Vạn Tộc Chi Kiếp

Tim ông quá mệt mỏi, Hồng Đàm day day trán, chán không buồn mắng: "Còn có ai biết không?"

"Không ạ... Không đúng, con trai của Hạ phủ chủ là Hạ Hổ Vưu đã cầm đi phương pháp mở ra 35 khiếu huyệt, còn có một thần khiếu thì ta không cho hắn."

"Con trai Hạ Long Võ?"

"Vâng."

Bạch Phong kinh ngạc hỏi: "Ngươi còn quen biết con của Hạ Long Võ?"

"Chính là cái tên mập mạp kia, tiểu mập mạp ấy, Hạ Hổ Vưu, lão sư cũng đã gặp rồi mà."

"Hắn là con trai của Hạ Long Võ?"

Bạch Phong rung động, tam quan của anh bị hủy a!

Ta đệt!

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không ai tin đâu, ngươi nói hắn là con của Hạ Hầu gia thì ta còn miễn cưỡng tin tưởng một chút.

Hồng Đàm càng thêm vô lực, cả giận mắng: "Trọng điểm là cái này sao?"

Hai tên này không phân rõ trọng tâm câu chuyện ở đâu được à?

Trọng điểm là tiểu tử Tô Vũ thế mà có thể suy luận ra văn quyết, mẹ nó, các ngươi lại nói về chuyện con trai của Hạ Long Võ, có cái gì hay mà nói?

Ta chưa thấy qua sao?


Không phải là tiểu mập mạp kia sao?

Người của Hạ gia có ai mà ta chưa thấy qua, Đại Hạ vương ta cũng đều đã gặp, hai ngươi rốt cuộc quan tâm cái gì vậy, mạch não sao lại không giống ta chứ?

Mắng vài câu, Hồng Đàm thấy hai người không lên tiếng, lúc này mới tức giận nói: "Hạ Hổ Vưu đúng không? Đừng nói là nó giống Hạ mập mạp, Hạ Long Võ đại khái cũng tự mình hoài nghi, nên mới ném hắn cho Hạ mập mạp nuôi... Ha ha ha..."

"..."

Tô Vũ cùng Bạch Phong liếc nhìn nhau, không phản bác được.

Lão nhân gia cười thật vui vẻ!

Lời này mà cũng dám nói, ngài không sợ bị Hạ gia đánh chết ư?

"Khụ khụ khụ!"

Hồng Đàm rất nhanh đã khôi phục vẻ đứng đắn, miễn cưỡng bảo trì uy nghiêm, cấp tốc nói: "Đồ đưa cho ta, đừng loạn truyền linh tinh! Ta giúp ngươi thay hình đổi dạng một thoáng,《Thủy Nguyên Quyết 》cái quỷ gì, nói linh tinh! Gọi là《 36 Thần —— Chấn Thiên Kinh 》, là do sư tổ ngươi hao phí 50 năm mới nghiên cứu ra được!"

Tô Vũ vội vàng tươi cười: "Đúng, chính là như thế!"

Hồng Đàm không nói gì, khoát tay một cái: "Ra ngoài đi!"

Tô Vũ cười khan một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Hồng Đàm đã nghiêm mặt hỏi: "Tình huống gì đây?"

Bạch Phong đơn giản nói sơ một lần, rất nhanh lại bảo: "Hắn có cơ duyên của mình, khả năng là đã đạt được thần văn truyền thừa gì đó, hoặc là mảnh vỡ kí ức. Những năm qua, ta cũng tách ra không ít mảnh vỡ kí ức, hắn rất có khả năng đạt được mảnh vỡ kí ức đầy đủ nào đó!"


"Mảnh vỡ kí ức?" Hồng Đàm trầm tư một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta hỏi sư huynh xem sao, nếu là vô tình đạt được thì không sao, chỉ e... không phải vô tình! Đừng quên, chúng ta còn có kẻ thù là Vô địch..."

Bạch Phong nói khẽ: "Trước đó ta đâu có biết, ai bảo ngài không nói, ta cảm thấy đại khái hắn không phải kẻ địch nằm vùng đâu."

"Bớt nói nhảm, cẩn thận cũng không có gì đáng ngại!"

Sắc mặt Hồng Đàm ngưng trọng, ông cũng không nhiều lời, thông tin cũng không tiện nói ra, ông trực tiếp ra khỏi trung tâm nghiên cứu, đi thẳng đến chỗ Liễu Văn Ngạn.

Một vị đỉnh cấp thiên tài có cơ duyên bên người, gia nhập đa thần văn nhất hệ đã suy bại, ông không thể không cẩn thận, đề phòng đó là do đối thủ gài vào.

Nếu thật là như vậy... hiện tại cũng ngăn không được.

Đồ đệ ngốc của ông chuyện gì cũng đều nói ra hết rồi, bao gồm cả việc chia tách thần văn chiến kỹ, thiên phú thần văn, thần văn hợp nhất...

Đây đều là cơ mật!

Kết quả, hiện tại trung tâm nghiên cứu còn có cái gì mà Tô Vũ không biết sao?

Hồng Đàm thở dài, đồ đệ của ông quá dễ dàng tin tưởng người khác!

...

Sau núi, trong khu 18.

"Di tích truyền thừa?"

"Ta suy đoán là như thế!"


Liễu Văn Ngạn cười nói: "Đừng quá lo lắng, nếu thật sự là do đối thủ an bài tới, sư huynh của ngươi cũng không có ngu như vậy! Huống chi, nếu thật sự là như thế thì cũng không cần thiết xếp vào nữa, thứ nên biết thì đều đã biết, lúc này, tên kia đáng lẽ nên liều lĩnh, trực tiếp giết sạch chúng ta!"

"Sư huynh, vậy tức là hắn không có vấn đề?"

Liễu Văn Ngạn gật gật đầu, "Đại khái không có vấn đề gì! Xác xuất nhỏ là di tích kia có điểm bất thường, chớ để bị một chút đồ linh tinh chiếm cứ thân thể là được."

"Ngài là nói ý chí lực linh hồn?"

"Đúng!" Liễu Văn Ngạn gật gật đầu, cười nói: "Bất quá thứ này rất ít gặp, cũng đều là ý thức hỗn loạn, dù sao di tích đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, dù cho năm đó có tàn hồn lưu lại thì thông thường cũng đều đã phế đi. Tô Vũ hẳn không phải là kẻ địch, có thể là hắn vô tình đạt được chút ghi chép của di tích trong quá khứ."

"Lúc trước hắn cũng đề cập qua mấy lần, hắn từng nằm mơ thấy có quái vật đuổi giết hắn, ta hoài nghi Nam Nguyên có di tích, hẳn là loại hình giống như phòng nghiên cứu, không khác lắm với Thuần Thú hệ bây giờ, có lẽ là thuần dưỡng không ít yêu thú."

Tô Vũ từ 13 tuổi đã vào trung đẳng học phủ, bắt đầu từ lúc đó, chính là do Liễu Văn Ngạn dạy hắn.

13 tuổi thì Tô Vũ còn chưa nghĩ nhiều như hiện tại, gặp được Liễu Văn Ngạn có kiến thức rộng rãi, Tô Vũ ngưỡng mộ ông nên có chuyện gì cũng đều kể rõ ra, kể cả nghi ngờ cùng tao ngộ của mình.

Tô Vũ học tập Vạn Tộc ngữ, cũng là do Liễu Văn Ngạn đề cử cho hắn học, nắm giữ một chút kiến thức căn bản, phân biệt chủng tộc đuổi giết hắn.

Cho nên đối với Tô Vũ, Liễu Văn Ngạn vẫn xem như hiểu khá rõ.

Nếu thật sự là tàn hồn ý chí lực thì sẽ không ngu xuẩn bại lộ thân phận như vậy.

"Ta biết rồi!" Hồng Đàm thở dài: "Không phải gián điệp là được! Đúng rồi, Tô Vũ trước đó đã hỏi ta, Lưu Hồng có phải là người nằm vùng của chúng ta hay không, sư huynh, là gián điệp của ngươi à?"

"Người nào cơ?"

"Lưu Hồng, một vị thiên tài trợ giáo trong học phủ, thiên tài của Đơn thần văn nhất hệ, học sinh của lão Triệu, trước đó gã từng học ở khu 18, nói là đệ tử của Trương Nhược Lăng."

"Đệ tử của Nhược Lăng?" Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút, rất nhanh bèn lắc đầu, phủ nhận: "Không có khả năng! Nếu hắn nhận đồ đệ thì sẽ nói cho ta biết!"

"Vậy là do tên kia lường gạt!" Hồng Đàm vừa ngạc nhiên vừa khó chịu: "Thời đại này loại người gì cũng có! Gã là thiên tài của Đơn thần văn nhất hệ lại đi lừa gạt một học viên nhỏ bé, nói là do ta sắp xếp vào, tên chó chết kia cũng dám có gan nói lung tung!"


Liễu Văn Ngạn cười xòa: "Hắn dám nói thì ngươi cứ nhận là được! Lưu Hồng... ta mơ hồ có chút ấn tượng, hình như Bạch Phong từng đề cập qua, gã cũng là thiên tài... đồ đệ của lão Triệu... Lão Triệu..."

Nói tới Triệu Các lão, Liễu Văn Ngạn lắc đầu: "Năm đó cũng là lão nhân cùng thế hệ với sư phụ, không tính là có quan hệ tốt, thế nhưng cũng không tệ, trước đây ông ấy và ngươi thế nào?"

"Vẫn được, nước giếng không phạm nước sông, lão đầu tử này một lòng chỉ muốn tấn cấp Nhật Nguyệt, trước đó còn muốn chèn ép Chu Minh Nhân, bất quá ông ấy cũng không tranh hư danh, đáng tiếc, Nhật Nguyệt khó phá, chỉ sợ... đại nạn sắp đến!"

"Ông ta không đến đại hạn nhanh như vậy chứ?"

Liễu Văn Ngạn nhíu mày, Hồng Đàm lại thở dài: "Mấy lần trùng kích Nhật Nguyệt thất bại, cắn trả quá nghiêm trọng, cho nên đại nạn của ông ấy sắp đến rồi! Nếu là làm từng bước thì cũng vẫn còn sớm."

"Đáng tiếc!" Lắc đầu, Liễu Văn Ngạn rất nhanh lại nói: "Những học viên này muốn đấu tranh thì cứ để chúng đi đấu, âm mưu quỷ kế, chính mình không đi mở mang kiến thức một chút thì làm sao biết ứng đối thế nào. Không cần phải để ý đến chúng, cứ để xem Tô Vũ ứng đối ra sao!"

"Ta hiểu!" Nói xong, Hồng Đàm nhìn về phía Liễu Văn Ngạn rồi nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, còn có chỉ đạo gì sao?"

"Chỉ đạo... Chỉ đạo cái rắm!" Liễu Văn Ngạn mắng một tiếng, cười bảo: "Sớm bế quan tiến vào Nhật Nguyệt đi, không đến Nhật Nguyệt thì đừng hòng ra khỏi học phủ! Đúng rồi, lực đẩy của ngươi có nghiêm trọng không? Rất nhiều năm rồi không ai tiến vào Nhật Nguyệt..."

Chu Minh Nhân, Kim Vũ Huy, dựa theo tình huống năm đó thì đều nên tiến vào Nhật Nguyệt.

Bao gồm cả Triệu Các lão đang bế quan cũng là như thế.

Đáng tiếc, không ai có thể thành công.

Nếu không, chỉ một mình Đại Hạ phủ thì tối thiểu cũng phải có thêm 3 - 5 vị Nhật Nguyệt, cả Nhân cảnh tối thiểu cũng có 70 - 80 vị Văn Minh sư có hi vọng tiến vào Nhật Nguyệt, chứ không phải giống như hiện tại, Nhật Nguyệt ngày càng ít đi.

Những năm qua, người thực sự tiến vào Nhật Nguyệt hình như cũng chỉ có Kỷ thự trưởng.

Còn như Triệu tướng quân, đó là Chiến Giả đạo, Hồ tổng quản thì trước kia vốn đã là Nhật Nguyệt, bằng không cũng không làm được chức tổng quản này.

Còn Vạn Thiên Thánh... hẳn là 50 năm trước ông đã tiến vào Nhật Nguyệt, Liễu Văn Ngạn cũng lười tính vào.

Hạ Hầu gia tiến giai với thời gian không dài, nhưng cũng chỉ là thân thể y tấn cấp, Văn Minh sư đạo thì còn không rõ ràng lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận