Vạn Tộc Chi Kiếp

Đám Tô Vũ nhanh chóng trở về học phủ.

Cùng lúc đó.

Trong Dục Cường thự, ở phủ của thự trưởng.

Hồng Đàm nhíu mày, nhìn Bạch Phong đã sắp nát thành một đống, trầm trọng hỏi: "Thần văn hủy diệt rồi?"

"Vâng."

"Chủ Thần văn cũng mất?"

"Vâng."

"..."

Bạch Phong yếu ớt đáp, không hôn mê đã coi như vận khí tốt, may mắn là Kỷ thự trưởng đã giúp anh củng cố biển ý chí, bằng không, hiện tại anh đại khái sẽ chẳng thể tỉnh lại.

Vẻ mặt Hồng Đàm càng thêm khó coi, "Hạ Ngọc Văn làm?"

"Y cũng không dễ chịu đâu..." Bạch Phong cười hớn hở khoe: "Sư phụ, tên kia bị ta đâm một kiếm phá cửu khiếu, tan vỡ mấy cái thần văn, ta cảm thấy chưa hẳn đã ổn hơn ta..."

"Ngươi..."


Hồng Đàm nhíu mày, Chủ Thần văn của ngươi đã bị phá, còn nói lời ngông cuồng cái gì!

"Hạ Ngọc Văn..."

Nhíu mày, Hồng Đàm bỗng nhiên quay đầu nói: "Kỷ thự trưởng, nếu ta nhớ không lầm thì cuối năm có tranh cử chức phủ trưởng đúng không? Ta muốn tham gia! Ta muốn tranh cử chức Phó phủ trưởng! Khiêu chiến Hạ Trường Thanh!"

Cách đó không xa, Kỷ thự trưởng đang chậm rãi uống trà, nghe vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi muốn khiêu chiến Hạ Trường Thanh? Hắn là người Hạ gia, là cây đinh mà Hạ gia ghim vào Văn Minh học phủ."

"Hạ Trường Thanh..." Hồng Đàm nghiến răng, "Cháu trai của Hạ Trường Thanh khiến đồ đệ của ta biến thành dạng này, một tên Lăng Vân tam trọng lại khiêu chiến Đằng Không bát trọng, y thì hay ho lắm! Ta trước kia nể lão là huynh trưởng của Vân Kỳ nên mới không nguyện ý phản ứng đến lão, lão thì hay rồi, thật sự cho rằng ta sợ lão à?"

Hồng Đàm cắn răng nói: "Nể tình lão là huynh trưởng của Vân Kỳ, ta sẽ không giết chết lão, đồ đệ của ta như thế nào thì khiến lão thành thế đó là được, phế đi Chủ Thần văn của lão!"

Ông hết sức tức giận!

Rất phẫn nộ!

Đồ đệ của ông thiên phú vô song, kết quả bị Hạ Ngọc Văn phế đi, trước đó ông còn không rõ ràng lắm, bây giờ tận mắt chứng kiến thảm trạng của Bạch Phong, ông thật sự tức giận tới phát nổ rồi.

Còn chuyện tên Hạ Ngọc Văn kia thiếu chút nữa đã tàn phế thì mắc mớ gì tới ông!

Một gia hỏa Lăng Vân, danh xưng vô địch cùng giai thiếu chút nữa đã bị đồ đệ mình đánh chết, đó là do y phế vật, lại đâu phải đồ đệ của ông đi khiêu chiến.

Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã xác định, vậy dĩ nhiên không có vấn đề, tùy các ngươi!"

Hồng Đàm hừ một tiếng, ánh mắt rét run, lại nhìn Bạch Phong, nhịn không được mắng: "Ngươi không thể ra vẻ đáng thương được sao? Vì một tên Hạ Ngọc Văn mà phế đi chính mình, đồ đần độn nhà ngươi, quả nhiên ngu xuẩn!"

Bạch Phong bĩu môi, ta đều đã bị thương thành dạng này mà ngài còn mắng ta!

"Hạ gia... Được rồi, không mắng hết Hạ gia, nhất mạch của Hạ Trường Thanh, mẹ nó lão muốn chết!"

Hồng Đàm lại nhịn không được mắng một tiếng!

"Còn thần văn nào không?"

"Còn mấy cái."

"Biển ý chí bị thương rất nặng, ngươi có thể khôi phục hay không cũng khó nói. Khôi phục thì ngươi cũng phải rớt cấp, có thể khôi phục lại Đằng Không tam tứ trọng coi như may mắn lắm rồi. Nhưng mất đi nhiều thần văn như vậy, Chủ Thần văn đều phế đi, thần văn chiến kỹ của ngươi cũng hỏng rồi..."

Ông bi thương tới nỗi không nói ra được!

Lại là kết cục của sư huynh!


Mà còn thảm hơn cả sư huynh nữa, từ một thiên tài thoáng cái đã biến thành kẻ tầm thường, có khi còn chẳng so được với Đằng Không thông thường.

Đây là đả kích quá lớn đối với đồ đệ của ông.

Bạch Phong cũng không nhiều lời, Kỷ thự trưởng mặc dù cứu anh, nhưng mà ai biết vị này có suy nghĩ gì, giờ phút này đành phải yên lặng mà đau thương theo sư phụ, thật thảm, phế đi nhiều thần văn như vậy, ta còn phải phác họa lần nữa, thật sự là quá thê thảm!

"Sư phụ, thần văn của ta phế đi, về sau phác họa thần văn vẫn phải dùng tiền để mua ý chí chi văn, hay là ngài cho ta ít tiền đi, hiện tại ta không có đồng nào..."

Bạch Phong nói cực kỳ thê lương, Hồng Đàm cắn răng hứa: "Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi làm ý chí chi văn! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Dù phải bán sở nghiên cứu thì cũng sẽ giúp ngươi khôi phục!"

"Tạ ơn sư phụ, sư phụ thật là tốt..."

Nói tới nói lui, Bạch Phong chỉ biết im lặng, ngài cũng chỉ biết bán sở nghiên cứu!

Đường đường Sơn Hải bát trọng, chỉ có ngần ấy khả năng?

Xem ra, ngài thật sự rất nghèo, không phải giả nghèo a!

Hi vọng vào sư phụ là không trông cậy được, nhưng mà học sinh của anh... Chậc chậc, lần trước ta thấy trong kho giấu đồ của hắn có hơn mấy chục bản ý chí chi văn, đồ đệ không nhìn hết, ta thân làm sư phụ thì phải cố mà xem, về sau giúp ngươi xem nhiều một chút vậy.

Xem ra vẫn phải hi vọng vào việc đồ đệ nuôi a!

Ở bên cạnh, Kỷ thự trưởng cười nhạt nói: "Phế thì cứ phế đi, Văn Minh sư cũng không phải dùng vũ lực để thành danh! Bạch Phong, có hứng thú tới Dục Cường thự đảm nhiệm chức Sở trưởng sở nghiên cứu thần văn không? Ngươi sẽ là nghiên cứu viên trung cấp, tiểu tổ nghiên cứu thuộc về riêng ngươi, độc lập phát minh, độc lập sở nghiên cứu, hằng năm chỉ cần cung cấp thành quả nghiên cứu tương ứng là được..."

Y chìa ra cành ô liu với Bạch Phong!

Phế đi cũng không sao, vẫn còn bản lĩnh, hiểu biết, tri thức, tới Dục Cường thự sẽ trực tiếp tăng cấp thành nghiên cứu viên trung cấp!

Đây chính là đãi ngộ mà Lăng Vân hậu kỳ mới có thể hưởng thụ!


Dù cho là Trần Vĩnh, hiện tại y cũng chỉ là nghiên cứu viên trung cấp, không phải Sơn Hải thì không thể đảm nhiệm vị trí nghiên cứu viên cao cấp.

Hồng Đàm nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía Bạch Phong, ông cảm thấy nếu Bạch Phong đã phế đi, có lẽ... ở Dục Cường thự sẽ càng tốt hơn một chút, tại đây, Đơn thần văn nhất hệ không dám tìm đến, những người khác cũng không dám. Dục Cường thự là tổ chức trực thuộc của Đại Hạ phủ.

Hơn nữa còn chịu quản hạt của Cầu Tác cảnh!

Kỷ Hồng bây giờ lại tiến nhập Nhật Nguyệt cảnh, có thể nói, cái tên này đặt ở nơi nào thì cũng đều là nhân vật đạt cấp độ bá chủ một phương.

Nghiêm chỉnh mà nói, Vạn Thiên Thánh, Trịnh Bình đều không muốn chịu quản hạt của y, dĩ nhiên, quyền lợi của học phủ rất lớn, Kỷ Hồng kỳ thật cũng không quản được họ, quản vài học phủ nhỏ thì lại không thành vấn đề.

Nhưng đó là trước kia khi Kỷ Hồng không phải Nhật Nguyệt, hiện tại... nếu y thật sự muốn nhúng tay thì đó cũng là việc danh chính ngôn thuận, chỉ cần xem Vạn Thiên Thánh, Trịnh Bình có thể đấu qua y hay không.

"Dục Cường thự..." Bạch Phong tò mò hỏi: "Kỷ thự trưởng, tiền lương ở Dục Cường thự thế nào?"

"Sở trưởng nghiên cứu viên trung cấp... Một năm ngàn điểm công huân cũng không khó!"

"..."

Bạch Phong bĩu môi, quá ít, mặc dù ta rất nghèo, nhưng nếu chỉ 1000 điểm công huân thì thôi đi, còn không bằng ta trở lại học phủ hố Lưu Hồng.

Không đúng, trong suy nghĩ của bọn họ thì mình bây giờ đã là kẻ phế đi, Lưu Hồng hỗn đản còn nguyện ý bị mình hố nữa sao?

Tùy tiện hỏi một chút mà thôi, anh cũng không có ý định tiến vào Dục Cường thự, Bạch Phong cười ha hả đáp: "Vậy thì thôi, đa tạ Kỷ thự trưởng đề bạt, ta vẫn nên trở lại học phủ dưỡng lão đi, phế thì phế vậy, cảnh giới thân thể của ta cũng là Đằng Không, dù cho thần văn bị hủy thì ta vẫn là Đằng Không, không phải là không có chiến lực!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận