Vạn Tộc Chi Kiếp

"Tốt, vậy thì... Bắt đầu!"

Sau khi khẩu hiệu vừa dứt, năm người Chu Hoành trong nháy mắt mắt cảm thấy tối sầm lại!

Sau một khắc, ý chí lực bị ăn mòn, dồn dập đau đớn kêu thành tiếng!

Đau nhức!

Quá thống khổ!

Thống khổ đến nỗi bọn hắn chỉ cảm thấy sống không bằng chết!

Một cái chùy ở tình huống những người khác không thấy được nện mạnh vào biển ý chí của Chu Hoành, biển ý chí kịch liệt rung chuyển, ý chí lực bị ăn mòn, trước mắt gã biến thành màu đen...

Chênh lệch quá xa!

Trong chớp mắt, 5 người bị Tô Vũ dùng Phệ Hồn quyết ăn mòn đến nỗi kêu rên liên hồi.

Chùy nhỏ nện ra, những người này thậm chí chẳng thể phát ra tiếng kêu thảm, ai cũng choáng váng!

Ánh mắt Tô Vũ bùng nổ sát ý, dưới chân khẽ động, cơ hồ khi chùy nhỏ đánh xuống thì hắn liền tung ra một cước!

Răng rắc!

Chỉ một cước này, xương cốt toàn thân Chu Hoành như thể đã đứt gãy, tầng tầng nện xuống đất, lại vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ý chí lực bị thương càng nặng!

4 người khác cơ hồ là đồng thời bị Tô Vũ đạp cho ngã lăn xuống đất!

Như là 5 con rối, vừa lên đài trong nháy mắt đều bị đánh gục!

Không có chút lực phản kích nào!

Một thanh trường đao xuất hiện, Tô Vũ chém xuống hướng năm người đang nằm!

Triệu Minh đang chuẩn bị ra tay ngăn cản, Tô Vũ liền quát: "Ta không giết người!"

Triệu Minh sửng sốt một chút, thu tay lại, sau một khắc trường đao lăng không chém tới!


"A!"

Một chuỗi tiếng kêu thảm truyền ra!

Trong hư không, ý chí lực tán loạn bốn phía, Tô Vũ dùng văn binh chém vỡ ý chí lực của bọn họ!

Ầm!

Một cước lại một cước, hắn lần lượt đá 5 người xuống lôi đài, 5 người kia đều như thể đã chết đi, chồng chất lên nhau, chật vật thảm thiết nằm xếp hang ở trước mặt Ngô Gia!

"Phế vật!"

"Cặn bã!"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn quanh một vòng, nhìn về phía những vị nghiên cứu viên kia, trên mặt lộ vẻ khinh thường!

Im ắng!

Người người đều biết Tô Vũ mạnh, nhưng Tô Vũ lần này còn mạnh hơn trước, mạnh đến đáng sợ, 5 học viên còn có một vị là Bách Cường bảng mà hoàn toàn không có bất kỳ lực phản kích nào, muốn nhận thua cũng không thể thốt lên!

Bại!

Thảm bại!

Sắc mặt mấy vị nghiên cứu viên nọ tái nhợt.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cái tên này đã mạnh hơn!

Càng đáng sợ hơn!

Phệ Hồn quyết!

Ăn mòn ý chí lực của mọi người!

Khắc tinh của Văn Minh sư!




"Phệ Hồn quyết!"

"Thật sự suy luận ra rồi?”

"Tô Vũ học xong rồi, hắn không dùng tinh huyết thiên phú!"

Dưới đài, một nhóm nghiên cứu viên biến đổi sắc mặt.

Ăn mòn, đốt cháy ý chí lực, thật sự chính là do nguyên khí đưa đến?

Là nguyên khí biến dị tạo thành sao?

Ý chí lực dò xét tới, không quá mức tới gần để tránh sinh ra hiểu lầm.

Bất quá không ít người vẫn là dò xét ý chí lực hướng về phía đám Chu Hoành, cảm thụ thương thế của bọn họ, rốt cuộc là nguyên khí dẫn đến hay là ý chí lực bùng nổ gây ra?

Trên lôi đài.

Tô Vũ lạnh nhạt, cũng mặc kệ những người kia nói như thế nào, hắn quát: "Học viên xếp hạng cao hơn của Đơn thần văn nhất hệ, lên đài!"

Lời này vừa nói ra, trong đám người, Lưu Hạ tỏ ra rất khó coi!

"Là ta!"

Lưu Hạ cắn răng, dứt khoát không lên đài, đầy biệt khuất nói: "Ta nhận thua!"

Lần trước y mới bị Tô Vũ đá xuống khỏi Bách Cường, mấy ngày nay y vất vả lắm mới đánh tới hạng 92, còn đánh cái rắm ấy, lần trước đều không phải là đối thủ của Tô Vũ thì đừng nói đến lần này.

Không ai lên tiếng.

Dù cho có vài vị nghiên cứu viên cảm thấy bất mãn, nhưng vừa nghĩ tới kết cục của Chu Hoành thì ai cũng không nói chuyện.

Trọng thương!


Tô Vũ quá mức cường hãn, quá mức bá đạo!

"Vậy lại thêm một vị!"

Tô Vũ quát: "Chẳng lẽ đều không dám lên đài sao? Nếu không dám, vậy cứ ra vẻ đáng thương, khi nhục sư tỷ của ta thì có gì tài ba?"

"Lên đài!"

Giọng Tô Vũ âm vang hùng hồn!

"Không dám sao?"

"Học viên Bách Cường ngay cả ứng chiến đều không dám sao?"

Tô Vũ bùng nổ nguyên khí, tiếng quát như sấm rền: "Ai nguyện ra mặt vì Đơn thần văn nhất hệ cũng có thể lên đài! Người hiền bị bắt nạt, hôm nay ta cũng muốn nhìn thử xem Đơn thần văn nhất hệ không để ý liêm sỉ mà khi nhục nữ sinh đang trọng thương rốt cuộc mạnh cỡ nào!"

"Tô Vũ!"

Dưới đài, có nghiên cứu viên quát lạnh: "Đủ rồi! Đừng há miệng ngậm miệng đều là Đơn thần văn nhất hệ, học viên luận bàn là quy củ của học phủ! Hết thảy đều nằm trong quy củ, ngươi nói năng lỗ mãng, còn có chút phong độ nào của Văn Minh sư sao?"

Tô Vũ nhìn xuống đối phương, lớn tiếng phản bác: "Nói năng lỗ mãng? Nếu lão sư cảm thấy như thế thì cứ cho là thế đi! Mấy chục học viên khỏe mạnh vô sự lại chỉ khi dễ sư tỷ của ta, còn nói là lý lẽ? Ta muốn khiêu chiến Hoàng Khải Phong, bảo gã đi lên! Đấu sinh tử thì thế nào?"

Tô Vũ quát: "Dám không? Hoàng Khải Phong dám lên đài, ta sẽ không dùng ý chí lực mà chém chết tươi gã, dám không?"

Dám không?

Từng tiếng hét to quanh quẩn trong khu lôi đài.

Vị nghiên cứu viên lên tiếng trước đó cũng trưng ra vẻ mặt khó coi, không nói tiếp.

Hoàng Khải Phong?

Người mới vừa tỉnh thôi!

Lên đài? Lên đài cái gì?

Thật sự không sợ gã chết tươi à?

Tô Vũ lấy Hoàng Khải Phong và Ngô Gia để so sánh, thoáng cái, Đơn thần văn nhất hệ liền không thể cãi lại.

Còn có thể nói cái gì?

Vào thời khắc này, đám người bỗng nhiên tản ra, truyền đến từng tiếng kinh hô!


Phía ngoài đoàn người đang vây quanh, một thanh niên thân mặc áo bào đen, chắp hai tay sau lưng, tóc cắt ngắn sát tai, khí thế lạnh lùng, giậm chân đi tới.

Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc!

Vị này tại sao trở lại?

Nơi xa, Lưu Hồng trong nháy mắt giấu mình ở sau thân cây, dáo dác nhìn về phía người kia, trong lòng thầm mắng một tiếng, không phải nói một tháng sau mới trở về sao?

Làm sao bây giờ đã trở lại rồi?

"Hạ nghiên cứu viên!"

"Ngọc Văn!"

"..."

Không ít người dồn dập chào hỏi, thanh niên nọ khẽ gật đầu, cũng không tiếp lời, nhìn thẳng Tô Vũ.

Y nhìn thoáng qua Tô Vũ, nhìn lại những người khác, rồi mới thản nhiên nói: "Luận bàn thì luận bàn, không tôn trọng sư trưởng, nên phạt! Chống đối sư trưởng, đánh trọng thương đồng học, có thù tất báo, nên phạt! Học sinh vô tri là lỗi của lão sư! Bạch Phong bị hủy bỏ ba tháng công huân ban thưởng, Tô Vũ bị hủy bỏ ban thưởng công huân của thượng đẳng học viên! Dùng làm trừng phạt!"

Y nhìn quanh bốn phương, lạnh lùng nói: "Luận bàn, luận võ, đấu sinh tử, hết thảy đều tùy ý! Bất kính sư trưởng, không coi ai ra gì thì phải phạt!"

Không ít người nhìn về phía thanh niên vừa tới.

Tô Vũ cũng nhíu mày, mở miệng nói: "Hạ lão sư trừng phạt ta là dựa theo quy củ nào để chấp hành?"

Hắn đã biết người đến là ai!

Hạ Ngọc Văn!

Tuyệt thế thiên tài có thể áp chế Bạch Phong, Ngô Kỳ!

Dưới đài, Hạ Ngọc Văn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, thanh âm lạnh lùng nói: "Không phải dựa theo quy củ học phủ, mà là quân pháp! Bất kính thượng cấp, không phục quản chế, vậy thì nên phạt! Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, hết thảy học viên trừ thân phận là học viên thì còn có một thân phận là quân dự bị, ngươi có dị nghị gì không?"

Tô Vũ yên lặng, một lát sau lại nói: "Không có dị nghị gì! Nếu Hạ lão sư cảm thấy nên phạt, vậy thì cứ phạt! Bất kính sư trưởng, ta nhận, Đơn thần văn nhất hệ sư trưởng cũng không đáng để ta tôn kính!"

Hạ Ngọc Văn cũng không nói nhảm với hắn mà là nhìn về phía Triệu Minh, lạnh lùng nói: "Trọng thương học viên, không phải giao đấu sinh tử, trọng tài vì sao không ngăn cản?"

Triệu Minh nghiêm túc nhìn y, nửa ngày sau mới nói: "Người không chết, ý chí lực trọng thương vẫn có thể tiếp tục tu luyện, vì sao phải ngăn cản?"

"Không còn sức đánh trả, trọng tài liền có thể phán thua, ngươi không biết sao?"

Hạ Ngọc Văn lạnh lùng nói: "Triệu Minh, xuống đài! Bác bỏ chức vụ trọng tài Bách Cường!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận