Vạn Tộc Chi Kiếp

Bạch Phong còn bị thương, mọi người cũng không nói tiếp nữa.

Tô Vũ nói sơ một chút chuyện về thức hải bí cảnh rồi đi lên lầu tu luyện, mà Trần Vĩnh cùng Ngô Gia cũng đều trở về Tàng Thư các.

...

Đa thần văn nhất hệ bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trong Tu Tâm các.

Vạn Thiên Thánh đã khôi phục như thường, không còn vẻ giận dữ.

...

Bên chỗ Hạ gia, Long Võ vệ xuất chinh, bốn phía càn quét cứ điểm Vạn Tộc giáo, Hạ Hầu gia tiếp tục vui tươi hớn hở làm tròn nhiệm vụ thương nhân của mình.

Đơn thần văn nhất hệ cũng không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra ngoài.

Mọi chuyện đều giống như đã khôi phục bình tĩnh.

Trận chiến đêm qua cứ như chưa từng xảy ra.

...

Bên ngoài Đại Hạ Văn Minh học phủ.


Trong khu 18.

Phía sau núi.

Liễu Văn Ngạn ở trong nhà nhỏ gặp một người.

Căn nhà nhỏ không lớn, giờ phút này chỉ có hai người, Liễu Văn Ngạn gầy yếu già nua, đối diện lại là nam tử cao lớn uy mãnh, không giận mà uy đang ngồi xếp bằng.

Hai người không thua kém nhau nhiều tuổi, Liễu Văn Ngạn đã 70 tuổi, mà đối phương cũng xấp xỉ con số ấy.

Hạ Long Võ nhìn Liễu Văn Ngạn một hồi, bình tĩnh hỏi: "Oán giận sao?"

Liễu Văn Ngạn cười đáp: "Hỏi lời này làm gì, có cái gì mà phải oán."

"Liễu gia... Ta đã không giữ được!" Hạ Long Võ bình tĩnh nói: "Năm đó ta để Hổ Vưu và Liễu gia kết thân, chính là nghĩ thuận thế để Liễu gia chuyển vào Đại Hạ phủ, kết quả sự tình còn chưa thành, từ trên xuống dưới nhà họ Liễu lại đã chết gần hết rồi."

Ánh mắt Liễu Văn Ngạn lộ ra vẻ tưởng nhớ, nói khẽ: "Phí tâm! Người huynh trưởng kia của ta tính cách vốn là như thế, ta đã sớm nhắc nhở hắn, dính dáng đến ta sẽ không tốt, cũng không cần bảo vệ ta, càng không cần thân thiết với ta..."

Ông lắc đầu, nặng nề thở dài.

"Chỉ có điều lại liên lụy những hài tử kia, huynh trưởng ta chết trận, kỳ thật ta đã sớm có thể dự liệu được."

Hạ Long Võ trầm giọng nói: "Chuyện sau đó ta đã tra xét, không có gì dị thường! Chỉ là tao ngộ cuộc chiến bình thường. Nhưng mà càng là như thường thì lại càng bất thường. Trụ sở của Liễu gia mấy lần bị tập kích, quá mức trùng hợp!"


"Năm đó khi cháu gái ngươi ra đời, một bộ phận người của Liễu gia đã chuẩn bị trở về, rút về Nhân cảnh, kết quả nửa đường lại gặp phải đối thủ..."

Liễu Văn Ngạn gật gật đầu, thở dài: "Sư phụ ta lưu lại viên thần văn chính là mầm tai hoạ. Nhưng nếu không phải nhờ có Đại Hạ vương thì ta cũng không sống tới hôm nay."

Hạ Long Võ thẳng thắn hỏii: "Thần văn rốt cuộc có bí mật gì? Một viên Vĩnh Hằng thần văn cũng không đến mức như thế, trừ phi thật sự có một chút hy vọng tấn cấp Vô địch, ngươi thấy có hy vọng không?”

"Không có." Liễu Văn Ngạn đáp: "Nếu ta thấy được thì sẽ không giống như bây giờ nữa."

Nói xong, ông lại cười: "Ngươi cũng tiến bộ rất nhanh, xem ra sắp tấn cấp Vô địch rồi!"

"Thân thể tấn cấp mà thôi!" Hạ Long Võ bình tĩnh nói: "Thân thể tấn cấp thì vẫn có đại nạn tuổi thọ, mà ý chí lực không đủ cường đại, tao ngộ đối thủ là Văn Minh sư thì vẫn có khả năng bỏ mạng."

"Văn Minh đạo thì sao?" Liễu Văn Ngạn hỏi một câu.

Rất nhiều người đều quên Hạ Long Võ không phải tốt nghiệp ở Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, mà là Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Lão sư của y... chính là Vạn Thiên Thánh!

Y thực sự là Văn Minh sư!

"Văn Minh đạo... ta vẫn kẹt tại Sơn Hải đỉnh phong."

"Có chút yếu rồi!"


Liễu Văn Ngạn đưa ra lời đánh giá này, Hạ Long Võ cũng không phủ nhận, gật đầu đáp: "Đúng là yếu một chút, không thể vào Nhật Nguyệt, thần văn có chút vấn đề, Cầu Tác cảnh hẳn cũng đã nhận ra, nhưng hiện tại vấn đề cũng không dễ giải quyết."

Phế bỏ đi một nhóm nhân tài!

Vấn đề này rất nghiêm trọng!

Điều duy nhất bây giờ mà Cầu Tác cảnh có thể làm chính là lo cho từng người từng người, không thể trắng trợn tuyên truyền vì dễ tạo thành ảnh hướng lớn trong Văn Minh sư.

"Cầu Tác cảnh..." Liễu Văn Ngạn cau mày hỏi: "Cầu Tác cảnh rốt cuộc có ý gì?"

Hạ Long Võ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ý của họ là ân oán cá nhân không tiện nhúng tay! Mặt khác, dù thật sự có người kia tồn tại thì Ngũ đại đã chết, theo giá trị nhìn lại, các ngươi không bằng người kia!"

Liễu Văn Ngạn khẽ cười: "Cũng phải, ta đã nhìn ra. Người chết thì không đáng giá. Phế nhân cũng khuyết thiếu giá trị tương ứng. Nhưng họ không sợ chuyện của sư phụ ta tái diễn à?"

"Bọn hắn hiện tại hẳn là cũng đã có chuẩn bị." Hạ Long Võ đáp: "Tên kia mà còn dám ngoi đầu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị điều tra ra! Thế nhưng, bọn hắn sẽ không trắng trợn đi thăm dò, mà ngươi chính là mồi câu!"

Hạ Long Võ nói khẽ: "Kỳ thật, từ lâu trước đó, bọn họ đã từng có suy đoán, là ông nội của ta muốn bảo vệ ngươi, là nhị thúc đang cố gắng bảo vệ ngươi, bằng không, ngươi đã sớm bị ném ra như mồi câu cá rồi!"

"Ta cũng đoán được." Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Năm đó trục xuất ta đến Nam Nguyên, kỳ thật ta đã đoán được. Ta thực ra còn hơi bất ngờ, ta mãi vẫn không có việc gì, sau này cũng đoán đại khái hẳn là Đại Hạ vương ra tay rồi."

"Hãy thay ta tạ ơn Đại Hạ vương..."

"Không cần khách khí!" Hạ Long Võ trấn an: "Chờ thêm một chút nữa! Chờ ta tấn cấp thành công! Chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ móc tên kia ra! Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện bên đó, ta biết tâm tư của những lão gia hỏa ấy, họ cũng muốn tìm ra tên phản đồ nọ, thế nhưng thái độ không đủ kiên quyết. Chủ yếu vẫn là thái độ Đại Chu vương không rõ ràng..."

"Đại Chu vương..." Liễu Văn Ngạn chần chờ nói: "Là hắn sao?"

"Khó mà nói!" Hạ Long Võ cũng không xác định, y lắc đầu: "Lý tưởng của Đại Chu vương ta cũng biết, tốt nhất là cùng tồn tại, nước giếng không phạm nước sông! Gần đây mục tiêu chủ yếu của hắn không phải tại chiến trường giết địch, mà là thành lập hệ thống phòng hộ cho Nhân tộc, một lần nữa mở ra sức áp chế cho Nhân tộc!"


Hạ Long Võ thở dài: "Ta không phản đối, ta cũng cảm thấy khởi động lại sức áp chế Nhân tộc là một biện pháp tốt! Có khả năng bỏ đi rất nhiều ngoại tộc xâm lấn! Nhưng việc này kéo dài nhiều năm không có kết quả, lúc này, ta cảm thấy vẫn cần vũ lực để chấn nhiếp!"

Y không phản đối lý tưởng và mục tiêu của Đại Chu vương.

Khởi động lại sức áp chế của Nhân cảnh để cho Nhân cảnh cùng các giới vực khác tạo thành biên giới, áp chế kẻ ngoại lai, biện pháp này rất tốt, cũng là một cách để giải quyết chiến tranh.

Thế nhưng hiện tại một mực đều không có đầu mối.

Đại Chu vương không muốn truy cứu tên phản đồ kia cũng có tâm tư này, trước cứ kéo dài, chờ ông ta mở ra lực áp chế Nhân cảnh rồi lại nói.

Miễn cho giai đoạn này bị quấy rối!

Nhưng ở điểm này, Hạ Long Võ lại không đồng ý, Đại Hạ vương cũng không đồng ý, Đại Chu vương là một trong bá chủ của Cầu Tác cảnh, ông ta có tâm tư ấy, Cầu Tác cảnh sao có thể tự loạn trận cước, thế nên đành phải ngầm thừa nhận.

"Đại Chu vương..." Liễu Văn Ngạn cười khổ, "... Cũng không tính là sai. Thật sự khiến lòng người bàng hoàng thì không nhất định là chuyện tốt. Nếu muốn mở ra sức áp chế Nhân cảnh, ta vẫn muốn nói một tiếng là phải làm cho gọn gàng vào. Nhưng... vì Liễu gia ta, vì sư phụ ta, ta không thể xem như không có việc gì phát sinh được."

"Nếu thật có một ngày như vậy, ta phát hiện là hắn... thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!"

Hạ Long Võ khẽ cười: "Điều kiện tiên quyết là ngươi phải tấn cấp Vô địch! Bằng không, nói suông cũng vô dụng! Còn nữa, lão sư ta bên này... Ta có chút hoài nghi..."

"Hoài nghi cái gì?"

"Hoài nghi ông ấy phát hiện cái gì đó, hoặc là thực lực đã đạt đến Vô địch, lần này là do lão sư ta trợ giúp, ta mới có thể phát hiện!"

Hạ Long Võ trong mắt người ngoài là kẻ lỗ mãng thiết huyết, giờ phút này y lại là lộ ra một mặt tỉ mỉ.

"Vô địch?" Liễu Văn Ngạn kinh ngạc nói: "Không có khả năng! Hắn cũng là người của đa thần văn nhất đạo, hắn không có khả năng tấn cấp thành công!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận