khiêu chiến, đúng không?"

Trọng tài nhìn gã một cái, âm thầm lắc đầu, tiểu tử này, chỉ sợ người ta nhìn vừa mắt mình à?

"Không cần, học viên mới vừa vào bảng, trong vòng ba ngày tiếp theo đều có thể từ chối bất kỳ khiêu chiến nào!"

"Vậy thì tốt!" Trịnh Vân Huy cười ha hả nhảy xuống lôi đài, không buồn về phía Vương Bằng, mà là nhìn về phía mấy người Vạn Minh Trạch rồi lại nhìn sang chỗ Tô Vũ, cười nói: "Bọn hắn yếu như vậy, các ngươi không lên đây chơi đùa một phen sao? 91 thì bị ta đánh rớt rồi, nhưng vẫn còn mấy hạng 92 trở xuống, mấy người đằng sau chắc chắn còn yếu hơn!"

Gã còn chưa dứt, sắc mặt đám người Lâm Thanh đã trở nên khó coi vô cùng!

Càn rỡ!

...

Trông thấy vẻ mặt Lâm Thanh tức giận như thế, Ngô Lam cũng cảm thấy đồng tình, nàng nhỏ giọng thầm thì: "Thanh tỷ, không nghĩ các ngươi yếu thật đấy!"

"..."

Lâm Thanh kém chút tức chết!

Ta lại chưa lên đài, cái gì gọi là bọn ta rất yếu? Thực lực của một mình Vương Bằng có thể đại diện cho mọi người được chắc?

Tên đần độn Vương Bằng kia, xấu hổ chết người mà!

Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh liếc nhìn nhau, cười cười, Vạn Minh Trạch vừa lúc muốn mở miệng lên tiếng thì bên kia bỗng nhiên có người phẫn nộ quát: "Tô Vũ, dám lên đài không?"

Giờ khắc này, bên dưới có một người trực tiếp nhảy lên trên lôi đài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận