Vạn Tộc Chi Kiếp

Tô Vũ đơn giản thuật lại đầu đuôi sự việc một lần, Bạch Phong nhìn hắn một hồi, hồi lâu sau mới nói: "Nói cách khác, hiện giờ hoàn toàn vạch mặt rồi đúng không?"

"Đúng!"

"Ồ!"

Bạch Phong bĩu môi, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ buồn bực nói: "Đồ đần độn, sư tổ ngươi trở về sẽ làm thịt ông ta! Nhẫn mấy ngày không được sao? Sư tổ ngươi còn chưa trở lại, chúng ta không gánh nổi chuyện này, ngươi biết không?"

Còn chuyện vạch mặt thì có vấn đề gì chứ!

Dù sao cũng đã sớm đấu đến ngươi chết ta sống.

Mấu chốt là, đồ đần độn này không đợi sư tổ hắn trở về đã gây chuyện!

Bạch Phong bất đắc dĩ: "Nhịn một chút đi, mấy ngày tới đừng ra ngoài, ta cho ngươi biết, không chừng những người này có trái tim đen thật đó! Dù tim bọn họ không đen, không dám làm gì ngươi, nhưng chưa chắc không có kẻ nào có ý đồ với ngươi, ta cho ngươi biết, đừng mơ mộng hão huyền về lòng người, một đám gia hỏa cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, muốn thủ tiêu hay vu oan cho ngươi cũng là chuyện thường!"

"Còn có một số thám tử Vạn Tộc giáo cũng ước gì thủ tiêu được ngươi, khiến sư tổ ngươi sống mái với bọn họ..."

Bạch Phong tùy ý, bật hơi nói: "Không sao, sắp tới cứ ở trong sở nghiên cứu, đừng ra khỏi học phủ, sẽ không có vấn đề gì."

Tô Vũ gật đầu, điều này cũng là thật.

Dù cho Đơn thần văn nhất hệ không dám làm gì hắn, nhưng có lẽ vài gia hỏa e sợ thiên hạ không loạn nào đó cũng có tâm tư này.

"Ta biết, cho nên ta mới nói ra chuyện《 Phệ Hồn quyết 》, để Chiến giả đạo đều nhìn chằm chằm, như vậy mọi người sẽ phải cố kỵ một chút."

"Ngươi có không?"


Bạch Phong hoài nghi: "Ngươi đừng nói dối giống như lần trước, ta cho ngươi biết, ngươi nối dối lần nữa chắc chắn sẽ chết rất khó coi!"

Bạch Phong rất bình tĩnh!

Chỉ có ban đầu hơi kinh ngạc, về sau hoàn toàn không có phản ứng gì.

Trần Vĩnh nhìn mà trợn tròn mắt, chuyện lớn như vậy, hỗn đản nhà ngươi lại không coi là việc to tát sao?

Y không nhịn được mắng: "Bạch Phong, phiền toái rất lớn đấy, hiểu chưa?"

"Sư huynh, đừng chuyện bé xé ra to!"

Bạch Phong bình tĩnh: "Cũng không phải ngày đầu tiên, kìm nén mãi không phải là vẫn có chuyện sao, bọn họ gây chuyện, phản kích một lần thì làm sao? Mất mặt cũng là bọn họ tự tìm!"

Trần Vĩnh im lặng, thở hắt ra, mở miệng: "Sự tình không đơn giản như vậy! Trước đó Tô Vũ hỏi ta, tại sao Đơn thần văn nhất hệ một mực nhằm vào chúng ta..."

"Tài nguyên thôi, sợ chúng ta xoay người đoạt lấy địa vị của bọn họ."

"Vô nghĩa!"

Trần Vĩnh trực tiếp mắng!

Bạch Phong sững sờ nhìn y, gì vậy?

Ta nói không đúng sao?

Trần Vĩnh hít sâu một hơi: "Các ngươi phải hiểu rằng, Đơn thần văn nhất hệ, đa thần văn nhất hệ không chỉ giới hạn trong học phủ chúng ta, mà là các đại học phủ trong cả Nhân Cảnh, thậm chí bao gồm những địa phương khác, trong quân, Thánh địa đều có!"

"Nếu chỉ vì một chút tài nguyên, địa vị, tại sao toàn Nhân Cảnh đều xa lánh chúng ta?"

"Bạch Phong, ngươi phải biết, không phải hệ chúng ta chỉ bị xa lánh ở đây, mà là cả Nhân Cảnh, Đại Chu phủ, Đại Thương phủ vẫn bị xa lánh!"

Trần Vĩnh trầm giọng nói: "Hiểu chưa? Là cả Nhân Cảnh!"

Tô Vũ nhíu mày, chần chờ hỏi: "Sư bá, chẳng lẽ là lý niệm xung đột?"

Nếu là lý niệm, vậy thì hết sức phiền toái!

Giữa văn nhân, sinh tử đại thù đều không tính là gì, chỉ khi nào xung đột lý niệm, đó mới chính là cừu hận đời đời kiếp kiếp! Không đến một phương diệt sạch, gần như rất khó chung sống hoà bình.

"Lý niệm?"

Trần Vĩnh lắc đầu, "Lý niệm của Văn Minh sư đều là mạnh lên, lý niệm, đạo thống tranh chấp đều không tồn tại."

"Vậy thì vì sao?"

Tô Vũ không hiểu!


Bạch Phong cũng nghi ngờ: "Sao, vẫn còn che giấu ư? Không phải là bởi vì chúng ta tiêu hao tài nguyên nhiều hơn người khác ư? Cho nên những tên khốn kiếp kia cảm thấy không vừa mắt, lại cảm thấy chúng ta mạnh hơn bọn họ, cho nên mới nhằm vào chúng ta à?"

Trần Vĩnh trầm giọng nói: "Nói nhảm vừa thôi, vài thập niên trước, tại sao bọn họ không nhằm vào chúng ta?"

"Vì chúng ta mạnh!"

"Đơn thần văn nhất hệ cũng có thời điểm mạnh mẽ, khi đó cùng lắm là mọi người không để nhau vào mắt, cũng không đến mức độ bây giờ, nhất định phải ép chúng ta không ngóc đầu lên được, thậm chí là cắt đứt truyền thừa!"

Bạch Phong và Tô Vũ đều cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?

Bạch Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Tính ra thì tất cả nguyên nhân đều nằm trong trận chiến của Ngũ đại, cũng chính là sau khi sư tổ chúng ta thất bại trong trận chiến kia, chúng ta mới bị người khác nhằm vào như thế, cho nên dù có bí ẩn gì thì cũng có liên quan đến Ngũ đại ư?"

Trần Vĩnh khẽ gật đầu.

Y suy nghĩ, không lên tiếng, mà là truyền âm nói: "Đa thần văn nhất hệ bị người ta nhằm vào như thế không phải là vấn đề lý niệm, cũng không phải vấn đề tài nguyên, chỉ là vì thù riêng!"

"Thù riêng ư?"

"Đúng!"

Trần Vĩnh truyền âm: "Có quan hệ rất lớn với Ngũ Đại, Tô Vũ hẳn là biết chuyện Ngũ Đại chết trận đúng không?"

Tô Vũ gật đầu.

Trần Vĩnh tiếp tục nói: "Năm đó, 3 vị Vô Địch chết trận, ngươi biết không?"

Tô Vũ lại gật đầu.

"3 vị Vô Địch này, hai người đến từ vạn tộc, một người là nhân tộc!"

Trần Vĩnh thở dài: "Vị Vô Địch chết trận kia đến từ Đại Chu phủ! Đệ đệ ruột của Đại Chu vương, vừa tấn cấp Vô Địch không lâu, con của hắn... Là phủ trưởng Đại Chu Văn Minh học phủ bây giờ!"

"Năm đó Ngũ Đại Chứng Đạo không mời Vô Địch trợ chiến, Ngũ Đại quá ngạo khí, cảm giác mình có thể hoàn thành Chứng Đạo, chỉ dẫn theo một vài Văn Minh sư nhiệt tình tới trợ giúp, mục đích không phải là vì trợ chiến, mà là để bọn họ quan sát quá trình Chứng Đạo."


"Kết quả lại xảy ra chuyện, đa thần văn nhất hệ tự gặp nạn không nói, còn khiến vị tới tiếp viện kia chết tại chiến trường Chư Thiên."

"Đại Chu vương không nói gì, nhưng vị kia của Đại Chu Văn Minh học phủ vốn đã bất hòa với Ngũ Đại, phụ thân y vì Ngũ Đại mà chết trên chiến trường Chư Thiên, ngươi nói xem, y có thể chấp nhận sao?"

Trần Vĩnh thở dài: "Sau này, Đại Chu Văn Minh học phủ bắt đầu gạt bỏ đa thần văn hệ! Đại Chu vương yên lặng, Đại Chu phủ chủ Chu Phá Thiên cũng không lên tiếng, Đại Chu phủ bên kia là nơi bắt đầu làn sóng gạt bỏ đa thần văn."

"Về sau, Đơn thần văn nhất hệ các phủ theo vào, có quyền tranh, có cùng chung mối thù, có nịnh nọt Đại Chu vương, cũng có cường giả thực sự căm hận Đơn thần văn hệ và Ngũ Đại."

"Hơn nữa đa thần văn nhất hệ suy bại bởi nhiều phương diện nhân tố, mới khiến các đại phủ và cả Nhân Cảnh đều gạt bỏ đa thần văn nhất hệ."

Trần Vĩnh lắc đầu: "Đây chưa phải điều trọng yếu nhất, còn có một điểm mấu chốt khác! Ngũ Đại đã từng lưu lại một ít tư liệu liên quan tới chuyện Văn Minh sư Chứng Đạo Vĩnh Hằng, cùng với một thần văn, vị kia của Đại Chu Văn Minh học phủ có ý là, phụ thân y vì cứu viện Ngũ Đại mà chết, những vật này là do phụ thân y dùng mệnh đổi lấy, y yêu cầu công khai tư liệu, tối thiểu là phải công khai với y..."

Lúc này Tô Vũ không nhịn được mà nói: "Bọn họ có được xem không? Dù sao cũng là vì cứu viện Ngũ Đại mà chết."

Hắn không ngờ trong này còn có khúc chiết như vậy.

Trước đó Bạch Phong nói 3 vị Vô Địch chết trận, Tô Vũ không nghĩ nhiều.

Giờ xem ra, chuyện trong đó thật phức tạp.

Một vị nhân tộc Vô Địch chết trận!

Trần Vĩnh cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Nên cho! Nhưng không có!"

"Không có ư?"

"Không có!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận