Vạn Tộc Chi Kiếp

Ầm!

Một tiếng vang trầm, Trịnh Bình không ra tay, cũng không đánh trả, ý chí lực phòng hộ bên ngoài thân thể ông trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác kim đâm hơi đau!

Ngọn lửa màu đen yếu kém bùng cháy trên ý chí lực của ông.

Trịnh Bình cũng không quá để ý, hơi có chút đau nhức... nhưng thứ này thật sự không đơn giản!

Nói đùa!

Ta là Sơn Hải đỉnh phong đấy!

Dù cho không phải Văn Minh sư thì ý chí lực của ông cũng rất cường đại, Văn Minh sư Lăng Vân cảnh cũng chưa chắc so được với ông.

Thế mà ông lại có chút cảm giác đau đớn mỏng manh!

Nếu là đánh trên người cùng giai thì còn đau đến mức nào?

"Phệ Hồn quyết..."

Ông nói xong, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt thần quang bùng nổ, trực tiếp dò xét cả người Tô Vũ.

Tô Vũ tức thì phong tỏa hết thảy khiếu huyệt, cười rộ lên bảo: "Trịnh gia gia, công pháp không phải nhìn thoáng xem mở khiếu huyệt nào là được, đơn giản như vậy thì Thiên giai công pháp đều không có cách nào dùng, dùng một lát chẳng phải là đã lưu truyền ra rồi?"

Trịnh Bình cảm thấy hứng thú, vẫy tay kêu hắn lại gần, "Ta nghe nói ngươi không bán lấy tiền?"

"Đúng vậy!" Tô Vũ chỉ về phía chiến trường, "Ta ra giá không cao, đánh chết một vị Sơn Hải thì nó sẽ thuộc về Trịnh gia gia!"

"..."

Trịnh Bình bật cười, "Đánh chết một tên Sơn Hải... Ngươi nói đơn giản nhỉ. Dù cho Sơn Hải nhất trọng thì cũng không dễ giết! Huống chi, những người này kết bè kết đội, cũng là có chỗ dựa, ta có thể tùy tiện đánh chết à? Phệ Hồn quyết không đáng cái giá này!"

Tô Vũ gật đầu, lôi kéo Hạ Hổ Vưu cùng nhau hơi hơi khom người cúi chào, cũng không nói nhiều, tiếp tục lôi kéo Hạ Hổ Vưu đi tới chỗ một người khác.


Hạ Hổ Vưu đầy mặt phiền muộn!

Trịnh Bình nhíu mày hỏi: "Ngươi không bán nữa?"

"Bán chứ!" Tô Vũ quay đầu cười ngây ngô, đáp: "Trịnh gia gia, không bán cho ngài, miễn cho khiến ngài khó xử! Vân Huy là huynh đệ của ta, ta không thể để cho ông nội của hắn khó xử được! Ta đi tìm Triệu tướng quân hỏi thử xem, ta cảm thấy trong quân hẳn là cần cái này!"

Cách đó không xa, Triệu tướng quân nhíu mày, ông đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện, thấy Tô Vũ nhắm tới mình thì nói thẳng: "Đó là người của Thần Văn hệ, đánh chết một người thì sẽ trêu chọc không ít phiền toái! Dù ta không sợ, nhưng trong quân còn cần Văn Minh sư, đánh chết bọn hắn, dễ dàng dẫn đến chuyện tập thể Văn Minh sư chống lại Long Võ vệ!"

Tô Vũ khẽ gật đầu, không nói tiếp, lại đi tới hướng một người khác.

Bên kia, phủ trưởng của Long Võ học phủ chủ động từ chối: "Long Võ học phủ là quân dự bị của Long Võ vệ, Triệu tướng chủ đã không nhận thì ta lại càng không nhận được!"

Cách đó không xa, Hồ tổng quản mở miệng nói: "Bạn học nhỏ, một bản Phệ Hồn quyết muốn đổi một vị Sơn Hải đối phó với Sơn Hải, lại còn là Văn Minh sư thì rất khó, quá khó khăn!"

Dứt lời, lão lại nói: "Mà ở trong đó liên quan đến không chỉ là lợi ích, bằng không, cũng sẽ không có chiến khu! Nợ mà năm đó Ngũ đại lưu lại, cần nhất hệ các ngươi đi trả, đây mới là căn bản!"

Tô Vũ ngoan ngoãn mỉm cười, "Ta hiểu rõ rồi, tạ ơn Hồ gia gia chỉ điểm! Nhưng mà ta vẫn không hiểu, vị Đại Chu phủ kia là Vô địch, cũng không phải là chết trên tay Tằng sư tổ ta, vì sao muốn nhất hệ của chúng ta tới gánh chịu tất cả những thứ này? Cần tư liệu chúng ta không có, Tằng sư tổ chẳng lẽ nói phải dùng thần văn để trả lại?"

Hồ tổng quản lắc đầu, không lên tiếng nữa.

Có một số việc, không phải ngươi nói một câu liền có thể thông suốt!

Tô Vũ nhìn quanh một vòng, đại chiến vẫn như cũ, người tham dự càng ngày càng nhiều!

Thậm chí có Lăng Vân bắt đầu tham dự, dưới tình huống Sơn Hải bị dây dưa đã tới gần Liễu Văn Ngạn.

Liễu Văn Ngạn cũng đang nhìn, ông sớm đã thấy Tô Vũ, cười khẽ, bờ môi giật giật.

"Trở về đi!"

Đây không phải chiến trường dành cho Tô Vũ!

Đây không phải chiến trường mà Tô Vũ có thể xen vào!

Cứu sư?

Tô Vũ còn quá yếu, không đủ tư cách.

Tô Vũ đột nhiên cảm giác được có chút thê lương, có chút bi ai.

Dựa vào cái gì chứ?

Đại Hạ phủ mặc kệ sao?

Hắn nhìn về phía Hạ Hầu gia, trong nội bộ Đại Hạ phủ, không phải Vạn Tộc giáo mà là một đám Văn Minh sư đang vây giết một đám Văn Minh sư khác, Đại Hạ phủ mặc kệ sao?

Hắn bỗng nhiên thấy rất thất vọng!

Cực kỳ thất vọng, vô cùng thất vọng!

Vì sao chứ?

Hắn thấy Ngô Nguyệt Hoa đang đổ máu, hắn thấy cường giả bảo vệ Liễu lão sư đang bị vây công, thân thể bạo liệt!

Sơn Hải, rất ít.

Trong bóng tối, cường giả tham chiến càng ngày càng nhiều, vô thanh vô tức, không ai báo danh, không ai nói mình là ai, yên lặng tham chiến, yên lặng tử thủ.


Cách đó không xa, có người cười khẽ, đạp không mà tới.

Người nọ chắp tay vái Liễu Văn Ngạn, mỉm cười gia nhập chiến đoàn!

Có người giơ ngón tay cái lên với Liễu Văn Ngạn, trong mắt chỉ có nóng bỏng, không có gì là không cam lòng, lập tức dung nhập vào trận chiến!

Tô Vũ biết, đó là cường giả tới tiếp viện.

Có người vẫn một mực chờ đợi Liễu lão sư trở về!

Tô Vũ cứ như vậy mà đứng quan sát, hắn biết, Phệ Hồn quyết không bán ra được rồi!

Những người này, không nguyện ý xen vào.

Cái câu bảo ‘Chiến giả đều không có đầu óc’ chỉ là trò đùa.

Nhưng mà hắn không cam tâm!

Bả vai Hạ Hổ Vưu bị bóp xanh tím một mảnh, cậu gãi gãi đầu, cậu cũng không hiểu rõ!

Cậu nhìn thoáng qua Nhị gia gia bên kia, lộ ra vẻ hỏi thăm, thật sự mặc kệ sao?

Càng ngày càng nhiều người tham dự vào!

Long Võ vệ đã triệt để phong tỏa bốn phương, từng vị Văn Minh sư trong quân không nói một lời, ý chí lực bùng nổ, phong tỏa bốn phía, không cho năng lượng tiết ra bên ngoài!

Hạ Hổ Vưu lại nhìn về phía Hạ Hầu gia...

Hạ Hầu gia quay đầu liếc nhìn cậu, khẽ lắc đầu.

Mặc kệ!

Chờ đi!

Tiếp tục chờ!

Cậu phải chờ đợi!

Nơi xa, hư không vang lên tiếng nổ rền vang không ngừng!


Hai vị Sơn Hải đỉnh phong cảnh giờ khắc này ở nơi không người thấy giao chiến kịch liệt, thanh thế đại bạo, kéo dài hơn mười dặm, sông núi nổ tung, chấn động cả một phương trời.

Rất mạnh mẽ!

Hết sức rung động!

Nhưng Tô Vũ không nhìn thấy cũng không có tâm tư xem, hắn thấy được người bảo vệ xung quanh Liễu Văn Ngạn càng ngày càng ít.

Bất lực!

Chỉ có thể trơ mắt nhìn!

Phệ Hồn quyết vô dụng!

Tô Vũ đau đớn nhìn tứ phía, trong bóng tối còn có không ít người quan chiến trên không trung, đang yên lặng theo dõi tất cả những thứ này.

"Một bản Phệ Hồn quyết, chuyên tổn thương ý chí lực, có người nguyện ý ra tay không?"

Tô Vũ lớn tiếng hô hào!

Không ai đáp lời!

"Phương pháp chế tác thiên phú tinh huyết, lại thêm Phệ Hồn quyết!"

Có người nhìn về phía hắn, nhưng vẫn không ai lên tiếng.

Giọng Tô Vũ khàn khàn, quát ầm lên: "Lại thêm một bản cơ sở văn quyết! Văn quyết dưới Đằng Không! Mở ra 36 thần khiếu, có người nguyện ý ra tay không? Nguyện ý không?"

Lời này vừa nói ra, bốn phương chấn động!

Hạ Hầu gia đột ngột nhìn thẳng về phía Tô Vũ!

Bên kia, Liễu Văn Ngạn cũng giật mình nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận