Vạn Tộc Chi Kiếp

"Cút!" Tô Vũ tức giận nói: "Ta không có tiền, chớ suy nghĩ quá nhiều! Ngươi vẫn có khả năng kiếm lớn..."

"Ta á?"

Hạ Hổ Vưu nói: "Ta kiếm cái gì, cùng lắm là thắng ngươi một lần, tất cả mọi người cùng thắng không tính kiếm lớn đâu."

Tô Vũ đáp: "Ngươi ngốc à? Người thắng ta chưa chắc đã được nhận thù lao, ngươi đi thu mua đi, thắng ta đều nhận được một bản ý chí chi văn, mặc dù chưa biết thế nào nhưng ngươi cứ thu, viết phiếu nợ cho bọn họ, một bản ý chí chi văn, bọn hắn lấy không được, ngươi hoa 10 điểm công huân đi thu, ngươi cảm thấy bọn họ có bán cho ngươi hay không? Chắc chắn là có!"

"Nếu Chu Minh Nhân quỵt nợ, bọn họ không lấy được, ngươi đi thu! Sau đó cầm giấy nợ bảo Hạ gia đi thu!"

Tô Vũ có thể đoán trước rằng bọn họ chắc chắn không lấy được.

Hơn mấy ngàn vạn bản, thật sự cho rằng Đơn thần văn nhất hệ phú khả địch quốc ư?

Chỉ riêng chi phí thôi đã là cao kinh người!

"Hạ gia tay cầm mấy thứ này, ông ta dám không trả à? Nếu không được thì tìm Hạ Hầu gia đi, ta biết cái tính lột da của Hạ Hầu gia, đi lột một lớp da của bọn họ, bọn họ dám quỵt nợ chắc!"

Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng!

Ai nói Nhị Gia Gia của ta là lột da!

Nhưng tính ra thì lời này rất có đạo lý!

Cứ như vậy, Tô Vũ kiếm được tiền, các học viên không chịu thua thiệt, đều có thể kiếm một chút, mọi người sẽ cảm tạ Hạ gia, cảm tạ Tô Vũ, Hạ gia khẳng định cũng sẽ không bị thiệt!

Chu Minh Nhân dám gài bẫy học viên, dám chống lại Hạ gia ư?

Ông ta không mất lớp da, Hạ Hầu gia sẽ không được gọi là Hạ lột da nữa!


Đơn thần văn nhất hệ có rất nhiều bảo bối!

Chỉ tính riêng một vài kỹ thuật độc quyền, Đơn thần văn nhất hệ đã nắm giữ không ít, đó đều là tiền!

Cậu đang hưng phấn, bỗng nhìn về phía Tô Vũ, buồn bực nói: "Tô Vũ, ngươi thật xấu xa, ngay cả Hạ gia cũng dám tính toán! Lá gan của ngươi rất lớn!"

Cậu suýt nữa thì quên mất!

Nếu Hạ gia ra mặt việc này, đó chẳng phải là Hạ gia đối lập với Đơn thần văn nhất hệ ư!

Đến lúc đó Chu Minh Nhân sứt đầu mẻ trán thì còn nhớ được Tô Vũ sao?

Một mũi tên bắn nhiều con chim!

Nịnh nọt học viên toàn học phủ, cà khịa Đơn thần văn nhất hệ, còn khiến Hạ gia ra mặt phân cao thấp cùng Đơn thần văn nhất hệ, sau đó Đơn thần văn nhất hệ sứt đầu mẻ trán không có thời gian để ý tới hắn...

Cái tên này thấy thế nào cũng không giống học viên, cứ thấy giống lão hồ ly thì đúng hơn!

Tô Vũ thản nhiên: "Thế có làm không, ta cũng không bắt buộc Hạ gia các ngươi ra mặt! Không có Hạ gia, ta nhờ Trịnh Vân Huy đi thu mua, Trịnh gia tới đòi tiền, dù không đòi được, Trịnh gia và Văn Minh học phủ vốn bất hòa, vậy ghê tởm Văn Minh học phủ một phen, tuyên dương một trận, thế thì phải vui lòng xuất tiền thôi!"

Tô Vũ bình thản nói: "Dù sao ta cũng không được lợi bao nhiêu, ngươi thích làm thì làm! Người không sợ Đơn thần văn hệ rất nhiều, không được thì nhờ Cửu Thiên học phủ hoặc là Long Võ học phủ, không thì chơi lớn mời Long Võ vệ, Trấn Ma quân! Không sợ bọn họ còn thiếu?"

Tô Vũ cười nhạo nói: "Cha ta ở trong Trấn Ma quân, cùng lắm thì ta tìm người Trấn Ma quân đến, chắc chắn bọn họ sẽ vui lòng kiếm một khoản, ta nghe nói, hiện tại bọn họ rất chán ghét đám gia hỏa này, bởi vì Vạn phủ trưởng bảo bọn họ ngưng chiến..."

Hạ Hổ Vưu nhìn chằm chằm hắn một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Sách dạy ngươi vậy à?"

Tô Vũ cười không nói.


Đương nhiên là có, mà chủ yếu vẫn là do ta thông minh.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Vũ ta chưa từng chịu thua thiệt cái gì.

Tính toán ta làm gì chứ!

Ta không gây phiền phức cho các ngươi đã là không tệ rồi!

Đám Chu Minh Nhân rất mạnh, cũng rất thông minh, nhưng vị trí mọi người không giống nhau, Chu Minh Nhân tính đến mặt mũi, ta lại chỉ quan tâm lợi ích.

Mất mặt thì sao chứ?

Giờ mà Chu Minh Nhân cho ta 1 vạn điểm công huân... Ta bảo lão sư ta bái ngươi làm thầy luôn, thế nào?

Tô Vũ nghĩ vậy thì bỗng nhiên bật cười.

Hạ Hổ Vưu câm lặng nhìn hắn!

Cái tên này thật khó chơi.

Thiên phú tốt, đầu óc tốt, không biết xấu hổ, ăn uống mật kiếm, ra tay ngoan độc, am hiểu ngụy trang, ngụy quân tử điển hình!

Yêu nghiệt thiên tài đều kiêu ngạo!

Tô Vũ cũng kiêu ngạo, nhưng hắn không giống những người khác.

Hắn có thêm mấy phần chợ búa láu cá!


Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, rất lâu sau cậu mới thấp giọng nói: "Được, ta đây thử một chút! Thích thì ngày mai ta bảo một vị Các lão triệu tập bọn họ mở họp tại Tu Tâm các, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu, không phải Các lão không được đi vào!"

"Kéo dài vài giờ, dù sau đó bọn họ biết được thì ván cũng đã đóng thuyền!"

Tô Vũ nhìn cậu một hồi, tò mò hỏi: "Ngươi có thể sai sử cả Các lão cơ à, Hạ Hổ Vưu, ngươi không phải là nhi tử của Hạ Hầu gia chứ?"

"Cút!"

"Nói cái gì đấy!" Hạ Hổ Vưu tức giận: "Nói nhảm vừa thôi! Ta mà là con của ông ta thì đã không phải là người rồi, Hạ Hầu gia chính là heo! Ta cũng không phải cháu trai ông ta, đừng suy nghĩ nữa, là cháu trai thì ta liền tự sát! Ta nói rồi, ta chỉ là nhánh nhỏ của Hạ gia, ngươi nghĩ gì thế!"

Tô Vũ bật cười, thầm mắng một tiếng!

Đại gia ngươi cút đi!

Hạ Hầu gia là heo... Lời này ngươi cũng dám nói à, nếu không phải là con trai hay cháu trai thì cũng là nhân vật trọng yếu của Hạ gia, ta có ngu như vậy sao?

Tô Vũ lười tranh luận với Hạ Hổ Vưu, hắn nghĩ rằng ngươi phủ nhận thì phủ nhận đi, ta giả vờ không biết gì là được.

Dù cậu ta thật sự là nhân vật trọng yếu nào đó của Hạ gia thì Tô Vũ cũng không để ý.

Thanh danh Hạ gia không tệ, không nghe nói có sự tình ỷ thế hiếp người nào, chấp chưởng Đại Hạ phủ hơn ba trăm năm, nếu thanh danh kém thì sớm đã có một đoàn cường giả tạo phản rồi.

Không tiếp tục đề tài này nữa, Tô Vũ cấp tốc nói: "Lần trước ta nhờ ngươi mua sắm tinh huyết ngũ hành chủng tộc, ngươi mua được không?"

"Được, mà không nhiều lắm."

Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ: "Ngũ Hành tộc quá hiếm thấy, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, ngươi chỉ mua sắm tinh huyết Vạn Thạch cảnh, mà tập hợp của các đại phủ khác cũng không có nhiều."

Giá cả thứ này cũng rất đắt.

Tô Vũ mua một giọt tinh huyết Ngũ Hành tộc Vạn Thạch cảnh đã đến 50 điểm công huân.


Tô Vũ chuẩn bị mua một chút để mở công pháp, khi công pháp mở ra thì khai thần khiếu.

Chỉ cần mở ra 36 thần khiếu, sau đó hắn có thể không cần dùng tinh huyết cũng có thể chủ động tu luyện ý chí lực.

"Bớt nói nhảm đi, góp được bao nhiêu?"

"Hiện tại có tổng cộng 60 giọt..."

60 giọt, quá ít.

Tô Vũ phán đoán, hắn mở ra một thần khiếu cần ít nhất hai ba giọt tinh huyết.

60 giọt, cùng lắm mở ra 25 cái.

"Bán ta 60 giọt trước, sau đó tìm thêm cho ta ít nhất 40 giọt!"

100 giọt tinh huyết ngũ hành thì may ra mới đủ.

Nghĩ vậy, Tô Vũ chợt hỏi: "Gần đây có ai đề cập đến chuyện thiên phú tinh huyết Phệ Hồn trùng không?"

Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, híp mắt cười nói: "Có đấy! Không chỉ trong học phủ, bên ngoài học phủ cũng có người đang hỏi thăm việc này, dĩ nhiên hiện tại người bên ngoài quan tâm loại thiên phú tinh huyết này có phải kỹ năng thiên phú ý chí lực hay không? Nếu đúng, Chiến giả sẽ không thể dùng, bởi vì dính đến phương diện ý chí lực, nếu không phải, vậy Chiến giả cũng hết sức quan tâm."

Tô Vũ cười cười, nói khẽ: "Thứ này không phải thiên phú ý chí lực, chỉ là một loại võ kỹ biến dị đặc thù, là võ kỹ có tác dụng thương tổn ý chí lực!"

"..."

Hạ Hổ Vưu rơi vào trầm tư.

Là võ kỹ!

Thật ra cậu cũng đã đoán đó là võ kỹ, bởi vì Hạ gia có ghi chép về Phệ Hồn trùng, đủ loại tư liệu biểu hiện ý chí lực của Phệ Hồn trùng không được tốt lắm, phệ hồn dịch ăn mòn ý chí lực cũng rất giống nguyên khí biến dị.

Kỳ thật Hạ gia cũng có đoàn đội nghiên cứu, không đặt hết hi vọng vào người ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận