Vạn Tộc Chi Kiếp

Hạ Hầu gia cười nói: "Nếu không phải con rối mà là người, ngươi cảm giác đối phương sẽ một mực truy sát ngươi đến khi nó hao hết nguyên khí?"

Tô Vũ trầm giọng nói: "Nếu là người, ta cũng sẽ không hạn chế ý chí lực, mà mấy giờ đuổi không kịp ta thì đối phương cũng sẽ không truy nữa!"

"Ngươi không nghĩ tới kẻ đó sẽ cứng rắn liều một phen sao?"

"Không có lời."

"Hử?"

Tô Vũ giải thích: "Chẳng qua là một con rối, Hầu gia cũng chỉ là để cho ta thắng, không có để cho ta liều mạng. Nếu đần độn tử chiến đến cùng với một con rối, khiến bản thân trọng thương thì dù cho thắng, ta cũng phải tu dưỡng rất lâu, vậy còn không bằng ta hao phí mấy giờ, hao tổn chết nó!"

Hạ Hầu gia bỗng nhiên phá ra cười lớn: "Ha ha ha, có lý! Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun! Cũng là đạo lý này! Tiểu tử nhà ngươi thú vị lắm, so với đám man tử kia còn thú vị hơn!"

Không đợi Tô Vũ cao hứng, Hạ Hầu gia bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Thế nhưng《 Khai Thiên đao 》của Hạ gia chỉ thích hợp với man tử!"

"..."

Tô Vũ không phản bác được, vội ho một tiếng: "Hầu gia, kỳ thật ta cũng hết sức hung tàn!"

"Phải không?"

"Đúng, ta mà liều mạng lên thì cũng hết sức đáng sợ!"

"Có bao nhiêu đáng sợ?"

"Cái kia... học sinh của Hạ Ngọc Văn đã khai khiếu 144 cái, tu luyện Thiên giai đỉnh cấp công pháp, hắn bị ta trực tiếp đánh gục, hiện tại đại khái còn chưa tỉnh!"

"Có chuyện này ư?"


Hạ Hầu gia hứng thú, cười khẽ, trong tay xuất hiện một viên ngọc phù, giống như đang xem tư liệu gì.

Một lát sau, y liếc nhìn Tô Vũ, không khỏi nở nụ cười.

"Nói không sai, chính xác là rất dã man!"

"Thế nhưng..." Hạ Hầu gia lại xụ mặt, "Hạ Ngọc Văn là người Hạ gia, ngươi biết không? Người của Hạ gia, tại Đại Hạ phủ chính là chủ nhân! Ngươi dám phạm thượng, ra tay với chủ nhân?"

Tô Vũ cũng không sợ hãi, một mặt chất phác nói: "Hạ gia là chủ nhân, cho nên ta chỉ bán mạng cho Hạ gia! Hạ gia, ta chỉ nhận Hổ Vưu huynh! Ta cùng Hổ Vưu huynh thân như tay chân, trước đó Hổ Vưu còn nói, cha hắn chính là cha ta, gia gia hắn chính là gia gia của ta..."

Hạ Hầu gia cứ vậy lẳng lặng nhìn Tô Vũ!

Ta sống nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên gặp được một tiểu gia hỏa dám ở trước mặt mình nói hươu nói vượn!

Mấu chốt là hắn nói cứ như thật!

Hạ Hầu gia chợt nghiêm mặt, "Ngươi cũng rất thông minh! Bất quá tiểu thông minh ở trước mặt ta cũng không cần phô bày, xem ra, ngươi cũng đã biết thân phận của Hổ Vưu, này thì cũng không có gì, bất quá... tranh đấu Phủ chủ trong Hạ gia còn chưa tới phiên người ngoài nhúng tay, hiểu chưa? Đây là chuyện của Hạ gia!"

"Hiểu rõ!" Tô Vũ gật đầu, "Ta cũng không có năng lực nhúng tay, Hầu gia hiểu lầm!"

Hạ Hầu gia nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, vẻ nghiêm túc tan biến, cười ha hả nói: "Hù dọa ngươi một thoáng thôi, tiểu gia hỏa đừng sợ! Đều là người của Đại Hạ phủ, chủ nhân với không chủ nhân cái gì, chỉ đùa một chút. Người Hạ gia đều là người lương thiện, chưa từng ức hiếp người khác, học sinh của Hạ Ngọc Văn khiêu chiến ngươi, bị ngươi đánh gục thì đó là năng lực của ngươi!"

Tô Vũ cười ngây ngô không đáp.

Trong lòng thì thầm mắng một tiếng!

Vẻ mặt Hạ Hầu gia quỷ dị, khẽ cười hỏi: "Tô Vũ, biết Nhật Nguyệt cảnh có cái gì khác biệt không?"


"Hầu gia xin chỉ giáo!"

"Chỉ giáo gì đó thì cũng không cần, đơn giản mà nói chính là Nhật Nguyệt có chút cảm ứng nguy hiểm... Nói thí dụ như, có người rất nhỏ yếu, hắn ở trước mặt ngươi có ác ý với ngươi, phỉ báng ngươi, mắng ngươi, ngươi sẽ có thể cảm ứng được một chút!"

Vẻ mặt Tô Vũ bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi!

Đậu mè!

Không ai nói cho ta biết!

Hắn vội vàng nhìn về phía Hồng Đàm, Hồng Đàm ngửa đầu nhìn trời, ngươi chưa tới Nhật Nguyệt, ta cũng lười nói, ngươi không biết sao?

Đại khái là không biết!

Bằng không, tiểu tử nhà ngươi sẽ không có một lần hôn mê trước đó.

Xem ra, ngươi lại mới thầm mắng chửi vị đại gia đây rồi chứ gì!

Hạ Hầu gia cười ha hả nhìn Tô Vũ, cười hỏi: "Tô Vũ, ngươi nói thử xem năng lực này chơi có vui hay không?"

Vẻ mặt Tô Vũ trắng bệch!

Ta đệch!

Ta biết vì sao ta hôn mê rồi, ta biết mập mạp này... Khụ khụ, vị Hạ Hầu gia anh minh thần võ này vì sao không quá thân thiện với ta rồi!

Hạ Hầu gia anh minh thần võ, suất khí bức người, mạnh mẽ mà uy mãnh!


...

Giờ khắc này, ý chí lực của Tô Vũ điên cuồng vận chuyển, điên cuồng ở trong lòng tán dương, vuốt mông ngựa.

Xuất phát từ nội tâm!

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt không nói.

Một lát sau, y mới lên tiếng: "Thu hồi đám suy nghĩ buồn nôn của ngươi đi! Công pháp có thể truyền cho ngươi, thế nhưng không thể truyền thoải mái được! Hạ gục con rối cũng chỉ là đại biểu ngươi có tư cách này, muốn cầm đi công pháp, nói thử xem, ngươi có thể trả giá cái gì?"

Tô Vũ thận trọng đáp: "Hầu gia, ta chẳng qua chỉ là học viên..."

"Không sao, bán mình cũng được!" Hạ Hầu gia cười nhạt: "Tỉ như sau khi tốt nghiệp, tới trong quân phục dịch 20 năm."

"Cái kia... Hầu gia..." Tô Vũ nhỏ giọng nói: "Ta có thể sống đến 20 năm sau hay không cũng khó nói, nếu không sống tới thì ngài liền thua lỗ! Nếu thật sự bán mình 20 năm, vậy thì Hầu gia ngài để không lỗ vốn thì vẫn phải bảo hộ ta 20 năm, có phải quá thua lỗ rồi không?"

"..."

Hạ Hầu gia yên lặng nhìn hắn, còn có kiểu nói đó sao?

Tiểu tử này trộm đánh tráo khái niệm cũng giỏi ghê.

Lúc bấy giờ, y chợt nhớ tới một chuyện, tiểu tử Tô Vũ lúc trước hình như đã hố Đơn thần văn nhất hệ rất nhiều công huân, vốn cũng không phải là thứ gì tốt lành!

Hạ Hầu gia hỏi thẳng: "Vậy ngươi nói xem ngươi có thể trả giá cái gì?"

"Hầu gia truyền cho ta công pháp, sư tổ ta sẽ truyền cho Hổ Vưu huynh một công pháp khác!"

"Công pháp?"

"Đúng vậy!" Tô Vũ chân thành nói: "Sư tổ ta trước khi đến đã nói, có thể trao đổi công pháp! Sư tổ ta hao phí 50 năm, tự sáng tạo ra《 36 thần - Chấn thiên kinh 》, là một môn cơ sở văn quyết mở ra 36 thần khiếu, đổi với《 Khai Thiên đao 》, ta cảm thấy là có thể!"


Hạ Hầu gia nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Hồng Đàm.

Hồng Đàm tiếp tục ngó trời, nhìn một hồi, thấy Hạ Hầu gia còn nhìn mình chằm chằm, thì ông mới nghiêng đầu cười nói: "Có thể đổi không? Dĩ nhiên, chỉ giới hạn ở Hạ Hổ Vưu thôi, giống như《 Khai Thiên đao 》nhà ngươi vậy, ngươi truyền cho Tô Vũ là được, ta bên này cũng thế."

"Ngươi lấy ở đâu ra?"

"Tự sáng tạo!"

"Ngươi dám lừa gạt ta à?" Hạ Hầu gia hừ lạnh: "Nếu ngươi có thể sáng chế công pháp này, ngươi cũng không phải là Hồng Đàm!"

"Có ý gì?"

"Hồng Đàm không có năng lực đó, không hiểu sao?"

"..."

Hồng Đàm thầm mắng!

Sắc mặt Hạ Hầu gia rất không tốt, ngươi còn mắng!

"Chỉ hỏi ngươi có đổi hay không?" Hồng Đàm cũng lười nhiều lời, "Đổi, vậy thì liền truyền công pháp, không đổi, vậy thì thôi!"

Hạ Hầu gia không để ý tới ông, bỗng nhiên y nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Có phải là văn quyết mà ngày ấy ngươi nói với những người khác hay không? Về sau ta thấy hình như Hổ Vưu đã lấy được một bản công pháp, nó nói là của Hạ gia truyền thừa. Ta đoán đó là Chấn thiên kinh mà người mới nhắc tới, đúng không?"

"Đúng vậy." Tô Vũ cười đáp: "Chính là cái kia!"

"Ngươi quả nhiên giỏi tính toán, Hạ gia cõng nồi cho ngươi, ngươi bây giờ còn muốn Hạ gia cầm công pháp đổi với ngươi, Hổ Vưu đã có, vì sao ta phải đổi cho ngươi?"

Tô Vũ ngây ngô đáp: "Hầu gia, Hổ Vưu huynh chỉ có công pháp mở 35 thần khiếu."

"Có 35 cái rồi thì thần khiếu cuối cùng rất dễ suy luận ra!"

Hạ Hầu gia một mặt lạnh nhạt, ngươi cảm thấy có thể gây khó khăn cho ta ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận