Vạn Tộc Chi Kiếp

"Ngươi có phải lại có thu hoạch ngoài ý muốn gì không, lấy được cơ sở văn quyết nào à?"

"..."

Tô Vũ nhìn Bạch Phong, anh cũng nhìn lại Tô Vũ, một mặt lạnh nhạt nói: "Làm gì? Nhìn cái gì? Ngươi hôm nay có thể có được Thiên giai công pháp, ngày mai có thể lấy được Thiên giai võ kỹ, ngày mốt lại có Phệ Hồn quyết, ngày mốt nữa nữa có thể làm thiên phú tinh huyết... Ngươi mà có cơ sở văn quyết thì ta cũng phải bất ngờ sao?"

Đệt!

Ngươi cho rằng ta sẽ kinh ngạc?

Ta cho ngươi biết, mẹ nó đừng nằm mơ!

Lão tử có thể đoán được!

Ngươi bây giờ có bản lĩnh thì lập tức Đằng Không cho ta kinh hỉ đi, bằng không thì ngươi nói cái gì lão tử cũng đều sẽ bày ra dáng vẻ thờ ơ cho ngươi tức chết.

Hồng Đàm nhìn Bạch Phong rồi lại nhìn Tô Vũ, ông cảm thấy hai tên này điên rồi.

Tô Vũ thấy Bạch Phong bình tĩnh như thế thì cũng không phản bác được, nửa ngày sau hắn mới gật đầu thừa nhận: "Lão sư thật lợi hại, thật thông minh! Đúng vậy, ta đã có cơ sở văn quyết!"

"Văn quyết mở ra bao nhiêu thần khiếu?" Bạch Phong hoàn toàn là tỏ vẻ rất bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: "9? 18? Hay là 27 cái..."

"36 cái!" Tô Vũ trả lời gỏn lọn một câu.

Bạch Phong thầm chửi đệt trong lòng, ngoài miệng thì lại vẫn thản nhiên khen ngợi: "Không tồi, vẫn được, mặc dù kém hơn Vạn Văn kinh một chút!"

Hồng Đàm lặng yên không lên tiếng, ông nhìn sang Bạch Phong.

Ngươi cứ giả bộ đi!

Tiếp tục giả vờ đi!

Vạn Văn kinh là thứ Đằng Không cảnh mới có thể tu luyện, mở 72 thần khiếu, có thể đem ra so với cơ sở văn quyết sao?

Bạch Phong mặc kệ ông, tiếp tục nói: "Ngươi mở mấy thần khiếu rồi? 4 cái, 8 cái, hay là..."

"Ta đã mở hết 36 thần khiếu!"


Tô Vũ kỳ thật đã mở 40 cái, bất quá nói quá nhiều sẽ không tốt, 40 thần khiếu thì 4 cái kia ở đâu ra?

Không dễ nói rõ lí do!

36 cái là đủ rồi!

"Khụ khụ khụ..."

Bạch Phong bỗng nhiên điên cuồng ho khan, anh rất muốn thổ huyết, đúng vậy, thật sự là muốn thổ huyết!

Anh cảm thấy hoảng sợ!

Đậu má!

Ta mới mở 32 cái, đúng, không sai, anh mới chỉ mở 32 thần khiếu, cho nên anh mới chỉ là Đằng Không bát trọng.

Mở ra 36 thần khiếu thì chính là Đằng Không cửu trọng rồi.

Đương nhiên, Tô Vũ không giống bình thường, đẳng cấp ý chí lực của hắn chưa đủ, thần văn mặc dù có nhị giai, thế nhưng cũng chưa đi đến nhị giai đỉnh phong, cho nên Tô Vũ dù cho tiến nhập Đằng Không thì cũng không tính là Đằng Không cửu trọng.

Nhưng chỉ cần ý chí lực của hắn tăng lên, đẳng cấp thần văn đạt đủ thì hắn lập tức sẽ là Đằng Không cửu trọng!

Đây chính là tầm quan trọng của cơ sở văn quyết!

Còn về Vạn Văn kinh thì có thể để sau này tiếp tục tu luyện, mở 36 thần khiếu sẽ thành Đằng Không cửu trọng, kế đó tu luyện Vạn Văn kinh sẽ trở nên đơn giản nhiều, rất dễ mở ra 36 thần khiếu còn lại, về sau dùng Vạn Văn kinh để tiến vào Lăng Vân cảnh cũng không tồi.

Cơ sở văn quyết không có cách nào khiến Tô Vũ tiến vào Lăng Vân, trừ phi vượt qua 36 thần khiếu.

...

Hồng Đàm không lên tiếng.

Bỗng dưng ông cảm thấy học theo thái độ bình tĩnh của Bạch Phong cũng không tệ, ít nhất tránh được việc mất mặt trước đồ tôn nhà mình.

Ông tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt!

Ta đã sắp bước sang Nhật Nguyệt!

Ta phải bình tĩnh!

Ta rất bình tĩnh, một học viên nhỏ bé mở ra 36 thần khiếu mà thôi, có gì lạ đâu chứ!

Ta không chỉ mở 72 cái, ta còn hợp khiếu rồi, ta không chỉ hợp khiếu xong, ta hiện tại chỉ có một cái thần khiếu, ngươi có sợ hay không?

Ta đã sắp Nhật Nguyệt!

Nhật Nguyệt là cái gì?

Thần khiếu hợp nhất, sáng chói như nhật nguyệt, ra tay hái trăng bắt sao, đây chính là Nhật Nguyệt.

Nhục thân cũng giống vậy, nguyên khiếu hợp nhất, khiếu huyệt thông suốt, thân thể có thể nhỏ máu trùng sinh, đây chính là thân thể Nhật Nguyệt.

Một học viên nhỏ bé mà thôi... Không tính là cái gì!

Hồng Đàm một mặt bình tĩnh, ông còn bình tĩnh hơn cả Bạch Phong, trong lòng ông thì lại đang tính toán xem liệu ông có nên đi ra ngoài trước một lát, chờ bọn hắn nói chuyện xong lại đi vào?

Bạch Phong điên cuồng ho khan một hồi, Tô Vũ tiến lên giúp đỡ vỗ vỗ phía sau lưng cho anh, Bạch Phong ho khan xong, quay đầu nhìn Tô Vũ một chút, gương mặt đầy phiền muộn!

Thật sự rất phiền muộn!

"Vật kia ở đâu ra?"


"Chính ta suy luận, lần trước không phải ngài đã nói rồi sao? Ngài bảo ta tự mình đi suy luận, suy luận ra thì ngài sẽ bái ta làm thầy... Khụ khụ, dĩ nhiên, lão sư nói đùa thôi, ta sẽ không coi là thật!"

"Ngươi... suy luận ra?"

Anh đã vô lực chửi bậy!

Ngươi đừng đùa ta!

"Tạ ơn lão sư cung cấp thần văn chữ "Máu" cho ta!"

Bạch Phong yên lặng nhìn hắn, cháu trai, ngươi lại dám nói một tiếng là nhờ thân văn ta viết, ta liền đánh chết ngươi, chết ngay lập tức luôn!

Lão tử dù đang thụ thương thì đánh chết ngươi cũng không khó.

Thần văn chữ "Máu"!

Ngươi lừa quỷ à?

Hồng Đàm ngồi một bên nhịn không nổi nữa bèn mở miệng: "Chính ngươi suy luận ra?"

Ngươi cho ta là đồ ngớ ngẩn sao?

Ngươi có thể suy luận ra?

Tô Vũ cười khan một tiếng rồi đáp: "Cũng không hoàn toàn là vậy, lão sư cũng giúp ta suy luận, còn có chút tư liệu mà sư tổ lưu lại trợ giúp rất lớn cho ta, đúng rồi, còn có Thủy Nhân ở khu giam giữ cũng cho ta sự gợi ý rất lớn. Và cả Liễu lão sư năm đó dạy bảo cũng đã chỉ đường cho ta, vậy nên ta mới có thể suy luận ra《 Thủy Nguyên Quyết 》thích hợp để nhân tộc tu luyện.”

"Mở 36 thần khiếu?"

"Đúng ạ."

"Ngươi xác định ngươi tự mình mở ra 36 thần khiếu?"

"Vâng."

Hồng Đàm nhìn về phía Bạch Phong, lại nhìn Tô Vũ, rồi nhìn Bạch Phong... Rất lâu sau, ông giận dữ nói: "Ta già rồi, nhưng vẫn tốt hơn Đại Hạ vương một chút, còn chưa già tới mức si ngốc, ta phát hiện, lần này ta trở về, hai ngươi đều coi ta là lão già si ngốc để lừa gạt!"

Hai đứa đệ tử bất hiếu!

Hai tên khốn kiếp này đơn giản là xem ông như đồ ngớ ngẩn mà lừa gạt a!

Một người thì dễ dàng suy luận ra thiên phú thần văn và phương pháp chia tách thần văn chiến kỹ.

Một người thì suy luận ra cơ sở văn quyết, mở 36 thần khiếu, còn cả Phệ Hồn quyết chuyên tổn thương ý chí lực nữa.

Dựa theo thành quả nghiên cứu của hai ngươi thì ta chính là phế vật?


Mấy chục năm trời ta cũng nghiên cứu thần văn dung hợp, nghiên cứu thiên phú tinh huyết.

Mấy người các ngươi chỉ trong mấy tháng lại còn trâu bò hơn so với ta mấy chục năm?

Liếc qua Tô Vũ, Hồng Đàm mệt mỏi nói: "Ngươi biết cơ thể người có bao nhiêu thần khiếu không?"

Tô Vũ nghẹn lời, hắn không biết.

"Ngươi biết thần khiếu phân chia thế nào sao?"

Không biết luôn.

"Ngươi biết thần khiếu hợp nhất kiểu gì ư?"

Lại càng không biết!

Tô Vũ đầy mặt vô tội!

"Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi nói ngươi suy luận ra văn quyết, ngươi cảm thấy sư tổ ngươi thật sự ngớ ngẩn rồi?"

Hồng Đàm cạn lời!

Tô Vũ trong nháy mắt như đã ngộ đạo: "Ta hiểu rồi!"

Hồng Đàm cảm thấy thật mệt tâm, rốt cuộc ngươi hiểu rõ cái gì?

"Chúc mừng sư tổ đã suy luận ra《Thủy Nguyên Quyết 》cơ sở văn quyết mở ra 36 thần khiếu, sư tổ thật uy vũ!"

Tô Vũ vội vàng nói lời chúc tụng!

Hồng Đàm kém chút đã phun ra một ngụm máu!

Ngươi hiểu cái này ấy hả?

Ta... đệch!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận