Vạn Tộc Chi Kiếp

Triệu Lập không hỏi Tô Vũ lấy ở đâu ra những bộ công pháp hắn vừa trình bày, hắn cũng không nói.

Việc đó cũng không dễ nói.

Triệu Lập rõ ràng hiểu rõ, loại công pháp này lấy ở đâu ra?

Đại khái là di tích thượng cổ!

Tô Vũ rất có thể đã kế thừa một cái di tích, hơn nữa còn là di tích Văn Minh sư hiếm thấy!

Thậm chí có thể là di tích của Văn Minh sư Vô địch cảnh!

Thứ ấy tốt nhất đừng nhiều lời, bằng không đó chính là phiền toái lớn.

Triệu Lập vừa vây quanh mô hình, vừa nói: "Đây không phải thứ mà Vạn Văn kinh có thể so sánh được! Đừng truyền lung tung ra ngoài! Nếu thật muốn truyền thì nhiều nhất chỉ truyền ba pháp hợp nhất, loại 108 thần khiếu ấy, dù cho ba pháp hợp nhất... cũng là phiền phức ngập trời! Tốt nhất là hai pháp hợp nhất thôi, để mấy người tại dưỡng tính tu luyện, hai pháp hợp nhất khai 72 thần khiếu, kỳ thật có thể tu luyện tới Lăng Vân, Sơn Hải, không cần thiết chuyển tu công pháp."

Triệu Lập vừa nói, vừa cau mày: "Mở nhiều thần khiếu như vậy chưa chắc là chuyện tốt, đến Sơn Hải, ngươi có thể hợp khiếu thành công sao?"

"Tu luyện Khoách Thần quyết vốn sẽ trở ngại ngươi tấn cấp, lại mở khiếu nhiều như vậy, tốc độ chậm lại, ngươi có thể kẹt lại tại Lăng Vân cửu trọng mấy chục hoặc trên trăm năm!"

"Dĩ nhiên, ngươi có thể tấn cấp thân thể trước..."

Nói xong, ông bỗng nhiên mắng một tiếng!

Đệt!

Con mẹ nó, sao thân thể ngươi cũng khai khiếu nhiều đến đáng sợ, ngươi muốn dừng tại Sơn Hải cả một đời à?

"Tiểu tử, ngươi... Ngươi đúng là làm loạn! Công pháp quá mạnh!"

"..."

Ông cũng không biết nên nói như thế nào, liếc qua thấy vẻ mặt Tô Vũ tràn đầy vô tội, chỉ đành thở dài rồi nói: "Nếu ngươi không tấn cấp Vô địch, vậy liền quá lãng phí, chậm trễ quá nhiều thời gian, tiêu hao quá nhiều tài nguyên, nếu ngươi tiến vào Vô địch... Ngươi rất nhanh sẽ là đỉnh cấp cường giả trong số Vô địch! Vô địch trong cùng giai... Ta thấy ngươi vượt cấp chiến đấu đều có hi vọng thắng!"

Ngươi thật điên cuồng!

Ông cảm thấy Tô Vũ thật điên cuồng, thân thể mở mấy trăm khiếu, thần khiếu cũng muốn mở 180 cái, hắn không sợ cả đời hắn kẹt tại dưỡng tính cùng Vạn Thạch sao?


Đương nhiên, dưỡng tính như thế mà thật sự tấn cấp thì cũng đáng sợ dọa người!

Có thể cấp tốc tiến vào Lăng Vân, chờ đến Sơn Hải hợp khiếu, như vậy sẽ là một cái cửa ải lớn!

Triệu Lập không nói nữa, Đại Hạ Văn Minh học phủ có lẽ thật sự sẽ xuất hiện một vị yêu nghiệt rúng động vạn giới!

Mà mấy bộ công pháp này liên kết như thế nào cũng là việc cấp bách, bằng không, chẳng thể hình thành hệ thống thì bộ công pháp của hắn cũng không có hiệu quả kinh thiên động địa là bao.

"Thứ này hẳn là tìm mấy vị Vô địch hoặc là Nhật Nguyệt tới làm, ai, được rồi, đầu óc của ta cũng phải nhúc nhích một chút..."

Triệu Lập thở dài, mặc dù tìm cường giả sẽ tốt hơn, mấu chốt là nếu truyền ra ngoài liền phiền toái lớn.

Tô Vũ tên khốn này, thật đúng là dám đến đây truyền!

Có tin ta giết người diệt khẩu không hả?

Dù cho Vạn Thiên Thánh ở trong học phủ thì xác suất ông bị giết cũng không lớn, đại khái bị đưa đi Chư Thiên chiến trường mà thôi.

Bất quá nghĩ đến Tô Vũ tín nhiệm chính mình như thế... Lão Triệu cũng là lòng mang vui mừng!

Quả nhiên, ta không nhìn lầm người.

Nhìn đi, nhìn đi, tiểu tử này tìm đến mình thương lượng đầu tiên, ai, đáng tiếc quá, thế mà không phải đồ đệ đích truyền của ta. Nhất hệ của Hồng Đàm có tư cách gì mà làm sư tổ, lão sư của hắn chứ?

Tô Vũ lên phải thuyền giặc rồi a!

Cũng phải, lúc này mà Tô Vũ xuống thuyền nào khác gì hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, lúc này hắn có thể cùng đa thần văn nhất hệ đồng hội đồng thuyền, ngược lại đã cho thấy hắn rất có tình có nghĩa.

Hài tử có tình có nghĩa... Hiếm thấy a!

Triệu Lập không ngừng thở dài, cảm khái, cũng phải, nếu Tô Vũ thật sự từ bỏ đa thần văn nhất hệ, ông còn cảm thấy lạnh lòng đây.

Nhưng giờ trong lòng ông vẫn là cảm giác khó chịu.

Liễu Văn Ngạn hỗn đản, cướp đồ đệ của ta!


Không có Liễu Văn Ngạn, ngày đó trên đường nhập học ta gặp được hắn, hắn tất nhiên sẽ là đồ đệ của ta, đáng tiếc!

"Đồ đệ này của ta có tư chất Vô địch!"

Càng nghĩ càng thấy tiếc hận!

Vậy dù cho hắn thật sự thành Vô địch thì cũng là Vô địch của đa thần văn nhất hệ, không phải Vô địch của Đúc Binh hệ ta. Quá đáng tiếc! Triệu Lập thống khổ trong tim như bị mèo cào, được rồi, lần sau gặp Bạch Phong, ta phải đánh hắn một trận!



Ngày 22 tháng 10, Tô Vũ lại một lần nữa cúp học.

Trong học phủ không nhìn thấy bóng dáng Tô Vũ mảy may.

Ai cũng không biết hắn đi đâu.

Trước đó Tô Vũ nói đa thần văn nhất hệ mở lớp phụ đạo không có chút động tĩnh, hắn muốn xin mở sở nghiên cứu cũng chẳng thấy bóng dáng, tựa như Tô Vũ bá đạo hung hăng càn quấy trước đó chưa bao giờ xuất hiện.

...

Ngay tại lúc Tô Vũ cùng Triệu Lập cùng nhau phong bế.

Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Cổng học cửa.

Trần Hạo hết nhìn đông tới nhìn tây, đây là Đại Hạ Văn Minh học phủ hả?

Cảm giác không ra sao mà!

Còn không có khí thế bằng Long Võ học phủ chúng ta!

"Trần Hạo?"

Đúng vào lúc này, bên tai truyền đến một giọng nam.


Trần Hạo nghiêng đầu nhìn lại, rất nhanh đã nhận ra đối phương, "Là ngươi, cái tên mập mạp bên cạnh A Vũ lần trước?"

"..."

Hạ Hổ Vưu thấy lòng quặn đau!

Nếu ngươi không phải bạn của Tô Vũ, ta sẽ đánh chết tươi ngươi!

Gọi ai là mập mạp đấy?

Ta mà béo sao?

Ta đây gọi là cường tráng, khỏe mạnh!

Hỗn đản Trần Hạo này cũng chỉ nhờ có chiều cao, bằng không với thể trạng này thì còn béo hơn mình nhiều, thế mà cũng không cảm thấy ngại kêu người khác là mập mạp.

"Hạ Hổ Vưu!"

Hạ Hổ Vưu tùy ý giới thiệu một câu, mở miệng nói: "Tô Vũ nói cho ngươi rồi chứ? Hắn hiện tại bề bộn, không ra ngoài được, chuyện của ngươi do ta tới an bài!"

"Hạ Hổ Vưu? Lừa dối?"

Trần Hạo thì thào một tiếng, cái tên quỷ quái gì thế!

Nghe xong tên liền cảm thấy không giống người tốt!

Hạ Hổ Vưu đều chẳng muốn nhiều lời, những ngày qua cậu đã quen rồi, cứ quen là được.

Cậu vẫy tay với Trần Hạo, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, vào trong, đúng rồi, chính mình thông minh một chút, đừng nói lung tung, đừng đề cập đến tên Tô Vũ, đừng nói là bạn hắn, biết chưa?"

"Biết rồi!"

Trần Hạo gật đầu, Hạ Hổ Vưu rất kinh ngạc, ngươi biết cái gì?

Ngươi không hỏi xem tình huống như thế nào à?

Không đợi cậu mở miệng, Trần Hạo đã thấp giọng nói: "A Vũ có phải hố chết ai rồi không? Hay là trực tiếp giết? Giết mấy người? Ở chỗ này giết người là phạm pháp đúng không, không bị bắt được chứ?"

"..."

Đệch!


Hạ Hổ Vưu chỉ có thể mắng như thế!

Ngươi cũng hiểu rõ như vậy sao?

Ngươi đã sớm biết Tô Vũ cũng không phải là người tốt?

Mẹ nó, lần đầu gặp mặt ta còn tưởng rằng Tô Vũ là hài tử đàng hoàng tử tế cơ, nhưng nghe đi nghe đi, bạn trúc mã của Tô Vũ không cần hỏi liền biết Tô Vũ hẳn đã làm chuyện xấu!

Tức là từ nhỏ hắn đã không phải là người tốt a!

Tâm cậu mệt mỏi quá đi!

Hạ Hổ Vưu vừa đi vừa nói: "Không phạm pháp, ngươi tự biết là được, chính mình chú ý một chút, miễn cho bị người khác để mắt tới!"

"Nhất định!"

Trần Hạo gật đầu, nhìn chung quanh rồi hiếu kỳ hỏi: "Ta gọi ngươi mập mạp được không? Gọi tên cứ luôn cảm thấy ngươi không phải người tốt."

"Được!"

Hạ Hổ Vưu nghiến răng nghiến lợi, tùy ngươi, tên hỗn đản nhà ngươi, Long Võ học phủ đúng không hả, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ gia nhập Long Võ vệ, về sau một ngày nào đó lão tử hứng thú đi Long Võ vệ làm tướng chủ một lần, thu thập chết ngươi!

"Mập mạp, thực lực ngươi mạnh không?"

"Vẫn được."

"Tân sinh sao?"

"Ừm."

"Đến Thiên Quân rồi đi, người quen của A Vũ bình thường đều tương đối mạnh."

"Đến rồi."

"Vậy thì không tệ, không khác ta lắm."

Trần Hạo gật đầu, một mặt đắc ý, ta cũng là Thiên Quân.

Hạ Hổ Vưu vô lực chửi bậy, đúng, ta đến Thiên Quân rồi, then chốt là Thiên Quân của ngươi cùng ta giống nhau sao?

Bạn nối khố của Tô Vũ chỉ có chút nhãn lực này, khó trách chỉ có thể đi Long Võ học phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận