Vạn Tộc Chi Kiếp

Chu Bình Thăng cúi đầu, thấp giọng nói: “Sư phụ, ngày đầu tiên ta không tu luyện, ngày hôm sau ta vẫn luôn tu luyện cùng nhóm Lưu sư đệ.”

Chu Minh Nhân nhíu mày, Lưu Hồng bên cạnh vội vàng nói: “Đúng vậy, ta ở cùng Chu sư huynh, không chỉ chúng ta, còn có Vương sư huynh, Trần sư tỷ…”

Chu Minh Nhân nhìn về phía mấy người khác, đều là Đằng Không cảnh.

Mấy người kia liền gật đầu, “Khi ngày đầu tiên sắp kết thúc, chúng ta vẫn luôn tụ tập bên nhau tu luyện.”

Nói cách khác, bắt đầu từ ngày thứ hai, bọn họ đều tu luyện cùng nhau.

Đương nhiên, ngày hôm sau toàn bộ bí cảnh không xuất hiện chuyện ý chí lực bị rút sạch phạm vi lớn nữa.

Chủ yếu tập trung ở ngày đầu tiên!

Mà ngày đầu tiên Chu Bình Thăng chạy khắp nơi, Hồ Văn Thăng tu luyện ở nơi cố định.

Hiển nhiên nếu nói ai có khả năng, đương nhiên là Chu Bình Thăng có hiềm nghi lớn nhất.

Chu Minh Nhân cười, nói: “Mở ra bí cảnh cho mọi người tu luyện, để mọi người tiến bộ, hấp thu nhiều ý chí lực tu luyện là chuyện tốt, nhưng tu luyện trong bí cảnh tốt nhất nên tập trung ở một chỗ, tán loạn khắp nơi dễ làm cho ý chí lực phân tán không cân đối, làm tiêu hao…”

Ông nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng, tiếp tục nói: “Mọi người đều có thu hoạch, vậy không tồi! Tuy rằng có chút vấn đề, nhưng tổng thể vẫn rất tốt, ta thấy các vị đều có thu hoạch, như vậy đã đạt được mục tiêu của chúng ta!”

Mấy người Tôn Các lão nhìn ông, Vu Hồng truyền âm nói: “Lão Chu.”

Chu Minh Nhân truyền âm lại: “Đừng làm lớn chuyện! Vất vả lắm mới tích lũy được lòng tin, sao phải cố chấp khiến đơn thần văn nhất hệ nội chiến? Ta biết ý các ngươi, các ngươi cảm thấy là Bình Thăng làm, tuy rằng Bình Thăng có chút hồ đồ, nhưng mà hắn không ngu ngốc như vậy. Điểm công huân bồi thường ta sẽ bỏ ra, có lẽ trong này có hiểu lầm……”

Ông nói vậy, dù vài vị Các lão bất mãn thì cũng không nhắc lại việc đó nữa.

Như Chu Minh Nhân nói, vốn đã loạn thành một nồi cháo, lúc này lại truy tra đến cùng, vậy sẽ đả kích lòng tin của những người khác, đơn thần văn nhất hệ có đồng đội heo, chuyện như vậy sẽ làm những người khác thất vọng.

“Lão Tôn, các ngươi mang những học viên khác trở về, đột phá, chữa thương, bế quan, nên làm gì thì làm cái đó, qua hành trình bí cảnh lần này, thực lực mọi người đều tiến bộ, rất tốt, hy vọng mọi người có thể tiếp tục phát triển!”


Chu Minh Nhân nói vài câu khách sáo, chờ những người khác chuẩn bị rời đi, ông mới mở miệng: “Bình Thăng, Văn Thăng, Lưu Hồng, mấy người các ngươi ở lại một chút!”

Ba người bị nhắc tên đành phải yên lặng lưu lại.

Chờ những người khác đi rồi, Chu Minh Nhân đầu tiên là nhìn về phía Lưu Hồng, cười hỏi: “Lưu Hồng, sắp Lăng Vân rồi sao?”

Lưu Hồng đầy mặt cảm kích, đáp: “Cảm ơn viện trưởng dìu dắt, sắp rồi, lần này trở về bế quan, ta chắc chắn sẽ đột phá đến Lăng Vân!”

“Không tồi!”

Chu Minh Nhân gật gật đầu, khen ngợi: “Tốt lắm, hệ chúng ta lại có thêm một viên đại tướng!”

Chu Minh Nhân khẽ cười: “Lưu Hồng, Ngọc Minh sắp phải đi chiến trường Chư Thiên, vị trí mạch chủ cần phải nhường ra, ngươi sắp tiến vào Lăng Vân, ngươi cảm thấy ai thích hợp đảm nhiệm vị trí mạch chủ?”

Lưu Hồng vội vàng đáp: “Viện trưởng, đây là lựa chọn của ngài và mấy vị Các lão, ta nào có ý tưởng gì, dù ai làm mạch chủ, ta đều sẽ nghiêm túc chấp hành phân phó của mạch chủ.”

“Ngươi a!”

Chu Minh Nhân khẽ cười: “Xảo quyệt! Ngươi vào Lăng Vân, kỳ thật chưa chắc ngươi không có cơ hội.”

“Viện trưởng, ngài đừng nói giỡn!”

Lưu Hồng sợ hãi than: “Ta vẫn còn là Đằng Không, trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng sẽ không nghĩ, ta cũng không gánh nổi trách nhiệm! Viện trưởng, ngài đừng nói như vậy.”

“Ha ha ha!”

Chu Minh Nhân phì cười: “Xem ngươi sợ tới mức nào kìa, đi thôi, không còn việc gì nữa!”

“Cảm ơn viện trưởng!”

Lưu Hồng kinh sợ vội vàng rời đi, trong lòng thầm mắng một tiếng!


Mạch chủ cái píp nhà ngài!

Ngài căn bản không có ý định này, chỉ muốn dùng ta để chỉ điểm hai đồ đệ của ngài thôi, đúng là không phải thứ gì tốt.

Muốn ta trở thành liều thuốc trung hoà hai người này ư?

Quả nhiên, Chu Minh Nhân chính là cáo già xảo quyệt, chắc đã nhìn ra hai đồ đệ tranh đấu gay gắt, muốn biến mình thành bia ngắm, tên hỗn đản.

Gã hùng hùng hổ hổ chạy nhanh.

......

Chờ gã đi rồi, sắc mặt Chu Minh Nhân lạnh xuống.

Ông nhìn hai người, hồi lâu sau, lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”

Hai người đều không hé răng.

“Bình Thăng, ngươi nói đi!”

Chu Bình Thăng cúi đầu, cắn răng, “Ta biết lão sư đang hoài nghi ta, nhưng thật sự không phải ta! Lần này ta vốn không định tu luyện, mục đích chính là làm cho Tô Vũ không chiếm được chỗ tốt nào, cho nên ngày đầu tiên ta tìm kiếm Tô Vũ khắp nơi, căn bản không có tâm tư hấp thu ý chí lực tu luyện.”

“Văn Thăng, ngươi thì sao?”

Hồ Văn Thăng bình tĩnh nói: “Cũng không phải ta! Ta mới vào Lăng Vân, cần tiến hành theo chất lượng, tùy tiện hấp thu đại lượng ý chí lực không có bất cứ lợi ích gì.”

“Không phải các ngươi, chẳng lẽ là Hạ Ngọc Văn sao?”

Chu Minh Nhân lạnh lùng quát: “Các ngươi đừng nói là Hạ Ngọc Văn muốn làm các ngươi nội chiến nên gây ra việc này?!”


Chu Bình Thăng trầm mặc, sau đó mở miệng: “Lão sư, ngày đó ta đi khắp nơi, chỉ sợ mọi người đều cảm thấy là ta làm, nhưng nếu thật sự là ta, ta không cần thiết phải làm rõ ràng như vậy, hiển nhiên là có người cố ý hãm hại ta, xin lão sư minh xét!”

Chu Minh Nhân trầm ngâm một lát, kỳ thật Chu Bình Thăng không nói sai, mọi người đều cảm thấy là hắn, vậy thật sự là hắn ư?

Hắn ngốc tới tình trạng đó ư?

Nếu thế thì sao hắn tu luyện đến Lăng Vân thất trọng được.

Đương nhiên, không bỏ qua khả năng hắn lợi dụng loại tâm lý này để giải vây cho chính mình.

“Ngươi cảm thấy là ai?” Ông hỏi.

Chu Bình Thăng trầm giọng nói: “Không biết, có lẽ… Là Tô Vũ!”

Lời này có chút ý tứ sâu xa.

Có lẽ là Tô Vũ!

Mặc kệ có phải hay không, hiện tại nói là Hồ Văn Thăng cũng không có bất kì ý nghĩa gì.

Hồ Văn Thăng cũng nói: “Sư huynh nói không sai, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ! Có lẽ ai đó cố ý đánh lạc hướng, sư phụ, bí cảnh bỗng nhiên hỏng mất là chuyện sau khi Hồng Đàm tiếp nhận, có lẽ Tô Vũ không có năng lực này, nhưng Hồng Đàm thì khó nói! Ông ta là cường giả đa thần văn nhất hệ, mà thức hải bí cảnh do cường giả đa thần văn nhất hệ lưu lại, có lẽ ông ta có biện pháp làm ý chí lực tiêu tán.”

Lời này vừa nói ra, Chu Minh Nhân suy tư, khẽ gật đầu, “Ừ, coi như vậy đi! Việc này là Hồng Đàm cùng Tô Vũ trong ngoài kết hợp cố ý xua tan ý chí lực trong bí cảnh!”

Chỉ có thể nói như vậy!

Mặc kệ có phải bọn họ hay không, hiện tại phải nói là bọn họ, tin hay không tin thì đều phải nói vậy!

......

Đơn thần văn nhất hệ quyết định đổ tội cho Hồng Đàm và Tô Vũ.

Mà trên thực tế, bây giờ Hồng Đàm cũng chẳng có tâm tư quản những chuyện ấy.

Ông nhìn Tô Vũ trước mặt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.


Sau một lúc lâu ông mới hỏi: “Tỉnh chưa?”

Tô Vũ hận không thể nện mình thêm mấy chùy!

Sư tổ nhìn ta như vậy làm gì?

Hắn bất đắc dĩ, cười gượng nói: “Sư tổ, ta tỉnh rồi.”

“Thu hoạch không tồi đi?”

“Tàm tạm!”

“Tạm?”

Hồng Đàm cười nói: “Tàm tạm mà làm cho bí cảnh hỏng mất à?”

“Cái kia… Sư tổ… Ta…”

Hồng Đàm bất đắc dĩ, nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Mở bao nhiêu Thần Khiếu?”

“Rất nhiều.”

“Rất nhiều?”

Hồng Đàm phì cười, tên này còn không thành thật!

Dù sao tuyệt đối không chỉ có 36 cái!

Tô Vũ không muốn nói, ông cũng lười truy hỏi, ông khôi phục sự đạm nhiên, mở miệng nói: “Đừng bại lộ, bằng không người khác đều biết là ngươi làm! Hiện tại mọi người đều cảm thấy là Chu Bình Thăng, nhưng người hiểu biết tình huống chân chính đều minh bạch, trừ khi Chu Bình Thăng phát điên, bằng không hắn không cần phải làm như vậy, đại khái không ít người suy đoán là ta ra tay, thôi, tùy bọn họ đi.”

Bí cảnh hỏng có thể do ông ra tay.

Ngày đầu tiên có người không ngừng hấp thu ý chí lực, chuyện này không có khả năng là ông làm, vì lúc ấy ông còn chưa tiếp nhận.

Có lẽ có người sẽ hoài nghi là hai đồ đệ của Chu Minh Nhân nội chiến, mà Hồng Đàm không thèm quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận