Vạn Tộc Chi Kiếp

Hạ Long Võ rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Đây là kết quả tệ nhất, có lẽ chuyện sẽ tốt hơn so với dự liệu, kỳ thật hắn không có đạo lý gì để mà làm như thế, huống chi năm đó người chết còn là đệ đệ hắn, quan hệ giữa bọn hắn vẫn luôn rất tốt!"

"Không nói tới hắn nữa!"

Liễu Văn Ngạn không muốn đàm luận về vấn đề đau đầu này thêm chút nào.

Ông chuyển sang chủ đề khác: "Ta không ở lại đây được mấy ngày, ta sắp phải đi Chư Thiên chiến trường! Hồng Đàm bên kia, phiền ngươi hãy chăm sóc thêm một chút, sư đệ này của ta... cũng không phải là hạng người tinh thông mấy âm mưu lừa lọc, có đôi khi hắn vẫn dễ kích động. Còn chỗ Vạn phủ trưởng, ta cũng không quản được chuyện này, cứ tùy hắn đi!"

"Yên tâm!"

"Đúng rồi..." Liễu Văn Ngạn nghĩ tới điều gì, vội nói: "Ta còn có một học sinh, hiện tại hắn là đồ đệ của Bạch Phong, ngươi cũng chăm nom một chút. Hắn hẳn là có chút cơ duyên của mình, khi còn bé thường xuyên mơ thấy ác mộng, ý chí lực thường xuyên xuất hiện dao động, ngươi có thể phái người tra một chút xem, Nam Nguyên có tồn tại di tích gì không."

"Nam Nguyên?" Hạ Long Võ ngoài ý muốn hỏi lại: "Nam Nguyên có di tích?"

"Có khả năng!" Liễu Văn Ngạn cười nói: "Di tích xuất hiện ở đâu cũng có thể! Hắn hẳn là đã thu được một chút quà tặng bất ngờ. Nếu Nam Nguyên tìm được di tích, nhớ dẫn hắn cùng đi thăm dò, dựa theo quy củ, hắn có thể nhận ba phần, ngươi cũng đừng tham ô đấy."

Hạ Long Võ bật cười: "Ta còn không đến mức như thế! Mai này ta để cho người ta tra một chút xem, nếu có thật thì sẽ cho hắn. Di tích mới khai phá rất ít, nếu là đạt được di tích truyền thừa, tiểu tử này muốn tiến vào Nhật Nguyệt cũng sẽ có hi vọng."

Năm đó một nhóm di tích xuất hiện đã sáng tạo ra hàng loạt Vô địch.

Bây giờ, di tích mới khai phá cũng sẽ không bằng trước đó, người thừa kế di tích bình thường cũng sẽ tới Nhật Nguyệt đỉnh phong.

Bất quá một vị Nhật Nguyệt cũng là đỉnh cấp lực lượng!

Tọa trấn Chư Thiên chiến trường thì cũng là cường giả cấp bá chủ.


Một số tộc trưởng còn chẳng tới nổi Nhật Nguyệt cảnh.

Nhân tộc mạnh mẽ có thể cấp tốc quật khởi, đứng trong nhóm 10 của chư thiên, chút di tích ấy cũng chính là then chốt.

Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng hấp dẫn rất nhiều tiểu tộc tiến công nhân tộc!

Hai người nói thêm vài câu, Hạ Long Võ cũng không ở lại lâu, trực tiếp tiêu thất ngay trong phòng.

Liễu Văn Ngạn không nói gì, một lát sau, Ngô Nguyệt Hoa vào cửa, ngạc nhiên hỏi: "Vừa rồi có người tới phải không? Vừa rồi dường như ý thức của ta bị hỗn loạn một thoáng!"

"Ý thức hỗn loạn?" Liễu Văn Ngạn cười ha hả: "Làm sao có thể, ngươi là Sơn Hải bát trọng, trừ phi Vô địch hoặc là Nhật Nguyệt đỉnh phong tới, bằng không thì ai có thể che giấu ngươi?"

"Cũng phải!" Ngô Nguyệt Hoa ngẫm lại cũng cảm thấy không có vấn đề, rất nhanh bèn nói: "Uống thuốc đi!"

Nói xong, bà lấy ra một viên dược to lớn định nhét vào miệng Liễu Văn Ngạn!

Liễu Văn Ngạn vừa rồi còn cùng Hạ Long Võ chuyện trò vui vẻ, giờ khắc này, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng!

Lão tử không ăn!

"Không ăn..."

"Nghe lời, không ăn sao có thể đi, không ăn làm sao khôi phục thương thế, dược này là do ta bỏ ra cái giá lớn để điều chế, người khác muốn ăn đều không có mà ăn đâu!"

Nói xong, bà hung hăng mở miệng của ông ra!

Ngươi muốn ăn cũng phải ăn, không muốn ăn thì cũng phải ăn!

Liễu Văn Ngạn tuyệt vọng vô cùng, ta cảm thấy vẫn nên đi Chư Thiên chiến trường thì hơn, nơi này còn nguy hiểm hơn cả Chư Thiên chiến trường!

Quả nhiên, giây trước ông vừa bị nhét vào miệng một viên dược hoàn to như đầu ngươi, thì giây sau Hồ Bình đã vào cửa, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi!"

Dứt lời, bà liền bưng lên một đống thức ăn đen ngòm, mùi hương quỷ dị.

Liễu Văn Ngạn càng thêm tuyệt vọng!

Lão tử muốn tới Chư Thiên chiến trường, địa phương quỷ quái này không thể ở thêm được một giây phút nào nữa!



Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Tầng ba dưới lòng đất, trong phòng thí nghiệm chính.


Bây giờ đã là ngày 12 tháng 10.

Hai ngày qua, mấy người Tô Vũ cơ hồ đều không ra khỏi cửa, người cần chữa thương thì chữa thương, ai tu luyện thì tiếp tục tu luyện.

Thương thế của Bạch Phong đã tốt lên rất nhiều, thế nhưng thần văn vỡ nát, chiến lực tụt xuống rất nhiều.

Bạch Phong cũng không quá để ý, anh vẫn khoan thai tự đắc, thỉnh thoảng lại đi nhìn lén mấy quyển ý chí chi văn của Tô Vũ, anh cảm thấy dù sao Tô Vũ có nhiều ý chí chi văn như vậy, Bạch Phong cảm giác đồ đệ này của mình chưa hẳn đã nhớ rõ hắn có bao nhiêu bản.

Đương nhiên, hôm nay Bạch Phong không nhìn lén ý chí chi văn nữa.

Khó có được lúc nhàn rỗi, anh lại sắp phải rời khỏi đây để tới Chư Thiên chiến trường, lúc này anh mới nhớ tới bản thân mình cũng là lão sư.

"Hôm nay dạy ngươi kỹ thuật chia tách thần văn chiến kỹ mà gần đây ta nghiên cứu được!"

Bạch Phong nói với Tô Vũ, cách đó không xa, Hồng Đàm nhắm mắt tu luyện... Xem xét thì quả nhiên ông chỉ giả vờ, hẳn là ông ngượng ngùng khi phải làm học sinh của đệ tử mình nên thuận tiện tới vờ tu luyện để nghe lén một thoáng.

Tô Vũ cùng Bạch Phong cũng không vạch trần ông, vị sư tổ này nếu mà bị người ta phơi bày, thì ông thật sự sẽ thẹn quá đánh người.

Bạch Phong nói xong bèn lấy ra một thanh tiểu kiếm.

Rất nhỏ!

Chỉ có 4 điểm sáng!

"Lúc trước, thần văn hạch tâm của ta có 12 viên thần văn, mặt khác, sau khi ta Đằng Không đã vẽ ra 16 miếng thần văn nữa, tổng cộng là 28 thần văn!"

"Trước đó ta cùng Hạ Ngọc Văn giao chiến, ta đã phá nát 24 miếng thần văn mới làm y bị thương nặng, tên kia chính xác là có mấy phần thực lực."

Bạch Phong tán dương: "Hạ Ngọc Văn danh xưng là vô địch cùng giai, lời này không sai, y rất mạnh mẽ, đám Lăng Vân ngũ lục trọng gà mờ trong học phủ đều chưa hẳn là đối thủ của y, điều này nói rõ cái gì?"

Tô Vũ thoáng cái đã hiểu, vội vàng vuốt mông ngựa: "Nói rõ chiến lực của lão sư là vô song! Nếu thật sự giao thủ, ngài có thể dễ dàng miểu sát Lăng Vân ngũ lục trọng!"


"Đúng vậy!"

Bạch Phong còn thiếu mỗi nước giơ ngón tay cái lên cho Tô Vũ, không sai, đồ đệ thông minh là rất tốt, nói tiếp lời mà ta chưa nói ra.

Cách đó không xa, Hồng Đàm nghi ngờ nhìn về phía Tô Vũ.

Tiểu tử này... hình như không giống người đàng hoàng!

"Dĩ nhiên, ta cũng phải trả cái giá rất lớn, 24 thần văn, nói thật, đổi thành người khác thì ai cũng sẽ không nỡ phá nát chúng."

Bạch Phong nói đơn giản vài câu, rồi lại tiếp tục: "Thần văn chiến kỹ chia tách, không phải nói đơn giản như cứ hủy là được! Nếu là như vậy, thì đám cường giả đa thần văn nhất hệ sớm đã biết, cũng sẽ không đến phiên ta phát hiện!"

"Nhưng chia tách thần văn kỳ thật cũng là lấy thiên phú thần văn dẫn dắt, có thể hợp, vậy dĩ nhiên cũng có thể hủy đi!"

Bạch Phong nghiêm mặt nói: "Làm sao để hủy mà không khiến cho thần văn chiến kỹ bị phá nát? Làm sao hủy đi rồi tách ra thần văn chiến kỹ mà còn có thể giữ được uy năng của chiến kỹ? Điểm này, sư tổ ngươi chắc chắn cũng không hiểu, ta..."

Tô Vũ đồng tình mà nhìn Bạch Phong, trước kia sư tổ không ở nhà, ngài cứ tùy tiện mà nói.

Hiện tại, người ta đang ngồi bên cạnh kia kìa.

Một bên, Hồng Đàm nhắm mắt, vờ như không nghe thấy.

Bạch Phong nói cho sướng miệng xong thì cũng thấy hơi ngượng ngùng, vội ho một tiếng: "Không nói cái này nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề làm sao để hủy đi!"

Nói xong, anh lấy đồ long kiếm ra, hiện tại nó chỉ còn lại 4 miếng thần văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận